Ma Y Độc Phi

Chương 44: Phán Vũ công chúa




Editor: Susublue

"Mộng Nhi, nàng có sao không?" Lam Hạo Thần lo lắng hỏi.

Bạch Vũ Mộng lắc đầu, cười cười, ý bảo nàng không sao, Lam Hạo Thần không cần lo lắng.

Thủ lĩnh của đám hắc y nhân ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ Mộng, nữ tử này là ai, vì sao chủ tử luôn đối tốt với nàng, điều này quả thực là tin tức trọng đại.

Bởi vì bọn thuộc hạ này không biết chuyện gì, cũng chỉ có Linh Trần và Linh Ngạn biết, cho nên tất nhiên bọn họ đều sẽ kinh ngạc, trở về nhất định phải hỏi hộ pháp một chút.

"Các ngươi lui xuống trước đi, điều tra rõ ràng chuyện này cho ta, rốt cục là có chuyện gì xảy ra." Lam Hạo Thần nhàn nhạt ra lệnh.

Đám hắc y nhân lui xuống rất nhanh, nhưng Bạch Vũ Mộng cảm nhận được, vẫn có một số người ở lại chung quanh, nàng biết, những người đó đều ẩn mình bảo hộ bọn họ, tuy rằng bọn họ không cần ai bảo hộ.

Bạch Vũ Mộng nhìn thấy gấu chó nằm chết cách đó không xa, bên trên đầy máu người, xem ra, không cần rửa sạch, trực tiếp lôi về, có lẽ đến lúc đó sẽ biết là ai đứng sau lưng.

Lam Hạo Thần cũng có ý nghĩ giống Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng miễn cưỡng tựa vào Lam Hạo Thần: "Thần, chúng ta tiếp tục chơi được không, dù sao bây giờ vẫn còn sớm."

Lam Hạo Thần sủng nịch sờ tóc Bạch Vũ Mộng: "Đương nhiên, nhưng không thể để cho mình quá mệt."

Bạch Vũ Mộng cười cười, lôi kéo Lam Hạo Thần lên ngựa, ngựa của Lam Hạo Thần đã sớm chết trong trận chiến vừa rồi, may mắn Đạp Tuyết rất có linh tính, cho nên không bị thương.

Lam Hạo Thần ôm lấy Bạch Vũ Mộng, cưỡi ngựa tiếp tục đi tìm con mồi, cho đến giờ trở về...

Trên cơ bản mọi người đều đã về tới bãi săn, chỉ thiếu Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng, mọi người không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi người gặp thú dữ là bọn họ.

Không thể nào, theo lý mà nói Lam Hạo Thần có võ công cao như vậy, nên sẽ không sao mới đúng, nhất định là Bạch Vũ Mộng vô dụng, làm vướng chân Lam Hạo Thần.

Lam Ngạo Thiên lo lắng nhìn vào chỗ sâu nhất của cánh rừng, sao đến bây giờ mà Thần nhi và Vũ nhi còn chưa đi ra, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện sao? Ngay lúc hắn muốn hạ lệnh cho người đi tìm, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần cưỡi ngựa đi ra.

Thấy hai người cùng cưỡi một con ngựa, trong lòng mọi người có rất nhiều cảm nhận khác nhau, có người tính kế, có người ghen tị, có người hận, có người vui mừng, cũng có người kinh ngạc.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần mặc kệ, Bạch Vũ Mộng xuống ngựa, kêu người phía sau mang con mồi săn được đến. Rất nhanh, từ phía sau rất nhiều người đi lên, trên tay đều kéo theo một đám thú săn

Nhìn thấy nhiều thú như vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ lại có thể săn được nhiều như vậy, hơn nữa đại đa số đều rất trân quý, có báo đốm, hổ, thậm chí còn có mãng xà.

Lam Ngạo Thiên thấy vậy rất cao hứng, liên tục khen ngợi: "Ha ha ha, Vũ nhi, Thần nhi, các ngươi thật sự rất giỏi!" Bây giờ vốn không cần so nữa, về số lượng hay mức độ trân quý, hai người các ngươi đều đã dẫn đầu.

Mọi người không khỏi nghi hoặc, còn con gấu chó đâu, nhất định là có người gặp được nó, nhưng vì sao không ai bắt được, chẳng lẽ người đó gặp được nhưng bỏ chạy, cho nên mới không có...

"Vũ nhi, ngươi thật sự là một kì nữ, hiện tại, trẫm tuyên bố, lần này người thắng chính là Bạch Vũ Mộng! Mặt khác, trẫm phong Bạch Vũ Mộng là Phán Vũ công chúa, hưởng thụ đãi ngộ ngang với Hoàng hậu."

Lời này vừa nói ra, làm mọi người đều chấn kinh, phong làm công chúa đã khiến cho người ta kinh ngạc, nàng lợi hại như vậy cũng xứng đáng. 

