Edit: susublue
Thượng Quan Diệu Nhiên nhìn thấy đám người Bạch Vũ Mộng đã đến, vội vàng đi lên nghênh đón: "Các vị đã đến rồi, nhanh chân một chút đi vào cùng chúng ta."
"Này, thật không biết là nhân vật lớn nào, lại cao giá như vậy, để nhiều người đứng chờ các ngươi như vậy." Không biết từ chỗ nào lại vang lên một giọng nói không hài hòa lắm.
"Theo ta thấy, võ lâm minh chủ mới có giá lớn nhất, chúng ta có nhiều người như vậy lại đi mời nàng, ít nhất cũng nên biết điều, nhưng một chút không có."
"Ta xem nàng đã sợ rồi, dù sao cũng chỉ là nữ hài tử chưa đủ lông đủ cánh, ta thấy Phượng Hoàng lâu cũng chỉ bình thường thôi!"
"Ngươi điên rồi, không muốn sống nữa sao, không chừng người của Phượng Hoàng lâu đang ẩn núp ở bốn phía, ngươi không muốn sống nữa sao?"
"..."
Lam Hạo Thần nhìn trong mắt Bạch Vũ Mộng dần hiện lên một ít thú vui ác độc, sủng nịch cười cười, vừa mới bắt đầu mà Mộng Nhi đã muốn chơi đùa rồi.
Đám người này than vãn, nếu họ biết võ lâm minh chủ đang ở ngay trước mặt bọn họ, không biết sẽ có biểu cảm gì, nhất định sẽ rất buồn cười.
Hiện tại chỗ bọn họ đứng là cửa vào rừng rậm băng hỏa, từ nơi này đi vào, đầu tiên là tới rừng lửa, diễn[dannf>lle3quy1d00n rừng rậm băng hỏa làm người ta ngạc nhiên là vì cả băng và lửa cùng tồn tại với nhau.
Vừa mới đi vào, mọi người cũng không cảm thấy có gì đáng sợ, nhưng độ ấm thoáng tăng cao lên, dù sao bây giờ vẫn còn ở vùng lân cận.
Bọn họ càng vào sâu, độ nóng càng ngày càng cao, nhưng, trừ bỏ nhiệt độ lên cao, cũng không có việc khác xảy ra.
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, luôn cảm thấy nơi này có chút kỳ quái, bọn họ luôn đi theo sau đội ngũ phía trước, lưu ý hoàn cảnh chung quanh.
Nhưng, rốt cục là sai ở chỗ nào?
Đúng rồi, chính là yên tĩnh, chung quanh rất yên tĩnh, lúc bọn họ đi vào, cũng thấy được mấy con động vật, mà đến nơi này, một con vật cũng không có.
Lẽ ra nhiệt độ ở đây đặc biệt cao, nên động vật không thể sinh tồn, nhưng sao ngay cả một chút sức sống cũng không có.
Lam Hạo Thần cũng phát hiện ra điều này, liếc mắt nhìn Bạch Vũ Mộng, nhắc nhở mấy người phía sau chú ý một ít.
Từ sau khi đi vào, mọi người đều thật yên tĩnh, ngoại trừ vài tiếng bước chân dẫm trên đất, một chút âm thanh cũng không có, lúc này càng có vẻ quỷ dị.
"Mẹ nó, lão tử không đi nữa, đây là nơi quái quỷ gì vậy, đi lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không có gì cả!"
Có một giọng nói vang lên, sau đó lại giọng thứ hai, giọng thứ ba...
Mọi người không thể không dừng lại nghỉ ngơi một lát rồi mới đi tiếp, lần này bởi vì võ lâm minh chủ không tới, mọi người đều đồng ý để võ lâm minh chủ cũ lãnh đạo mọi người.
Đám người Lam Hạo Thần tìm một nơi tương đối sạch sẽ, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, bỗng nhiên Lam Hạo Thần nhanh chóng đẩy nàng ra, mấy người Lam Giác Phong thấy vậy cũng nhanh chóng rời đi.
Bạch Vũ Mộng nhìn chằm chằm vào một chỗ, nếu vừa rồi nàng không nhìn lầm, thì đó chính là hoa ăn thịt người, nhưng, ở nơi này sao lại có thể nhìn thấy hoa ăn thịt người.
Huống hồ, hiện giờ còn chưa vào tới bên trong, mà đã gặp hoa ăn thịt người, nếu đi vào trong rồi....
"A..." Chờ khi mọi người phục hồi tinh thần lại, đã có người bị hoa ăn thịt người tha đi rồi.
Mọi người vội vàng cảnh giác, cẩn thận dựa vào nhau, bởi vì bọn họ biết, bây giờ bọn họ phải đoàn kết, nếu không, đến cuối cùng ngay cả một người cũng không ra được.
Bạch Vũ Mộng hơi nheo mắt lại, nghĩ lại từ khi nàng xuyên không tới nơi này, chưa từng nghe thấy chuyện gì liên quan đến hoa ăn thịt người, vậy chỉ có thể chứng minh, trước đây, chưa từng có người nào gặp qua hoa ăn thịt người.
Nhưng hoa ăn thịt người lại chỉ có thể xuất hiện trong này, có phải là muốn dự báo cái gì không, hay là do người đời ngu muội, thật không biết được?
"Mộng Nhi, nàng đứng ở bên người ta, không được qua đó." Lam Hạo Thần nhìn ra tâm tư của Bạch Vũ Mộng, vội vàng cảnh cáo.
