Ma Y Độc Phi

Chương 175: Hòa thuận




Edit: susublue

Quả nhiên khi thông báo được dán lên Hoàng bảng vào chiều nay thì Duẫn Minh Hi đã trở lại, lần này hắn không có tiêu sái như lúc rời đi mà trên mặt đầy vẻ cô đơn.

"Vũ nhi, là thật sao? Điềm Điềm, nàng?" Duẫn Minh Hi bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa, hắn không thể nói ra chữ đó.

"Rốt cục ngươi đã trở lại, lúc trước ta đã nói với ngươi, nếu ngươi rời đi thì sẽ cho tạo ra một vết thương rất lớn cho nàng, bây giờ ngươi thấy rồi đó, có biết trước khi chết câu cuối cùng nàng nói là gì không?" Bạch Vũ Mộng giật khóe miệng.

"Cái gì?"

"Nàng nói nàng không bao giờ muốn gặp ngươi nữa, nàng hận ngươi, mãi mãi sẽ không tha thứ cho ngươi..."

Duẫn Minh Hi đau khổ che mặt, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngẩng đầu lên: "Vũ nhi, có thể cho ta gặp nàng không." Giọng điệu gần như khẩn cầu khiến Bạch Vũ Mộng thiếu chút nữa đã thốt ra.

Nhưng nàng lại nhịn xuống, mím môi, Bạch Vũ Mộng vô tình mở miệng: "Ta nói rồi, nàng nói không bao giờ muốn gặp ngươi nữa, đây là tâm nguyện trước khi chết của nàng, ta sẽ không vi phạm."

Duẫn Minh Hi gần như sụp đổ nhìn Bạch Vũ Mộng: "Vũ nhi, ngươi cho ta gặp nàng một lần thôi, ta sai rồi, ta không nên vội vã bỏ đi như vậy, ta nên chờ nàng tỉnh lại..."

Bạch Vũ Mộng lắc đầu, thở dài: "Ngươi vẫn không hiểu, không phải là chuyện ngươi đi trước hay đi sau mà là ngươi vốn không nên đi."

"Vũ nhi, ta thật sự sai rồi sao, rõ ràng ta không muốn là tổn thương nàng..." Duẫn Minh Hi có chút nghẹn ngào, nhưng không đợi hắn nói xong thì Bách Lí Dật Thanh đã đấm vào mặt Duẫn Minh Hi một quyền.

"Ngươi đúng là thứ nhu nhược, ngay cả chuyện này mà cũng không dám đối mặt, hiện tại ép Tình Nhi thành như vậy, ngươi vừa lòng chưa?" Hai mắt Bách Lí Dật Thanh bốc hỏa, khó chịu nhìn Duẫn Minh Hi.

Duẫn Minh Hi không đánh trả, tùy ý để Bách Lí Dật Thanh đánh hắn, có lẽ như vậy mới có thể phát tiết hết sự đau khổ trong lòng, chỉ có như vậy hắn mới bớt áy náy.

"A..." Bên trong đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, Duẫn Minh Hi sửng sốt, sắc mặt kỳ quái nhìn Bạch Vũ Mộng, lập tức không quan tâm vọt vào trong.

Bạch Vũ Mộng lắc đầu, ngăn cản mọi người muốn đi theo: "Đủ rồi, nhìn hắn cũng rất hối hận, nhưng không biết Tình Nhi có tha thứ cho hắn không.”

Duẫn Minh Hi lao nhanh vào phòng, nhìn thấy Mộ Túy Tình đang co ro run rẩy trong góc giường, dien;daffn[lle*quydo0n nàng thấy người đứng ở cửa thì mắt lại đầy hận thù.

Bạch Vũ Mộng nhìn thoáng qua, biết hiện tại Mộ Túy Tình không được tỉnh táo, nhưng mọi chuyện đã như vậy thì vẫn nên để bọn họ tự giải quyết đi! Nghĩ vậy nên dẫn mọi người rời khỏi phòng.

"Điềm Điềm?" Duẫn Minh Hi thử gọi một tiếng, trong mắt đầy sự đau lòng, Điềm Điềm của hắn sao có thể biến thành như vậy, rốt cục hắn đã làm cái gì!

"Ngươi không được đến đây, ngươi tránh ra, ta hận ngươi, không được lại đây, đi ra!" Mộ Túy Tình điên loạn kêu to, cơ thể càng rụt về phía sau.

" Điềm Điềm, muội đừng như vậy được không?" Duẫn Minh Hi ôm lấy Mộ Túy Tình, thấp giọng an ủi Mộ Túy Tình đang không ngừng giãy dụa.

"Ngươi không được đụng vào ta, tránh ra!" Mộ Túy Tình nhất quyết không tha, trong mắt không còn sự ỷ lại ngày xưa nữa mà chỉ có hận ý và mê mang vô tận.

