Ma Y Độc Phi

Chương 32: Thay nàng chắn đao




Tầng thứ chín, cho tới bây giờ đều không có người nào đi vào. Trừ bỏ người tạo ra tháp, thật sự không biết là nhân tài thế nào mới có thể thiết lập ra cơ quan tinh diệu như vậy.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần cùng đi lên tầng thứ chín, ba người khác đều đã bị nhốt ở lại, sợ sự khó lòng mà đi ra. Bạch Vũ Mộng quay đầu nhìn nam nhân lạnh như băng kia một cái.

Là một nhân tài, chỉ là trong lòng có nhiều bí mật, tâm cơ quá sâu, sợ là cũng không làm được chuyện tốt. Ngây ngốc ở trong này ngược lại có thể tinh lọc tâm linh một chút.

Bạch Vũ Mộng cảm nhận được lực đạo trên tay tăng thêm, nhìn Lam Hạo Thần một cái, chỉ thấy hắn trưng bộ mặt bất mãn nhìn nàng, liếc mắt nhìn, liền đi tới.

Đi tới cửa, Bạch Vũ Mộng mang vẻ mặt trầm trọng, đi vào trong, cũng không biết là có cái gì, bất quá, nàng sẽ không lùi bước.

Cùng Lam Hạo Thần đi vào, bước chân cũng càng ngày càng trầm trọng. Ở bên trong có một hàng thẳng tắp, không phải là người máy sao?

Nhiều người máy như vậy, nàng thật không nắm chắc có thể thắng được. Người máy ưu việt nhược điểm của mỗi một tên đều ở một chỗ khác nhau, nếu chúng giống với thứ kiếp trước nàng từng thấy, khẳng định nhược điểm sẽ không nằm cùng một chỗ.

Còn Lam Hạo Thần lại cực kỳ kinh ngạc, những thứ này cho tới bây giờ hắn đều chưa từng thấy, những thứ trong ngọn tháp này thật kỳ lạ, thật sự là rất kỳ lạ!

Nhìn Bạch Vũ Mộng, nàng giống như đã biết hết tất cả, hắn bỗng nhiên phát hiện, bản thân đều không hề hiểu Mộng Nhi dù chỉ một chút, ý nghĩ này làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Bạch Vũ Mộng không quản nhiều như vậy, những người máy này đã được khởi động, nên bắt đầu công kích bọn họ.

"Ngươi cản chúng lại, để ta tìm nhược điểm của chúng!" Bạch Vũ Mộng nhanh chóng nói, nói xong liền lắc người nghênh đón người máy.

"Được!" Trả lời rõ ràng, Lam Hạo Thần lấy tốc độ nhanh nhất bảo hộ Bạch Vũ Mộng, cũng không từ thủ đoạn đánh về phía người máy, nhưng bọn họ tựa hồ không có cảm giác giống nhau, những người máy này đánh thế nào cũng không chết.

Bạch Vũ Mộng thử dùng ngân châm đâm vào các bộ phận của người máy, ý muốn tìm ra nhược điểm. Rất nhanh, Bạch Vũ Mộng đã tìm được nhược điểm của chúng.

Nhược điểm của bọn chúng ở cổ: "Đánh vào cổ bọn chúng!" Bạch Vũ Mộng vội vàng nói điều này cho Lam Hạo Thần.

Lam Hạo Thần cũng không nói gì thêm, ra sức đánh. Lập tức, tất cả đều bị tiêu diệt. Nhưng từ phía sau lại đi ra một người máy khác.

Vô luận đánh thế nào, đều không thể đánh bại được. Bạch Vũ Mộng nghĩ, nhược điểm của nó sợ là ở chỗ khác, nhưng rốt cục là ở đâu?

Trốn trong đám người máy nhỏ, nó đi đến chỗ Bạch Vũ Mộng rất nhanh, trên tay cầm một con dao, tựa hồ là muốn đâm Bạch Vũ Mộng.

Lam Hạo Thần bên này cũng bị cuốn lấy không phân thân nổi, mắt thấy Bạch Vũ Mộng sắp bị đâm, nhưng nàng laị không phản ứng lại.

Lam Hạo Thần ra sức lao ra khỏi vòng vây, đánh về phía tên người máy kia. Ngay lúc con sắp đâm vào Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần chắn trước mặt nàng, giúp nàng chặn đường dao lại.

Nhưng bản thân Lam Hạo Thần lại bị thương, mũi dao này lại rất sâu, làm cho máu chảy ra không ngừng, làm thế nào cũng không dừng được.

Lúc này Bạch Vũ Mộng mới phát hiện nhược điểm của người máy kia, trực tiếp sử dụng phượng múa cửu thiên, tiêu diệt ngay lập tức.

"Sao ngươi lại bị thương, có sao không?" Bạch Vũ Mộng gấp đến độ muốn khóc, sao hắn lại ngu như vậy!

"Không có việc gì, không cần lo lắng!" Lam Hạo Thần an ủi cười cười, sau đó lại mở miệng nói: "Ta nói rồi muốn vĩnh viễn bảo vệ nàng!"

Nước mắt ướt đẫm hốc mắt Bạch Vũ Mộng, lại quật cường không rơi xuống: "Sao ngươi lại ngu như vậy! Ngươi biết rõ ta có thể né tránh, vì sao còn muốn chắn giúp ta?"

