Ma Y Độc Phi

Chương 66: Vạch mặt




Edit: susublue

Nữ nhân tên Tiểu Nhụy đi đến phòng đám Lam Hạo Thần, hơi sửa sang lại trang phục một chút, liền mở cửa mềm mại đi vào.

Nghe thấy tiếng động, mấy người bọn họ vội vàng nhắm mắt lại, làm bộ như vẫn còn hôn mê.

Tiểu Nhụy nhìn đám công tử tuấn tú này, cả người đều nóng ran, vừa đi vừa cởi áo, quần áo nhanh chóng bày bừa ra đầy đất.

Chỉ còn lại áo lót, Tiểu Nhụy tham lam đi tới trước mặt Lam Hạo Thần, cao hứng vươn tay ra, dieienxdanfleequysdonn như lúc ở trên ngựa muốn chạm vào mặt Lam Hạo Thần, nhưng người trước mắt lại đột nhiên mở mắt.

Tiểu Nhụy cả kinh lui về sau mấy bước, Lam Hạo Thần lấy bột phấn trong tay áo mà vừa rồi Bạch Vũ Mộng đưa cho hắn ra hất về phía nàng ta, Tiểu Nhụy lập tức ngất đi.

Mấy người khác cũng đều mở mắt, chán ghét nhìn nữ nhân kia, lập tức nhích người đi về phía phòng của Bạch Vũ Mộng.

Mà bên Bạch Vũ Mộng, Trương Tông đi vào phòng, chà xát tay, cười tủm tỉm đi về phía giường Bạch Vũ Mộng.

Tuy Bạch Vũ Mộng giả bộ bất động không đổi sắc mặt, nhưng trong lòng lại thầm mắng nam nhân không biết xấu hổ này trăm ngàn lần, thật sự nàng đã gặp qua không ít người xấu, nhưng lại chưa thấy qua đôi huynh muội vô sỉ như hai người này.

Trương Tông đã bắt đầu cởi áo xong, Bạch Vũ Mộng chịu không nổi nữa, vốn định trực tiếp nhảy lên, nhưng ngẫm lại không bằng cho hắn một đại lễ.

Bạch Vũ Mộng chậm rãi mở mắt, trong mắt có chút mê mang, nhu nhược nhìn Trương Tông.

Trương Tông đã rất thèm khát nàng rồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt Bạch Vũ Mộng như vậy, tâm lại ngứa lên. diènnđànlêquýdonn Nghĩ đến một tiểu nữ tử cũng không thể làm nên sóng gió gì, liền tiếp tục động tác vừa rồi.

Trong lòng còn đang suy nghĩ, chẳng lẽ là hạ dược quá nhẹ, sao lại tỉnh nhanh như vậy, vậy bên tiểu muội không là cũng đã tỉnh rồi sao, nhưng chuyện trước mắt mình quan trọng hơn.

Bạch Vũ Mộng chớp chớp mắt, càng làm Trương Tông không chịu nổi nữa.

Đến khi hắn muốn đụng tới nàng, Bạch Vũ Mộng nhấc chân lên đá vào hạ thân của hắn, nhưng nàng vẫn khống chế lực đạo, đợi lát nữa còn có trò hay!

Nhanh chóng ra tay đánh hắn choáng váng, lúc này liền nhìn thấy Lam Hạo Thần đang khó chịu đứng ở ngoài cửa sổ.

"Sao vậy? Ta chọc tới chàng sao?" Bạch Vũ Mộng không hiểu hỏi Lam Hạo Thần. Những người khác còn làm mặt ái muội.

Lam Hạo Thần không trả lời Bạch Vũ Mộng, chỉ bá đạo ôm eo Bạch Vũ Mộng. Bạch Vũ Mộng liền hiểu tại sao, có chút nghịch ngợm thè lưỡi.

Bây giờ, Bạch Vũ Mộng không còn bộ dáng lạnh nhạt như trước nữa, nàng có bằng hữu, có người yêu, ở trước mặt bằng hữu và người yêu không cần thiết giả bộ.

"Đúng rồi, nữ nhân kia có đụng tới chàng hay không? Nàng đụng tới chỗ nào của chàng rồi?" Bạch Vũ Mộng bỗng nhiên nguy hiểm nhìn Lam Hạo Thần, còn ngửi tới ngửi lui trên người Lam Hạo Thần.

Lam Hạo Thần bị động tác này của Bạch Vũ Mộng làm nở nụ cười, những người khác càng buồn cười hơn, thấy Lam Hạo Thần chỉ cười, không trả lời, Bạch Vũ Mộng càng lo lắng.

Mạc Hàn Trần thấy Bạch Vũ Mộng càng lúc càng ghen tuông, bất đắc dĩ cười cười, giúp Lam Hạo Thần giải thích: "Không có, ngay cả góc áo của Hạo Thần nàng cũng không đụng tới."