" Điềm Điềm..." Duẫn Minh Hi cúi đầu gọi một tiếng, vùi đầu vào gáy của nàng, trong giọng nói có chút bất lực, hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Một lát sau, rốt cục ánh mắt Mộ Túy Tình cũng dần tỉnh táo lại, nhìn thấy Duẫn Minh Hi đang ôm mình thì không dám tin mở to hai mắt, khóe mắt ngân ngấn nước.

"Huynh, sao huynh lại ở đây, không huynh đi rồi sao?" Giọng Mộ Túy Tình bay bổng, trong giọng nói có chút khiếp sợ và uất ức khiến Duẫn Minh Hi càng đau lòng hơn.

"Điềm Điềm, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không nên rời khỏi nàng, ta không nên để nàng lại một mình." Duẫn Minh Hi không ngừng xin lỗi, trong giọng nói đầy sự áy náy.

Rốt cục Mộ Túy Tình cũng từ từ phản ứng lại, bình tĩnh đẩy Duẫn Minh Hi ra, trong lúc Duẫn Minh Hi kinh ngạc thì chậm rãi mở miệng: "Không phải huynh đi rồi sao, quay về làm cái gì, sao ta có thể xảy ra chuyện được, có thêm một ca ca cũng không nhiều, mà thiếu đi một người cũng không sao, ta sẽ sống rất tốt."

" Điềm Điềm..." Duẫn Minh Hi đột nhiên không biết nên mở miệng thế nào, hắn làm nàng bị thương, làm cho nàng sụp đổ lâu như vậy, hiện tại để cho nàng phát tiết lửa giận một chút cũng đúng.

" Điềm Điềm, nàng đánh ta đi!" Duẫn Minh Hi nói xong liền nắm lấy tay Mộ Túy Tình đánh vào mặt mình, cái nào cũng dùng sức, đánh rất nghiêm túc.

Mộ Túy Tình há miệng nhìn nhưng không rút tay về mà chỉ nhìn như vậy, đến khi ánh mắt đều đau nhức thì mới nhàn nhạt mở miệng: "Vì sao lại ra đi không lời từ biệt, vì sao không giữ chữ tín?" Mỗi một tiếng đều bình tĩnh chất vấn, đánh Duẫn Minh Hi vào vực sâu không đáy.

" Điềm Điềm, ta cho rằng người nàng thích là... Thật xin lỗi, sau này ta sẽ không bỏ đi không lời từ biệt như vậy nữa, nhất định sẽ không..." Duẫn Minh Hi thì thào nói rồi hứa hẹn với Mộ Túy Tình, cũng như đã tự hứa với bản thân mình.

"Phải không?" Mộ Túy Tình cười chế giễu: "Huynh vẫn không tin ta sao, huynh tin rằng người trong lòng ta là Bách Lí Dật Thanh sao?"

"Không... Ta, ta chỉ là..." Duẫn Minh Hi mím môi, mới tiếp tục mở miệng: "Dù sao hắn làm nhiều thứ cho nàng như vậy, hy sinh nhiều như vậy, ta thật sự..."

"Cảm giác bản thân kém hắn ư? Cảm thấy huynh không làm được những thứ đó vì ta nên ta nhất định sẽ thích hắn sao?" Mộ Túy Tình nhíu mày, nhìn chằm chằm Duẫn Minh Hi.

Duẫn Minh Hi không nói, xem như gián tiếp thừa nhận, Mộ Túy Tình nhìn Duẫn Minh Hi, dienxxdafnllequysdoon nhìn một lúc rồi mới nhào vào trong lòng của hắn, chôn đầu thật sâu trong ngực của hắn, nàng vẫn không nhịn được, lớp ngụy trang này vẫn bị sự mềm lòng đánh vỡ.

Một tiếng "Điềm Điềm" nhẹ nhàng đó đã sớm đánh vỡ tuyến phòng bị cuối cùng của nàng, thật ra nàng không trách hắn, là bản thân nàng không chịu nói rõ ràng mọi chuyện, Mộ Túy Tình ôm Duẫn Minh Hi, cảm giác thỏa mãn vì mất đi rồi lấy lại được.

"Đồ ngốc!" Mộ Túy Tình rầu rĩ than một tiếng, rồi không nói chuyện nữa.

Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy đến khi Duẫn Minh Hi thật sự không nhịn được nữa mới thử mở miệng: “Điềm Điềm, tha thứ cho ta được không?"

Mộ Túy Tình gật đầu, nhìn Duẫn Minh Hi, "Tha thứ cho huynh thì được thôi, vậy huynh cầu xin ta tha thứ đi, yêu cầu của ta rất cao."

Duẫn Minh Hi cười thoải mái: "Được, nàng muốn thế nào thì như thế ấy!" Vươn tay vuốt tóc Mộ Túy Tình, nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng Điềm Điềm cũng đã tha thứ cho mình, nếu không, hắn nhất định sẽ sụp đổ.

"Ôi, sao huynh lại không có lòng tin với bản thân vậy?" Mộ Túy Tình chọc chọc cánh tay Duẫn Minh Hi, kỳ quái hỏi, không biết Mộ Túy Tình đầy sức sống như xưa đã trở lại từ khi nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.