Edit: susublue
Một ngày yên bình trôi qua, nhưng Bạch Vũ Mộng luôn cau mày, nàng luôn cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, hơn nữa hình như Lam Hạo Thần có chuyện gì gạt nàng.
Đã vài lần nàng muốn mở miệng hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, nhưng đều không có dũng khí hỏi, biết là dù có hỏi, Lam Hạo Thần cũng chỉ nhàn nhạt lắc đầu, không muốn nhiều lời.
Sáng sớm hôm sau, có người đến mời Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần, nói là quốc vương muốn xử trí năm vị trưởng lão, mời bọn họ cùng đến xem.
Bạch Vũ Mộng vốn không muốn đi, những chuyện này đều không liên quan hệ đến họ, nhưng, Lam Hạo Thần lại có thái độ khác, nói là muốn đi xem thử, nguyên nhân là vì quá mức nhàm chán.
--- Susublue ~
Lúc Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần đến nơi, mọi người trong thành đã chờ ở đó, nhìn năm vị trưởng lão bị trói ở trên bàn, dân chúng đều rất kích động.
"Các ngươi, còn có chuyện gì muốn nói không?" Quốc vương Nam Cương tỏ vẻ thong dong hỏi.
Các trưởng lão đều không trả lời, nhưng ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía đám người Bạch Vũ Mộng: "Chúng ta tự cho mình thanh cao, không ngờ cuối cùng lại thua trên tay tiểu nha đầu này!" Đại trưởng lão chậm rãi nói, lời nói không có một chút cảm xúc nào.
"Các ngươi, vốn bản cũng đã có được quyền lực lớn như vậy, nhưng dã tâm quá lớn, an nhàn ở một chỗ không tốt sao? Các ngươi đã nghe qua câu nói lòng tham không đáy, rắn cũng có thể nuốt nổi voi chưa." Giọng Bạch Vũ Mộng vẫn lạnh lùng như trước.
"Ha ha ha ha, tiểu nha đầu, không ngờ cuối cùng còn muốn tới giáo huấn chúng ta, chúng ta chết không luyến tiếc, nhưng, hậu bối của chúng ta vô tội, xin ngươi tha cho bọn họ!" Đại trưởng lão dùng chữ "Xin"!
"Ngươi nên biết, nếu nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc, gió xuân thổi qua sẽ lại sinh sôi nảy nở, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho người nhà ngươi một con đường sống sao?" Đám công tử tiểu thư nghe thấy thế sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Từ lúc các ngươi quyết định làm như vậy thì nên biết hậu quả là gì, hiện tại, các ngươi thất bại, không có tư cách đứng đây cầu tình thay bất kỳ kẻ nào!"
Rốt cuộc sắc mặt đại trưởng lão cũng thay đổi, đại trưởng lão là người trầm ổn nhất trong năm vị trưởng lão, lúc trước, hắn cũng do dự, nhưng vẫn không lại chống sự quyến rũ của ích lợi, cuối cùng hại nhiều người như vậy.
Bạch Vũ Mộng đang muốn lôi kéo Lam Hạo Thần đi, lại phát hiện người bên cạnh đã sớm không còn đứng đó, xoay người tìm kiếm, nhìn thấy ở một góc khác, [email protected] Lam Hạo Thần đang cùng tán gẫu vui vẻ với Trúc Đạp Vũ. Nụ cười trên mặt hai người bọn họ làm Bạch Vũ Mộng rất đau đớn, Bạch Vũ Mộng bắt buộc bản thân không được nghĩ bậy. Mà người bên kia hình như cũng chú ý tới ánh mắt của nàng, mắt Lam Hạo Thần lóe lên, nhưng không nhìn về bên này.
Dù Bạch Vũ Mộng bắt buộc bản thân không nhìn, nhưng vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của họ, không hề bỏ qua bất kỳ động tác nhỏ nào, trong lòng càng khó chịu.
Chậm rãi thong thả bước đến trước mặt các vị trưởng lão, Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu ta không lầm, đối tượng hợp tác của các ngươi chính là Mộ Dung Tịch Lạc của Mộ Dung Quốc!"
Các vị trưởng lão lập tức khiếp sợ nhìn nàng, sao nàng có thể biết?" Không cần nghi hoặc nhìn ta, vì sao ta lại biết, các ngươi có từng nghĩ tới, nếu như các ngươi thành công, là các ngươi lợi hại, hay là hắn lợi hại?"
Đại trưởng lão cau mày, lâm vào trầm tư. Quả thật bọn họ chưa hề nghĩ tới vấn đề này, hiện tại bị nàng nói như thế, hình như cho tới bây giờ bọn họ đều không có cơ hội thắng.
Bạch Vũ Mộng nhẹ lườm bọn họ, khóe miệng nở nụ cười lạnh, xoay người bỏ đi. Nàng biết bọn họ nghe lọt câu nói của nàng, nhưng tiếp theo nên làm thế nào là chuyện của bọn họ.
