Ma Y Độc Phi

Chương 172: Không cần ca ca




Edit: susublue

Mọi người cũng đều không có tâm trạng du ngoạn nên chỉ tùy ý đi dạo vài vòng rồi quay về hoàng cung, Mẫn Quý Phi và đám tần phi đang đồng loạt chờ ngoài cửa hoàng cung.

"Hoàng thượng, rốt cục người đã trở lại!" Mẫn Quý Phi cười duyên đi về phía Bách Lí Dật Thanh, trên người mặc y phục đỏ thẫm khiến người khác đau mắt.

"Ta thấy người không biết còn tưởng rằng người là hoàng hậu, nhưng theo ta được biết thì Minh quốc vẫn chưa lập hậu." Duẫn Minh Hi cười một tiếng, chế giễu nhìn Sở Ngọc Mẫn.

Sắc mặt Sở Ngọc Mẫn trắng nhợt, ánh mắt Bách Lí Dật Thanh sắc như chim ưng nhìn chằm chằm Sở Ngọc Mẫn, hiện tại hắn đang rất khó chịu, nữ nhân không biết sống chết này còn muốn đụng vào họng súng, vậy thì đừng trách hắn ác độc.

Dù sao hắn cũng không muốn tiếp tục giả bộ nữa, làm hoàng đế uất ức nhiều năm như vậy rồi, hiện tại cũng đã là lúc để hắn lộ mũi nhọn.

"Mẫn Quý Phi, ngươi thật to gan, dám mặc y phục đỏ của riêng Hoàng hậu, ngươi cho là ngươi thật sự là Hoàng hậu sao, trẫm nói cho ngươi biết, vị trí Hoàng hậu này ai cũng có tư cách, chỉ có ngươi là không xứng!"

Bách Lí Dật Thanh nói xong, sắc mặt Sở Ngọc Mẫn liền trắng bệch, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt chế giễu của đám phi tần phía sau, sao Hoàng thượng có thể đối xử với nàng như vậy, mấy năm gần đây những điều nàng làm vì hắn còn thiếu sao?

"Hoàng thượng, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, vì sao, vì sao ta không có tư cách làm Hoàng hậu, ta không có tư cách thì chẳng lẽ tiện nhân này có tư cách sao?" Sở Ngọc Mẫn tức giận chỉ vào Mộ Túy Tình.

"Trẫm nói ai cũng có tư cách, chỉ có ngươi là không có tư cách, những việc làm trong mấy năm gần đây của ngươi, ngươi cho là trẫm không biết sao, trẫm có thể nhắm một mắt mở một con mắt, nhưng mà ngươi không nên động đến điểm mấu chốt của ta, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết." Bách Lí Dật Thanh hung hăng nói rồi bỏ đi.

Sở Ngọc Mẫn sụp đổ nhìn Bách Lí Dật Thanh rời đi, vì sao sau khi Hoàng thượng ra ngoài thì lại thay đổi như vậy, vì sao lại đối xử với nàng như vậy?

"Nhất định là các ngươi, nhất định là các ngươi đã dùng yêu pháp với Hoàng thượng, mau trả Hoàng thượng lại cho ta!" Sở Ngọc Mẫn chỉ vào Mộ Túy Tình, miệng không ngừng nói lời ác độc.

"Yêu pháp sao? Sở Ngọc Mẫn, nhiều năm qua ngươi có từng thật sự hiểu người bên gối của ngươi không, đừng có hễ gặp chuyện gì là chỉ biết có chỉ trích người khác, lúc này ngươi làm cho ta cảm thấy thật ghê tởm!" Duẫn Minh Hi lạnh lùng mở miệng, kéo Mộ Túy Tình đi vào cung.

Hắn thật sự đã buông tay, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép ai ức hiếp Điềm Điềm, dienxdaffnllequysdoon mặc kệ là ai nếu dám ức hiếp nàng thì hắn sẽ làm cho kẻ đó sống không bằng chết!

Mộ Túy Tình chạy chậm theo một lúc, đến khi Duẫn Minh Hi ngừng lại, Mộ Túy Tình mới thở phì phò nhìn Duẫn Minh Hi, há mồm nhưng lại không biết nên gọi hắn là gì, chung quy vẫn chỉ nói một câu: "Cám ơn!"