"Bởi vì ta không thể để chuyện ngoài ý muốn phát sinh dù chỉ một chút." Lam Hạo Thần suy yếu mở miệng.

Bạch Vũ Mộng vội vàng lấy thuốc từ trên người ra, có loại nào đều cho Lam Hạo Thần ăn, gấp đến độ tay chân có chút rối loạn, không biết bản thân muốn làm gì.

Hiện tại nàng mới biết được cảm giác đau lòng, thì ra, bất tri bất giác, hắn cũng đã đi vào lòng nàng, làm thế nào cũng không bỏ được.

Bạch Vũ Mộng ôm Lam Hạo Thần, miệng vết thương chảy máu không ngừng, trên tay Bạch Vũ Mộng đều là máu, nàng lại bất chấp tất cả, chỉ biết là bản thân không muốn hắn có việc gì.

"Mộng Nhi, không nên thương tâm, ta thật sự không sao." Nói xong liền ho khan vài tiếng, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, thống khổ nhắm hai mắt lại.

Bạch Vũ Mộng ôm thân thể Lam Hạo Thần có chút lạnh như băng, toàn thân đều đang run run. Bỗng nhiên, tay Lam Hạo Thần trượt xuống, giống như đã... 

Bạch Vũ Mộng hoảng sợ kêu to: "Không được..." Rơi lệ đầy mặt ôm Lam Hạo Thần, gắt gao ôm hắn, giống như chỉ cần buông tay, hắn liền sẽ biến mất.

Người ngoài tháp nghe thấy một tiếng kêu đau thấu tim gan, đều run run, bên trong đã xảy ra chuyện gì, sao có thể phát ra tiếng kêu tuyệt vọng như thế?

Thượng Quan Diệu Nhiên gắt gao nhăn mày, hắn lo lắng, cuối cùng có nên dùng phương pháp kia, đem bọn họ ra ngoài hay không, chỉ là...

Bọn Linh Trần nghe thanh âm này, lập tức biết là của Bạch Vũ Mộng, đều sốt ruột nhìn tháp, không biết đã phát sinh chuyện gì, sao tiểu thư có thể thương tâm như vậy?

Bọn họ hận không thể lập tức đi vào, trợ giúp hai người, xem hai người có sao không. Đều tự trách mình vô dụng, không thể bảo hộ chủ tử.

Hận Nhuế đi qua đi lại, vẫn là thủ hạ của Lam Hạo Thần trấn định hơn, Linh Trần nói: "Ngươi không cần đi qua đi lại như vậy, hiện tại sốt ruột cũng không làm được gì, chỉ có thể chờ tin tức."

Hận Nhuế nhìn hắn một cái, cũng không nói gì thêm, nàng vốn là một người rất bình tĩnh, chỉ là thấy tiểu thư gặp chuyện liền đánh mất bình tĩnh. Bây giờ nghe hắn nhắc nhở, cũng hơi bình tĩnh lại.

Trong tháp, Lam Hạo Thần mở mắt, cố sức nâng tay lên, xoa xoa nước mắt trên mặt Bạch Vũ Mộng. Bạch Vũ Mộng cảm giác được, vội vàng ngẩng đầu lên.

Kinh hỉ mở to hai mắt nhìn, hắn không có chuyện gì, thật tốt quá."Mộng Nhi, ta sẽ không chết dễ dàng như thế, ta nói rồi, ta sẽ bảo hộ nàng cả đời."

Bạch Vũ Mộng rơi lệ gật đầu, vội vàng đỡ Lam Hạo Thần lên. Dùng nội lực thay hắn chữa thương. Sau đó, lại đổ ra rất nhiều viên thuốc, đút cho Lam Hạo Thần.

"Ăn nhiều thuốc như vậy, không sợ ta ăn đến chết à!" Lam Hạo Thần tâm tình rất tốt trêu ghẹo Bạch Vũ Mộng.

"Thuốc này ăn nhiều cũng không sao, sẽ không làm ngươi chết! Cho ngươi ăn tốn thuốc của ta, còn nhiều chuyện như vậy!" Bạch Vũ Mộng thấy Lam Hạo Thần không sao, cũng thả lỏng, cùng hắn đấu võ miệng.

Lam Hạo Thần cười cười, một tay ôm Bạch Vũ Mộng vào lòng: "Mộng Nhi, nàng nói xem, nàng thích ta đúng không, bằng không sẽ không lo lắng cho ta, vừa rồi nàng khóc..."

Bạch Vũ Mộng không đẩy hắn ra, nhưng vẫn khẩu thị tâm phi: "Ai thích ngươi, ta sợ ngươi chết, sẽ không có ai làm đệm thịt bảo vệ ta, ngươi không cần tự mình đa tình."

Lam Hạo Thần cười cười, không nói gì thêm, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Qua một lúc lâu sau, chờ Lam Hạo Thần cảm thấy tốt hơn, bọn họ mới quyết định bắt đầu lên tầng cuối cùng. Vốn Bạch Vũ Mộng không đồng ý, dù sao Lam Hạo Thần còn bị thương, nhưng không thể chống lại yêu cầu của hắn, nên thỏa hiệp cùng hắn đi lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.