Edit: susublue
Đã đi được mấy ngày, dọc theo đường đi mọi người lại cãi nhau ầm ĩ, cực kỳ thong thả du sơn ngoạn thủy, không hề lo lắng những nguy hiểm sắp tới.
Hôm nay, đám người Bạch Vũ Mộng đến một rừng cây, Hạ Tử Lăng ồn ào muốn dừng lại chơi một chút, ở trên xe nàng đã buồn muốn chết rồi.
Mọi người cũng đồng ý, dừng lại, Lam Giác Phong quyết định đi tìm vài món ăn thôn quê, mà đám người Trúc Đạp Vũ lại đến một dòng suối nhỏ chơi vui vẻ, Bạch Vũ Mộng nhìn bọn họ, lâu rồi không có vui vẻ như vậy.
Bỗng nhiên, Bạch Vũ Mộng nhíu chặt mày, sắc mặt khó hiểu nhìn thoáng qua rừng cây, những người khác cũng phát hiện có gì đó không đúng, ồn ào nhích lại gần.
Rất nhanh, có một đám hắc y nhân bay ra khỏi rừng cây, toàn thân bịt kín mít, chỉ để lộ đôi mắt, nhưng, ánh mắt lại là màu xanh.
"Nguy rồi, là người thuốc!" Mộ Túy Tình cau mày hô lớn.
Cái gọi là người thuốc, chính là đặt người sống vào giữa các loại thuốc độc, sau đó dùng nhiều loại thuốc ngâm vào trong nước trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, người luyện thành, sẽ bách độc bất xâm, võ công cũng rất cao!
Nhưng không biết là ai lại nhẫn tâm như thế, có thể biến nhiều người sống thành người thuốc như vậy, mặc kệ là bao nhiêu người, chỉ riêng luyện chế thành người thuốc thôi đã đủ khiến người ta đau đầu, huống chi lại nhiều như vậy.
Tất cả mọi người có chút lo lắng, nhưng không thể không liều mạng.
"Mộng Nhi, cẩn thận một chút, đám người thuốc này rất khó đối phó!" Lam Hạo Thần lo lắng nhắc nhở Bạch Vũ Mộng.
Bạch Vũ Mộng gật đầu, liền phi thân nghênh đón đám người thuốc này, lại phát hiện bọn họ không được bình thường, dù bọn ngã xuống, cũng vẫn đứng lên tiếp tục chiến đấu.
Tiếp tục như vậy thì không thể được, người thuốc nhiều như vậy, dù võ công của bọn họ cũng không tệ, nhưng cũng sẽ có lúc mệt mỏi, huống chi võ công của Hạ Tử Lăng và Đường Ức Ảnh vốn không thể coi là tốt, nên không thể chống đỡ được quá lâu.
Trúc Đạp Vũ nhíu mày, tạo ra một ký hiệu kỳ lạ ở phía trước, miệng không ngừng lẩm bẩm, diễn([email protected][quydonn xung quanh nhanh chóng phát sáng, xuất hiện một cái vòng tròn sáng bảo vệ.
"Chúng ta vẫn nên nhanh chóng nghĩ ra đối sách đi, vòng tròn bảo vệ ta dùng pháp thuật Nam Cương tạo thành cũng không duy trì được lâu đâu." Trúc Đạp Vũ lo lắng mở miệng.
"Ngươi nhìn xem có thể tấn công bọn họ từ bên trong không?" Mạc Hàn Trần nghi hoặc hỏi, nếu có thể, dù không thể dễ dàng giết hết những người thuốc này, nhưng bản thân cũng sẽ không bị thương, như vậy cũng không phải lo lắng nhiều như vậy.
Trúc Đạp Vũ lắc đầu: "Nhiều lắm cũng chỉ có thể ném những vật thể có hình dạng ra ngoài thôi, nếu sử dụng nội lực, thì đó cũng chỉ là một luồng sức mạnh hư ảo, không thể đánh ra ngoài."
"Chúng ta ném vũ khí ra ngoài không được sao?" Hạ Tử Lăng không cam lòng hỏi.
"Ngươi có thể khống chế vũ khí quay trở lại sao, nếu như không có vũ khí, thì chiến đấu thế nào?" Lam Giác Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hạ Tử Lăng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói chuyện nữa, cúi đầu cũng không biết đang nghĩ cái gì.
"Được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa, ta có biện pháp!" Giọng nói lạnh lùng của Bạch Vũ Mộng vang lên đã ngắt ngang mọi người. Nàng lấy vài quả banh nhỏ trong gói đồ ra, đưa cho bọn họ.
"Đây là cái gì?" Thu Hằng Duệ nghi hoặc lên tiếng hỏi, sao hắn chưa từng thấy qua thứ nho nhỏ như vậy.
"Bom! Vũ nhi, ngươi thật sự quá mạnh mẽ, thứ này mà ngươi cũng tạo ra được, lúc trước ta đã nghĩ sẽ làm một quả, kết quả còn làm cả phòng nổ tung, ngẫm lại thật không cam lòng." Mộ Túy Tình cả kinh chợt nói.
Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, cầm lấy bom trong tay, làm mẫu cho những người khác xem, bom bay đến chỗ nào, máu thịt bay tứ tung, ngay cả hài cốt cũng không còn.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn uy lực vĩ đại của thứ này, đều nóng lòng muốn thử, không ngờ còn có thứ tốt như vậy.