Nhìn mấy người khác đều nghiêm túc, Bạch Vũ Mộng miễn cưỡng tin lời của bọn họ, hừ một tiếng với Lam Hạo Thần, nghênh ngang rời đi.

Một lát sau, Linh Trần và Lãnh đưa Tiểu Nhụy vào phòng, Bạch Vũ Mộng hứng thú nhìn vào phòng, diènnlleqquýdo6n giống như nghĩ tới chuyện gì sắp xảy ra, mắt sáng long lanh.

"A..."

Chờ lúc mọi người tới nơi, lại nhìn thấy Bạch Vũ Mộng không dám tin, sợ hãi trốn trong lòng Lam Hạo Thần, mà Lam Hạo Thần cũng khiếp sợ. Những người khác cũng có biểu cảm khác nhau.

Mọi người không khỏi nhìn về phía cửa phòng hơi hé ra. Người đến cũng chỉ óc một vài nha hoàn và gã sai vặt, hơn nữa, phần đông là dân chúng, bọn họ nghe thấy tiếng kêu lớn nên chạy tới xem náo nhiệt.

Cánh cửa chỉ hơi hé ra, nhưng âm thanh bên trong truyền ra, lại làm cho người ta tưởng tượng đến chuyện kia, khiến mọi người hoảng sợ.

Rất nhiều người biết chuyện, những người này được chủ tử mời đến làm khách, không nhịn được tiếc dùm bọn họ, nhiều tuấn nam mỹ nữ tốt như vậy mà lại bị làm bẩn, nhưng lại không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

"Mấy vị công tử, tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì, sao các ngươi lại hoảng sợ như thế?" Một lão bà hiền lành hỏi.

Bạch Vũ Mộng run run, giống như còn chưa hết khiếp, điều chỉnh hô hấp một chút, mới chậm rãi mở miệng: " Đang ăn cơm, Trương công tử và Trương tiểu thư bỏ đi, chúng ta cơm nước xong, vốn muốn đi kêu bọn họ ra ngoài du ngoạn, không nghĩ tới..."

Bạch Vũ Mộng nói được nửa câu liền không nói thêm gì nữa, giống như không muốn nghĩ tới nữa, sau đó dúi đầu vào lòng Lam Hạo Thần, hai vai run run.

Bọn họ vẫn không biết nguyên nhân, không khỏi đồng tình, tiểu cô nương này thấy cái gì mà lại sợ như vậy, có thể dọa nàng thành như vậy. Chỉ có Lam Hạo Thần biết, Bạch Vũ Mộng sợ là cười không kịp thở thôi.

Lam Hạo Thần vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Vũ Mộng, ở trong mắt người khác chính là nam nhân đang an ủi nữ nhân bị hoảng sợ. Càng xác nhận suy nghĩ của mình là đúng.

Thấy mọi người nghi hoặc, Mạc Hàn Trần không thể không nói: "Các vị, chúng ta cũng không biết phải nói gì, tự các ngươi vào xem đi."

Hắn vừa nói xong, lập tức có người xung phong nhận việc đi vào nhìn, nhưng nhanh chóng hoảng sợ lui ra,[email protected]/on biểu cảm của hắn đều bị mọi người nhìn rõ, càng nghi hoặc.

Nhanh chóng không chịu nổi sự hiếu kỳ trong lòng, cũng không quan tâm nơi này là Trương phủ, mọi người đồng loạt đi lên, muốn xem thử coi là cái gì.

Trong phòng, quần áo tan tác, xuyên qua bức rèm mỏng, có thể loáng thoáng thấy hai người đang giao hoan, quấn quít lấy nhau.

Một người đi lên phía trước vén bức rèm lên, thấy hai huynh muội Trương gia đang làm chuyện đó trên giường.

Mọi người vội vàng lui ra, Trương phủ lại có loại chuyện gièm pha như vậy, hôm nay nếu không có tiểu cô nương kia, mọi người còn không biết, trách không được tiểu cô nương kia lại bị dọa thành như vậy!

Rất nhiều người ghét bỏ nhìn vào căn phòng kia, hai người vẫn như trước dính sát vào nhau, giống như không hề biết có người đứng chung quanh.

"Người Trương phủ sao lại có chuyện bẩn như vậy, thật sự không thể tin được!"

"Đúng vậy, bình thường đều rất kiêu ngạo, không ngờ lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy!"

"Chuyện này bị chúng ta biết, xem thử sau này bọn hắn còn dám khi dễ chúng ta hay không!"

...

Mọi người đều nghị luận ồn ào, ngay cả nha hoàn và gã sai vặt đều có vẻ hơi cao hứng, tất nhiên bọn họ biết chuyện của chủ tử mình, nhưng không biết là lại đến mức này.

Rất nhanh, chuyện này liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, người đến Trương phủ càng ngày càng nhiều, Trương phủ lập tức trở thành nơi náo nhiệt nhất trong thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.