Bạch Vũ Mộng ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ thở dài, coi như đây là lễ vật cuối cùng nàng đưa cho Trúc Đạp Vũ đi!
"Các vị, có thể nghe ta nói một câu không!" Bạch Vũ Mộng hơi vận nội lực, hô lớn tiếng.
Dân chúng đang sôi trào lập tức yên tĩnh lại, chờ nữ tử xinh đẹp này mở miệng. Bạch Vũ Mộng hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi mở miệng: "Ta muốn các ngươi khoan dung độ lượng, ta biết các ngươi đều rất hận năm vị trưởng lão, nhưng dù sao bọn họ cũng là người bị mê hoặc, bọn họ đều là người có năng lực, nếu giết bọn họ, thì sẽ mất đi rồi nhân tài!"
"Sao ngươi có thể nói như vậy? Có phải ngươi cùng một phe với bọn họ không, hôm nay nhất định phải giết bọn họ!"
"Đúng vậy, bọn họ làm nhiều việc ác, sao ngươi có thể cầu tình cho bọn họ, phải giết bọn họ, giết bọn họ!"
"...."
Dân chúng lại bắt đầu kích động, không ngừng chửi rủa Bạch Vũ Mộng, yêu cầu giết năm người này.
Đám người Lam Hạo Thần cũng kinh ngạc nhìn Bạch Vũ Mộng, hơi bất ngờ, diienxĐànn[/lle,<quýdoon vì sao Mộng Nhi lại cầu tình cho năm vị trưởng lão, hơn nữa không quan tâm việc khiến dân chúng phẫn nộ.
Vẻ mặt đại trưởng lão phức tạp, hắn cũng chưa hề nghĩ tới tình huống như vậy, vừa rồi bọn họ thật sự hối hận, nhưng chuyện đã làm rồi thì sao còn đường để hối hận chứ? Bọn họ đã chuẩn bị tâm lý chịu chết, lại không ngờ...
"Câm miệng!" Bạch Vũ Mộng lạnh mặt quát. Quả thực chung quanh bỗng chốc yên tĩnh lại: "Các ngươi có nghĩ tới hay không, chỉ vì cảm xúc của các ngươi, mà có thể hủy toàn bộ Nam Cương."
Giọng nói của Bạch Vũ Mộng hơi gắt gỏng, tiếp tục mở miệng: "Bọn họ thật sự có làm sai, nhưng sai lầm có thể bù lại, nếu hôm nay bọn họ chết, sau này làm thế nào để tiếp tục duy trì Nam Cương, chỉ trông cậy vào một mình thánh nữ, các ngươi cho rằng có thể quản lý tốt một Nam Cương khổng lồ như vậy sao, các ngươi cho rằng chỉ cần như vậy, các ngươi sẽ một cuộc sống tốt sao?"
Mỗi một tiếng chất vấn của Bạch Vũ Mộng, làm dân chúng đều trầm tư, đúng vậy, nếu không có năng lực, cũng sẽ không có quyền lực như bây giờ, nếu giết bọn họ, sau này ai có thể quản lý được Nam Cương?
--- Susublue
Chung quanh yên lặng, Bạch Vũ Mộng nhìn dân chúng phía dưới, thở dài, chung quy vẫn là dân chúng, cảm xúc dễ dàng biến thành hành động, ngược lại gây thành đại họa.
"Lần này chúng ta tha cho bọn họ, nếu sau này bọn họ giống như bây giờ, làm chúng ta nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vậy phải làm thế nào?" Trong đám dân chúng có người mở miệng hỏi.
Bạch Vũ Mộng chú ý tới, mỗi lần mở miệng đều là người này, hình như là lãnh đạo.
"Ta sẽ cho bọn họ ăn một loại thuốc, loại thuốc này chỉ có ta mới có thuốc giải, mỗi tháng cho họ dùng một viên, nếu không sẽ phát độc mà chết, ta sẽ đưa thuốc giải cho Thánh nữ, nếu như bọn họ lại có tâm làm phản, các ngươi không cần thiết phải gây chiến."
Lời nói của nàng như một viên thuốc an thần, người kia lại mở miệng: "Nếu như vậy, chúng ta đồng ý, nhưng, nếu bọn họ gây bất lợi cho Nam Cương, chúng ta có quyền đuổi bọn họ xuống."
Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt gật đầu, đi qua: "Các ngươi, muốn chết, hay muốn sống?"
Đại trưởng lão cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, qua hồi lâu, mới nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi thật thông minh, nếu ta sớm biết như vậy, sẽ không phạm phải sai lầm lớn thế này!"
Không ai biết sai lầm hắn nói là cái nào, nhưng cuối cùng bọn họ đều ăn viên thuốc kia, chứng tỏ bọn họ chấp nhận chịu khống chế, nhưng lại có được cái bọn họ nên có.