Nhưng Hoàng thượng không phải nói là được đãi ngộ ngang với công chúa, mà là ngang với Hoàng hậu. Điều này là trăm năm mới thấy, nói đúng hơn, Bạch Vũ Mộng có thể được xem như Hoàng hậu, dưới một người, trên vạn người!

Xem ra Hoàng thượng rất cao hứng, bằng không sẽ không làm như vậy, cũng có thể thấy được Hoàng thượng rất yêu thích Bạch Vũ Mộng, xem ra sau này, nên sửa lại thái độ đối với Bạch Vũ Mộng.

"Tạ Hoàng thượng!" Bạch Vũ Mộng hơi gật đầu, lại mở miệng nói: "Ta còn một lễ vật muốn tặng cho mọi người ở đây!"

Nói xong kêu người đem con gấu chó đến đây. Mọi người thấy gấu chó, thì biết là bọn họ đoán đúng rồi, thật sự đã bọn họ săn được.

Nhưng vì sao đến bây giờ mới kéo ra, hơn nữa trên người con gấu chó này dính đầy máu, nhìn cũng không giống như máu của nó, rốt cục là là đã xảy ra chuyện gì?

"Vũ nhi, vết máu trên người con gấu chó này là sao?" Lam Ngạo Thiên hỏi ngay điểm nghi vấn trong lòng mọi người.

"Ta cũng muốn hỏi mọi người ở đây." Bạch Vũ Mộng nói xong, ánh mắt quan sát tất cả những người ở đây, xem phản ứng của bọn họ: "Biết không? Máu trên mặt gấu chó đều là máu người!"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, là máu người, còn nhiều như vậy, nhưng nhìn hai người bọn hắn lại không bị thương, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Vũ Mộng nhìn thấy ánh mắt Bạch Cầm Ngâm lóe lên, cười như không cười tiếp tục nói: "Ta không biết là ai, đã phái một lượng lớn sát thủ đến, chẳng qua, lại không cẩn thận, bị ta diệt toàn bộ!"

Nhìn thấy Bạch Cầm Ngâm có chút khẩn trương, hơn nữa thân thể còn hơi run run, Bạch Vũ Mộng đại khái đã biết là ai muốn dồn bọn họ vào chỗ chết. Lam Hạo Thần hình như cũng như vậy, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua Bạch Cầm Ngâm.

Người khác nghe thấy Bạch Vũ Mộng nói như vậy, có chút hoảng sợ, rốt cũ là loại người nào mà lại ngoan độc như vậy, nhìn vết máu trên người con gấu chó, số người đến cũng không phải ít.

Vừa thoáng nhìn qua Bạch Vũ Mộng, nàng lại có thể dễ dàng đối phó được những người đó, hơn nữa đều không hề bị thương, tuy rằng có Lam Hạo Thần ở đây, nhưng điều này cũng không có khả năng!

Mắt đám sứ giả đầy phức tạp nhìn Bạch Vũ Mộng, xem ra cổ năng lượng vĩ đại vừa rồi phát ra là của bọn họ, người này, nếu có thể thu về để dùng, sẽ rất tốt, nhưng nếu... Vậy thì sẽ để lại hậu hoạn khôn cùng.

Bạch Vũ Mộng chỉ nhàn nhạt cười, có một số người, cũng nên thu thập một chút rồi. Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu ai có ý đồ tổn thương nàng và người nàng yêu, nàng sẽ bất chấp thủ đoạn đánh trả.

Nói với bọn họ một lúc, trở về phòng nghỉ ngơi. Một lát sau Lam Hạo Thần đi vào phòng Bạch Vũ Mộng, hắn có rất nhiều lời muốn hỏi nàng.

Bạch Vũ Mộng cũng đang chờ hắn, nàng biết, hắn nhất định sẽ đến, bởi vì nàng cũng có rất nhiều nghi vấn.

Đến khi Lam Hạo Thần đi vào, nhẹ nhàng ôm Bạch Vũ Mộng: "Mộng Nhi, hôm nay sao lại như vậy?"

"Ta cũng không biết, võ công chúng ta lại có thể phối hợp với nhau, điều này quá kỳ lại!" Bạch Vũ Mộng đáp lại.

"Sư phụ của nàng là Thiên Sơn lão nhân, mà sư phụ của ta là Thiên Sơn tuyết nữ, chẳng lẽ giữa hai người bọn họ có quan hệ gì sâu xa sao?"

"Không biết, nhưng bây giờ cũng không thể nghi ngờ, uy lực lớn hơn rất nhiều!"

"Đúng vậy, còn nữa, ta cho rằng, sát thủ này là do Bạch Cầm Ngâm phái tới." Lam Hạo Thần nói.

Bạch Vũ Mộng suy nghĩ, nói: "Ừ, ta cũng nghĩ vậy, xem ra, có một số người che giấu quá sâu, nên chúng ta không chú ý tới."

Lam Hạo Thần gật đầu, không nói gì thêm, trong phòng bỗng chốc liền yên tĩnh. Một lát sau, Lam Hạo Thần ôm Bạch Vũ Mộng nằm trên giường, bọn họ cũng nên nghỉ ngơi một chút...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.