Ma Y Độc Phi

Chương 72: Giúp ta một chuyện




Edit: susublue

Mỗi một tiếng chỉ trích, mỗi một tiếng lên án, làm trong lòng quốc vương Nam Cương có chút áy náy, nhưng lại nhanh chóng bị sự phẫn nộ vùi lấp, nhưng hắn vẫn chịu đựng.

"Đạp Vũ, phụ hoàng đã biết sai rồi, ngươi tha thứ cho ta đi, ngươi vẫn là thánh nữ lợi hại nhất như trước kia, ta sẽ xử trí năm vị trưởng lão này!"

"Không cần, phụ hoàng, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy, không phải ta không có hiếu, là ngươi ép ta, vì dân chúng Nam Cương, ta không làm như vậy được, coi như Đạp Vũ xin lỗi tổ tiên!"

Lúc này, rất nhiều dân chúng đi vào từ bên ngoài, bọn họ đều chạy tới, bọn họ nghe nói thánh nữ dã chiến thắng năm vị trưởng lão, đều vội vàng đi vào chúc mừng, lại nghe thấy cái không muốn nghe.

"Thánh nữ, ngươi muốn làm gì, hiện tại người xấu đã bị bắt, ngươi không cần làm chuyện điên rồ!" Có người khuyên nhủ.

"Các vị, thực xin lỗi, ta từng thề trước bài vị tổ tông, tuyệt đối sẽ không tranh đấu với người trong nhà, tuyệt đối sẽ không khiến dân chúng chịu khổ, nhưng ta lại không giữ lời, cho nên, chức vị thánh nữ này, ta tự nguyện bỏ. Ta sẽ bỏ hết những thứ thuộc về thánh nữ.”

Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc nhìn Trúc Đạp Vũ, không ngờ nữ tử này lại quật cường như thế, tuy rằng trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng thật tình chúc phúc nàng.

"Thánh nữ, chúng ta sẽ không trách tội ngươi, ta tin tổ tông biết cũng sẽ không thể trách tội ngươi, ngươi làm tất cả những thứ này đều vì chúng ta, ngươi hãy cân nhắc lại đi!" Nói xong liền quỳ xuống.

Mọi người phía sau đều phụ họa nói theo, ai cũng đều quỳ xuống, quỳ vì nữ tử thiện lương, quỳ vì nữ tử kiên cường.

Trúc Đạp Vũ hơi kinh ngạc, dân chúng lại làm như vậy, nàng hơi điều chỉnh lại tình hình bên dưới, lại mở miệng: "Tất cả mọi thứ, vốn không nên xảy ra, nhưng vì ta, diienx//dànlle""quýdoon khiến mọi người trôi giạt khắp nơi, cám ơn các ngươi tin tưởng ta, nhưng, tổ huấn không thể trái!" Nữ tử nói xong, liền chảy một giọt lệ.

Giọt lệ này, không rơi xuống đất, mà lại lén lút lọt vào vòng tay của Bạch Vũ Mộng.

Không ai phát hiện, bao gồm cả Bạch Vũ Mộng, bọn họ chỉ chuyên chú quan tâm chuyện này.

"Đạp Vũ, dân chúng đã kính yêu ngươi như vậy, cần gì phải cự tuyệt, nếu thật sự muốn tốt cho dân chúng, nên thuận theo dân ý, cho bọn họ một tương lai tốt đẹp, chuộc lại tội lỗi mà ngươi tự nhận." Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt mở miệng.

Trúc Đạp Vũ nhìn Bạch Vũ Mộng, biết lời của nàng có ý khác, nàng lại nhìn xuống dân chúng đang quỳ, thở dài, gật đầu.

Đột nhiên còn có một sức mạnh kéo dân chúng đang quỳ trên mặt đất đứng lên: "Đạp Vũ, ngươi nhớ kỹ, đây không phải là chức trách một mình ngươi, cũng không phải thiên hạ của một mình ngươi, nếu như tham lam muốn thiên hạ, sẽ phải trả giá đắt." Lời nói của Bạch Vũ Mộng đầy thâm ý, liền cùng Lam Hạo Thần rời đi.

Trúc Đạp Vũ nghe xong, thật lâu không cử động, đứng im tại chỗ, lẳng lặng suy xét, tất cả mọi người đều suy ngẫm ý của nàng.

Đến một lúc sau, hình như Trúc Đạp Vũ đã hiểu ra, nụ cười, nụ cười thoải mái, cũng nhìn thấy nàng đã thả lỏng, ánh mắt nhìn về phía xa xa, như đang nhìn gì đó.

Mọi người có chút nghi hoặc, nữ tử vừa rồi là ai, lời nói lại ảnh hưởng đến thánh nữ như vậy, hơn nữa, câu nói cuối cùng của nàng, thật sự khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Hơi nhớ nhung, nhìn theo hướng Bạch Vũ Mộng rời đi, lâm vào trầm tư, rốt cục nữ tử xinh đẹp khí phách đó có thân phận gì, vì sao trên người nàng luôn có khí thế quân lâm thiên hạ, hơn nữa nam tử bên cạnh nàng cũng không phải người tầm thường, có một ngày sẽ lay động cả thế giới.