Bạch Vũ Mộng có chút chột dạ sờ mũi, xem ra chỉ có thể từ bỏ ý niệm này.
Nhưng điều làm Bạch Vũ Mộng kinh ngạc là, Hạ Tử Lăng và vài nữ tử khác lại không có biểu hiện sợ hãi, không hổ là lớn lên trong tử cấm thành.
Đã có mấy người liên tục bị ăn thịt, đám hoa ăn thịt người này thật khó phòng bị, diễn<[email protected]>lle3;"quy1d0nnn dù mọi người đứng tụ lại cùng nhau, nhưng vẫn không biện pháp gì.
Hiện giờ cũng liền chỉ còn mấy người bọn họ bình tĩnh thôi, nhìn thấy tình huống như vậy, Thượng Quan Diệu Nhiên liều lĩnh, đi đến trước mặt bọn họ.
"Không biết các vị có biết đây là gì hay không?"
"Biết thì thế nào?" Lam Hạo Thần lạnh lùng mở miệng, ánh mắt người này nhìn Mộng Nhi làm cho hắn rất khó chịu.
Thượng Quan Diệu Nhiên cảm thấy vui vẻ, vội vàng nói: "Xin các vị giúp mọi người, đã vài người người chết rồi, các vị không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết!"
"Sống chết của bọn họ có liên quan gì đến chúng ta?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày cười yếu ớt.
Lời này vừa vang lên, trong đám người liền xuất hiện một giọng nói bất bình: "Sao các ngươi lại máu lạnh như vậy, thấy chết không cứu, vậy mà chúng ta còn có ý tốt đưa các ngươi theo, không ngờ lại ác độc như vậy."
"Thật ngại quá, ta cảm thấy từ ác độc này thật sự rất thích hợp với chúng ta, hơn nữa, các ngươi lại không phải người của chúng ta, dựa vào cái gì bọn ta phải can thiệp vào loại chuyện phí sức mà lại không có kết quả tốt này." Trúc Đạp Vũ ngắm nhìn tiểu thanh xà trong tay, nghiền ngẫm nói.
Mọi người lập tức biến sắc, đúng vậy, nếu bọn họ không tự cứu bản thân, vậy không phải thật sự sẽ không còn hi vọng sao.
Đúng lúc này, chung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều hoa ăn thịt người, bông hoa nào cũng đều há to mồm, lại có thêm vài người liên tục trở thành phân bón cho cây.
Bạch Vũ Mộng đột nhiên nháy mắt hoạt bát nhìn Lam Hạo Thần: "Thần, không bằng chúng ta cứu bọn họ đi, ai biết được lát nữa còn có nguy hiểm gì, tìm vài cái đệm lưng cũng tốt lắm!"
Lam Hạo Thần chỉ sủng nịch sờ sờ đầu Bạch Vũ Mộng, ý tứ của hắn không cần nói cũng biết.
Mọi người chỉ cảm thấy lưng lạnh lẽo, không ngờ câu nói như vậy lại thốt ra từ miệng mỹ nữ này, nhưng cho dù ở lại cũng chết, có thể sống bao lâu thì sống bấy lâu, huống hồ, ai biết được lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Mọi người đều ăn ý nhìn Bạch Vũ Mộng.
"Các ngươi chỉ cần chặt đứt thân cây là được, nhớ lấy, không thể để nước bị hoa chảy ra dính vào người."
Nhìn thấy mọi người đều ra sức đánh nhau, Mạc Hàn Trần tìm một cơ hội dựa sát vào Bạch Vũ Mộng: "Vũ nhi, sao ngươi biết phương pháp này, trước kia chúng ta chưa từng thấy qua cái này."
Bạch Vũ Mộng chỉ thần bí cười, quăng cho hắn một ánh mắt "Ngươi đoán đi".
Mạc Hàn Trần còn buồn bực, liền nhìn qua Lam Hạo Thần thì thấy được một ánh mắt nguy hiểm, mới phát hiện hắn đang cách Bạch Vũ Mộng quá gần, không khỏi than thở, thật là một cái bình dấm chua.
Đợi đến khi chúng bị giết gần hết, đám người Bạch Vũ Mộng vẫn không hề ra tay, tuy rằng đã đánh lùi đám hoa ăn thịt người này, nhưng vẫn có không ít người chết.
Nhìn thấy đám người Bạch Vũ Mộng nhàn nhã, mọi người đều tức giận bất bình, dựa vào cái gì chúng ta phải liều mạng, mà các ngươi lại có thể nhàn nhã như thế.
Nhưng hình như bọn họ đã quên mất, nếu không có Bạch Vũ Mộng, ngay cả nơi này bọn họ cũng không qua được, đừng nói đến chuyện oán giận.
Bạch Vũ Mộng thấy không còn nguy hiểm nữa, bước đến bãi chiến trường kia, dùng một cái chai lấy một ít nước hoa, nói không chừng sẽ hữu dụng. May mắn nàng có mang theo một ít chai rỗng.
Đang muốn lấy nước hoa, đã bị một bàn tay to thon dài bên cạnh giựt lấy cái chai: "Mộng Nhi, sau này những chuyện như vậy hãy giao cho ta đi!"
Nhìn Lam Hạo Thần dè dặt cẩn trọng lấy nước hoa, trên mặt Bạch Vũ Mộng lại nở một nụ cười ấm áp.