Edit: susublue
"Độc Tông tông chủ tìm lầm người rồi, ngay cả ngươi cũng không thể giải quyết, ta chỉ là một nữ tử nho nhỏ sao có thể có biện pháp được?" Bạch Vũ Mộng cười hết sức lông bông.
Hình như Sài Kiêu có chút kinh ngạc khi thấy Bạch Vũ Mộng đoán được thân phận của hắn, dù sao lần này hắn đến có rất ít người biết, mọi người cũng không biết Độc Tông tông chủ đang ở bên trong bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng đều không đối phó đám côn trùng này nữa, bắt đầu nghị luận ồn ào, cũng muốn Sài Kiêu nghĩ biện pháp cứu bọn họ.
"Cô nương không cần khiêm tốn, vừa rồi rõ ràng lão phu đã nghe thấy cô nương bên người ngươi nói ngươi có biện pháp, sao lại không chịu chia sẻ cùng mọi người?"
Bạch Vũ Mộng thấy vẻ tính kế trong mắt hắn, bĩu môi, không hổ là Độc Tông, mỗi một câu đều rất cẩn trọng, trách không được cháu gái của hắn cũng âm trầm.
Bạch Vũ Mộng quay đầu nhìn Lam Hạo Thần một cái, thấy được quyết định trong mắt hắn giống nàng, vì thế miễn cưỡng đáp: "Ai da, thật sự ta không có biện pháp, diễn[[email protected];"lle3quy1,<d00n Lăng nhi chỉ nói lung tung thôi." Nói xong liền rũ mắt xuống không nói chuyện nữa.
Đám người Lam Giác Phong thấy Bạch Vũ Mộng không có ý muốn giúp, cũng đều bỏ đi, không quan tâm đám người tham lam này nữa.
Nhưng như vậy cũng không phải là biện pháp, Bạch Vũ Mộng lấy một lọ thuốc bột ra, rắc một vòng chung quanh, đám côn trùng này không dám đến gần nữa.
Mọi người được an toàn, cũng chen chúc đứng vào trong vòng tròn, sợ bước ra ngoài sẽ mất chỗ, nhất thời vang lên vài tiếng oán giận của nữ tử.
Thu Hằng Duệ nhíu mày, che chở bên cạnh hạ Ức Ảnh: "Vũ nhi, còn thừa thuốc bột không?"
Bạch Vũ Mộng biết ý của hắn, dù sao bản thân cũng không có ý định ở cùng bọn họ, bước ra khỏi vòng tròn đó, rắc thuốc thành một vòng tròn khác ở chỗ khác.
Mọi người vừa thấy, lập tức hâm mộ ghen ghét, nhưng biết bản thân còn phải dựa vào đám người này, nên cũng không oán giận.
Ánh mắt Sài Kiêu trở nên thâm thúy, nữ tử này không thể khinh thường, ngay cả hắn cũng không có cách nào, nhưng nàng chỉ dùng một cái bình nhỏ đã có thể chặn được đám côn trùng này.
"Các ngươi cũng không nên vui mừng quá sớm, đám côn trùng này đang ra sức xông lên, nếu chúng nó phá tan được phòng tuyến này, thuốc này sẽ không thể dùng nữa."
Mọi người vốn đang vui mừng lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng này, vẻ hưng phấn lập tức bị dập tắt, đều sốt ruột suy nghĩ biện pháp để đi ra ngoài.
Chỉ có đám người Lam Hạo Thần nhàn nhã ngồi trò chuyện.
"Này, không phải ngươi còn tức giận chứ!" Lam Giác Phong hơi nịnh nọt đến gần Hạ Tử Lăng, dè dặt cẩn trọng hỏi.
“ Ừ... Nếu về sau ngươi nghe ta sai bảo, ta liền tha thứ cho ngươi." Hạ Tử Lăng kiêu ngạo mở miệng, thật ra từ lúc hắn cứu nàng, nàng cũng đã tha thứ cho hắn rồi.
Nàng không biết lúc đó bản thân mình bị cái gì, nói là khiếp sợ, cũng đúng, nhưng lại thấy nhàn nhạt thỏa mãn nhiều hơn, còn vì sao lại như vậy, chính nàng cũng không biết.
Nhưng hiện tại có một cơ hội trả thù Lam Giác Phong tốt như vậy, sao có thể bỏ qua.
Lam Giác Phong oán giận nhìn Hạ Tử Lăng, ánh mắt chân thật đáng tin, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện đồng ý: "Được rồi..." Nói xong còn không quên cầu cứu nhìn Bạch Vũ Mộng một cái.
Bạch Vũ Mộng chỉ buồn cười lắc đầu, cho thấy bản thân cũng bất lực. Hiện tại suy nghĩ duy nhất trong đầu Lam Giác Phong lúc này chính là sau này đắc tội ai cũng được nhưng không thể đắc tội Hạ Tử Lăng, nữ nhân này khó chịu như vậy.
Quả nhiên chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó chiều nhất!
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ lại, đường đường là Phong vương mà lại đồng ý với một yêu cầu vô lý của một nữ tử như vậy, đúng là chuyện mất mặt, nếu không phải cam tâm tình nguyện, ai dám tin!
Hạ Tử Lăng vừa lòng cười, lập tức bĩu môi suy nghĩ thật lâu, mới nói ra một câu: "Sau này gọi ngươi là Tiểu Phong Tử rất tốt."