Đi vào một căn phòng, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần ngủ ở trên giường, [email protected] Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng hỏi Lam Hạo Thần: "Thần, chàng nói xem, nàng có hiểu không?"

"Yên tâm đi, nàng ta thông minh như vậy, tất nhiên sẽ hiểu được, huống hồ nàng cũng đã nói trắng ra rồi, không phải sao?"

Bạch Vũ Mộng hơi bĩu môi: "Sao có thể nói ai cũng thông minh như chàng được?"

"Được, ta không nói nữa, không nói nữa được chưa!" Lam Hạo Thần yêu chiều vuốt tóc Bạch Vũ Mộng, mắt hắn lóe lên.

Thay đổi nhỏ như vậy nhưng tất nhiên cũng bị Bạch Vũ Mộng bắt được, nhưng quả thật không nói gì thêm, mang theo nghi vấn tiến vào mộng đẹp.

Lam Hạo Thần bất đắc dĩ thở dài, quyến luyến miêu tả gương mặt Bạch Vũ Mộng, trong mắt không muốn buông tha, hắn biết, hắn không còn lại bao nhiêu thời gian, hắn thầm nghĩ muốn có một cuộc sống tốt đẹp cùng nàng.

Nói hắn ích kỷ cũng được, nói vậy thì hắn cũng không còn cách nào, hắn không muốn lúc chết mà không nhìn thấy nàng, nhưng, hắn đã có một quyết định, hi vọng đến lúc đó, Mộng Nhi sẽ không hận hắn!

Đau dài không bằng đau ngắn, nàng hận hắn cũng được, ít nhất sẽ không quên...

Ngày hôm sau thức dậy, đi ra ngoài, liền nhìn thấy có người chờ ở bên ngoài, nói là Trúc Đạp Vũ mời họ.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần đi đến phòng Trúc Đạp Vũ, chỉ thấy nàng đang chơi đùa cùng Trúc Dạ Hiên, thấy Bạch Vũ Mộng đã đến, đứng dậy tiếp đón.

"Lần trước các ngươi nói muốn ta giúp giải băng hỏa cổ, ta đã hỏi Mạc Hàn Trần tình huống của hắn, có thể để ta và Lam Hạo Thần nói chuyện một mình không?" Nàng trưng cầu ý kiến của Bạch Vũ Mộng.

"Có chuyện gì mà ta không thể nghe sao?" Bạch Vũ Mộng có chút khó chịu hỏi.

"Mộng Nhi, nàng không nên quấy rầy người ta giải độc cho ta, nàng ra bên ngoài chờ đi, chơi với Hiên nhi được không?"

Lam Hạo Thần cũng đã nói như vậy, Bạch Vũ Mộng không có cách nào, chỉ có thể không cam lòng gật đầu, diienxdafflleqysdnn trước khi đi, còn cảnh cáo rất nhiều lần mới thả bọn họ vào trong.

“Không thể giải sao?" Sau khi đi vào, Lam Hạo Thần gọn gàng dứt khoát hỏi.

Trúc Đạp Vũ hơi run một chút, sau đó mới trả lời: "Ngươi cũng biết, cổ độc sẽ phát tác khi mười tám tuổi, mà ngươi lại chống đỡ được tới bây giờ, cổ độc đã sớm xâm nhập vào xương cốt."

"Thật sự không có biện pháp sao?" Lam Hạo Thần cau mày.

"Biện pháp thì có, ngươi cần tìm được bốn loại thuốc Băng Liên, Hỏa Trì Tử, hoa Mạn Châu Sa, Thủy Tâm Bạch Quả, hơn nữa còn phải có máu của nữ tử có linh hồn thuần khiết làm thuốc dẫn."

"Điều này ta có nghe Mộng Nhi nói qua, hình như có ghi lại trong một quyển sách cổ."

"Đúng vậy, vốn ta cũng có thể giải cổ độc, nhưng hiện tại đã quá muộn rồi, xin thứ cho ta bất lực, nhưng nếu là tìm được bốn loại thuốc kia, thật ra ta có thể giúp ngươi."

"Ngươi có biết những loại thuốc này ở đâu không?"

Trúc Đạp Vũ lắc đầu: "Trăm ngàn năm qua, chưa từng có ai gặp qua, chớ nói chi là tìm được, muốn tìm mấy thứ này thì có chút khó khăn."

"..."

"Ngươi có thể giúp ta một việc không?"...

...

Từ trong phòng đi ra, giống như không có chuyện gì xảy ra cả: "Vũ nhi, ta có thể giải độc cho Lam Hạo Thần, nhưng cần một ít thời gian."

"Thật vậy không, vậy thật tốt quá!" Bạch Vũ Mộng vui vẻ dựa vào người Lam Hạo Thần. Lam Hạo Thần cũng hơi né tránh Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng sửng sốt một chút, lại làm như không có gì xảy ra cả, nàng không thấy được, ánh mắt Trúc Đạp Vũ ở phía sau nàng hơi phức tạp..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.