"Các ngươi nhắm cho trúng, ta cũng không có nhiều, chỉ có vài cái, dùng hết rồi sẽ không có nữa!" Giọng nói nhàn nhạt của Bạch Vũ Mộng đánh tan mộng đẹp của mọi người, bọn họ còn nghĩ muốn nghiên cứu một chút!
Mỗi người đều cầm bom ném ra ngoài, người thuốc bên ngoài đã không còn lại bao nhiêu, Lam Hạo Thần giải quyết vài người còn thừa lại, mọi người lại tiếp tục khởi hành.
Chờ mọi việc sóng êm biển lặng, một đội hắc y nhân đi tới nơi này, nhìn máu thịt khắp nơi, máu chảy thành sông, đều cực kỳ khiếp sợ, đặc biệt là cách chết của bọn họ, dù là nam tử, cũng không nhịn được mà nôn mửa.
Nhưng một chút dấu vết cũng không có, nhìn không ra cái gì tạo thành cảnh tượng này.
"Đáng chết, nhiều người như vậy cũng không giết được bọn họ, lại để bọn họ chạy thoát, hừ, lần sau, xem các ngươi còn may mắn chạy thoát như vậy không." Thủ lĩnh hắc y nhân hung hăng nói xong liền vội vàng rời đi.
"Vũ nhi, may mắn vừa rồi ngươi thanh lý mọi dấu vết chúng ta để lại, nếu để người đứng phía sau điều tra ra thuốc nổ này, thiên hạ sẽ không còn thái bình!" Mộ Túy Tình còn sợ hãi vỗ ngực.
"Lần này ngươi còn không thành thật khai báo, rốt cục là thứ này từ đâu ra?" Hạ Tử Lăng cảm thấy rất hứng thú nắm lấy ống tay áo của Mộ Túy Tình không tha.
Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, chúng ta tìm một thành trấn nghỉ ngơi, chuẩn bị lại mọi thứ trước đi, thuốc nổ đã dùng hết rồi, ta làm thêm vài cái nữa, để phòng ngừa tình huống bất trắc."
"Tình Nhi, ngươi đi theo giúp ta đi!" Bạch Vũ Mộng lại nói thêm một câu.
Tất nhiên Mộ Túy Tình ngoan ngoãn gật đầu: "Ta còn chưa làm thành công được, không ngờ cũng có ngày mình tự chế bom, nếu để đám lão già kia biết, còn không bị hù chết sao!" Mộ Túy Tình có chút đắc ý nhếch môi.
"Tình Nhi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, sao võ công của ngươi lại có thể cao như vậy?" Bạch Vũ Mộng thấy nàng lên mặt, nhịn không được mở miệng chất vấn.
Mộ Túy Tình có chút sững sờ, một hồi lâu sau, mới chậm rãi mở miệng: "Vốn dĩ là không có, nhưng sau này, vì..." Nói tới đây, dừng một chút, giống như là nhớ tới cái gì không tốt, sau đó mới cười suy yếu: "Sau này học được rồi sau đó lại trở nên lợi hại như vậy, có phải rất hâm mộ ta không."
Nàng lại trở về bộ dáng cợt nhả lúc trước, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ bi thương, Bạch Vũ Mộng không đành lòng để nàng nhớ tới chuyện trong quá khứ nữa, nên không tiếp tục hỏi.
Đến khi tới một thị trấn nhỏ gần nhất, đã là chiều tối, vừa tiến vào trong thành, diẽnn;dafnn<lle3[quysdo0n lại thấy yên tĩnh đến kỳ lạ, trên đường chỉ có vài người đi qua đi lại, nhưng cũng đều rất vội vàng.
Đường Ức Ảnh muốn tìm một người để hỏi thăm, nhưng còn chưa tới gần, người nọ lại như nhìn thấy quỷ, vội vàng bỏ chạy.
Thu Hằng Duệ nhíu mày: “ Sao ta lại cảm thấy nơi này là lạ!"
"Đúng, chính xác là rất quái lạ, lẽ ra quãng thời gian này phải là lúc phồn hoa nhất, sao lại yên tĩnh như vậy, quá kỳ quái mà!" Mạc Hàn Trần cũng nhíu chặt mày, nhìn mọi thứ xung quanh.
"Chắc các vị từ nơi khác đến rồi.!" Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói già nua, Hạ Tử Lăng bị dọa nhảy dựng lên, lại không cẩn thận nhào vào trong lòng Lam Giác Phong.
Hạ Tử Lăng vội vàng né ra thật xa, Lam Giác Phong lại không chịu buông nàng ra, lôi kéo nàng: " Sợ như vậy, còn muốn trốn xa." Rõ ràng là ánh mắt quan tâm, nhưng giọng điệu lại nhàn nhạt.
Hạ Tử Lăng vốn còn muốn né tránh, nhưng nghĩ nơi này thật u ám, có người ở bên cạnh cũng không tệ, nhíu mày, cũng không nói gì nữa.
Lúc nàng đang tự nghĩ, không hề thấy ý cười trên khóe miệng Lam Giác Phong, ngay cả Lam Giác Phong cũng không biết, vì sao hắn lại cười, chỉ đơn giản là cảm thấy vui vẻ.