"Phốc." Trúc Đạp Vũ cười đầu tiên, mấy ngày nay, quan hệ giữa bọn họ đã tốt hơn, mọi người đều hiểu được tính tình của nhau, cũng là do tán gẫu mà biết.
"Ngươi mới là đồ điên, cả nhà ngươi đều là đồ điên." Lam Giác Phong bất mãn ồn ào.
Nhìn thấy sắc mặt Hạ Tử Lăng dần dần đen lại, lại không cam lòng mà nói: "Tên này rất khó nghe, có thể đổi cái khác được không?"
"Không được!" Giọng điệu của Hạ Tử Lăng kiên định, trên mặt lại đầy ý cười.
Lam Giác Phong chỉ có thể nhận mệnh, chấp nhận cái tên chết tiệt này, ai bảo mình rơi vào tay Hạ Tử Lăng chứ.
Bạch Vũ Mộng thấy bọn họ cười đùa, mắt đầy hạnh phúc, nhẹ nhàng nắm tay người bên cạnh, diennx:"Daanf[<lle/quyd0n bàn tay đó là toàn bộ thế giới của nàng, vĩnh viễn ấm áp như vậy.
Lam Hạo Thần nắm chặt tay Bạch Vũ Mộng, hắn biết, cho tới bây giờ hắn đều biết, ngoài mặt thì nàng thờ ơ lạnh nhạt, thật ra nàng sợ hơn bất kỳ người nào, sợ hắn rời đi.
Bạch Vũ Mộng ngoái đầu nhìn lại cười, trong mắt tràn đầy hi vọng và tin tưởng, bọn họ nhất định sẽ làm bạn đến già.
Mọi người nói, chấp niệm trong một thời gian dài qua thời gian rồi cũng sẽ quen...
Đám người bên kia nhìn thấy bọn họ hài hòa như vậy, giống như hề lo lắng, có chút phiền chán, cuối cùng Thượng Quan Diệu Nhiên lên tiếng mới bình ổn được sự tức giận của mọi người.
"Vị tiểu thư này, xin hỏi ngươi có nghĩ ra biện pháp gì không?" Thượng Quan Diệu Nhiên lễ phép chắp tay hỏi.
"Sao lại là ngươi, ngươi đúng là bám dai như đỉa, mỗi lần xảy ra chuyện chỉ biết tìm nữ nhân giúp đỡ, như vậy bọn nam nhân các ngươi có ích lợi gì! Ngươi nói đúng không, Tiểu Hàn Tử?" Trúc Đạp Vũ ác liệt mở miệng.
Mạc Hàn Trần trợn trừng mắt, trước kia thấy Trúc Đạp Vũ còn có quy củ, tưởng là người yên tĩnh, không ngờ lúc thân thuộc mới phát hiện, những điều này chỉ là mơ mộng thôi!
"Đúng vậy, Thượng Quan trang chủ vẫn nên đi tìm người khác đi, đỡ cho đến lúc đó muội muội của ngươi lại đến gây sự với chúng ta!" Hạ Tử Lăng cũng miễn cưỡng mở miệng hùa theo.
Thay đổi giọng điệu, Hạ Tử Lăng cười tủm tỉm nhìn Lam Giác Phong: "Tiểu Phong tử, ta không vui, ngươi nói xem có phải ngươi nên làm chút giúp người chủ tử như ta không?"
Sau lưng Lam Giác Phong có một trận gió lạnh, miễn cưỡng cười: "Ngươi nói đi, ngươi muốn ta làm gì!"
"Ừ... Gần đây tâm trạng ta không tốt, thật sự muốn đánh người, lại sợ tay đau, ngươi giúp ta giáo huấn đám người đối diện một chút đi."
Lam Giác Phong vừa nghe thấy, vốn đang ủ rũ cúi đầu lập tức ngẩng lên, chà sát tay chuẩn bị đi giáo huấn Thượng Quan Diệu Nhiên.
Mà Thượng Quan Diệu Nhiên đứng đối diện vừa nghe thấy biểu cảm cũng không tốt đẹp gì, quả thật là hắn luôn xin bọn họ giúp đỡ, bọn họ giận cũng đúng.
"Được rồi, Lăng nhi, Phong, hai người các ngươi đừng náo loạn nữa, đám côn trùng đó đã có xu hướng tấn công tới rồi." Bạch Vũ Mộng nhíu mi ngắt lời.
Vốn dĩ nàng và Lam Hạo Thần muốn chờ người thần bí xuất hiện, nhưng có vẻ không đợi được rồi, xem ra, nàng không thể không thổi sáo để đuổi đám côn trùng này.
Vừa nghĩ như thế, trước mắt liền xuất hiện một cây sáo màu tím, quả nhiên, vẫn là Thần hiểu nàng nhất.
Bạch Vũ Mộng đặt cây sáo bên miệng nhẹ nhàng thổi, mọi người thấy vậy cũng không dám quấy rầy, dần dần bị tiếng sáo tuyệt vời này hấp dẫn, nhưng đột nhiên, tiếng sáo trở nên bén nhọn.
Đám côn trùng chung quanh chạy trốn, như không tìm thấy mục tiêu, khóe miệng Bạch Vũ Mộng nhếch lên, đã thích côn trùng như vậy, vậy nếm thử mùi vị côn trùng của ngươi đi!