Nàng cho rằng nàng có thể thản nhiên gọi ca ca, nhưng là bây giờ hắn đã thừa nhận là ca ca của nàng thì vì sao nàng lại không gọi nổi hai chữ kia.

" Điềm Điềm, sau khi ta rời đi thì nên tự chăm sóc bản thân, không nên lỗ mãng giống hồi nhỏ!" Duẫn Minh Hi hành xử giống hồi nhỏ, nhẹ nhàng búng trán Mộ Túy Tình, yêu chiều mở miệng.

"Không thể không đi sao?" Mộ Túy Tình sửng sốt một chút, giống như bị hành động này làm kinh sợ, trong lòng xẹt qua một cảm giác bi thương khó hiểu.

" Điềm Điềm, ta ở lại đây cũng không có chuyện gì, hiện tại hẳn sẽ không xảy ra chuyện trọng đại, ta cũng chỉ muốn ra ngoài đi dạo, trước khi Vũ nhi sinh, ta nhất định sẽ trở về!"

"Vì sao, vì sao huynh có thể gấp gáp trở về trước khi Vũ nhi sinh thì sao lại không thể ở lại vì ta" Mộ Túy Tình thốt ra lời nói trong lòng, sau khi nói xong thì ngay cả chính nàng cũng sững sờ.

Duẫn Minh Hi ngơ ngác nhìn Mộ Túy Tình, nhưng vẫn cười chua sót: "Điềm Điềm, muội không thể ỷ lại vào ca ca như vậy, người muội nên ỷ lại là người sẽ bảo vệ, ở cùng muội cả đời, ca ca sẽ thường xuyên trở về thăm muội, như vậy không tốt sao?"

"Ta không cần, ta không cần..." Mộ Túy Tình cúi đầu nỉ non, nàng không biết bản thân thế nào, nhưng trong lòng có một cảm giác nặng nề đang đè ép tới mức nàng không thở nổi, nàng thật sự không muốn hắn đi.

Duẫn Minh Hi không nhịn nổi nữa vươn tay ôm Mộ Túy Tình vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: " Điềm Điềm, ngoan, Điềm Điềm trưởng thành rồi, không thể lỗ mãng như vậy, nếu không trượng phu tương lai của muội sẽ ghen." Duẫn Minh Hi an ủi, trong mắt lại đầy sự bi thương.

"Không cần, huynh không đi có được không, huynh ở lại vì ta có được không?" Mộ Túy Tình ao ước nhìn hắn, nhưng nàng lại không biết rõ vị trí của mình trong lòng hắn có đủ để khuyên hắn ở lại không.

" Điềm Điềm, muội nói cho ta biết, vì sao nhất định phải kêu ta ở lại?" Duẫn Minh Hi dè dặt cẩn trọng hỏi, biết rõ không có khả năng, nhưng lại vẫn nhịn không được chờ mong.

"Ta không biết, ta không biết... Ta chỉ không muốn để cho huynh đi!" Mộ Túy Tình có chút hoảng loạn, vươn tay cầm chặt lấy ống tay áo của Duẫn Minh Hi.

" Điềm Điềm, ca ca sẽ về, muội không cần sợ hãi, chờ lần sau ca ca trở về nhất định phải để ta nhìn thấy một Điềm Điềm hạnh phúc vui vẻ!" Duẫn Minh Hi chua sót nhếch khóe môi, vẫn chỉ là tình thân thôi sao?

"Ta không muốn ca ca, ta không muốn ca ca..." Mộ Túy Tình đã không biết bản thân đang nói gì nữa, nàng chỉ không muốn hắn đi, nàng không muốn gọi hắn là ca ca, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Duẫn Minh Hi không biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn lại hiểu những lời này nghĩa là sau này Mộ Túy Tình không muốn người ca ca là hắn nữa, về sau bọn họ gặp mặt chỉ có thể là người xa lạ.

Đẩy Mộ Túy Tình ra, Duẫn Minh Hi giật khóe miệng, tiếp tục khuyên giải: " Điềm Điềm, muội không cần ca ca cũng không sao, dù muội... sau này không nhớ ca ca thì cũng không sao, ca ca thầm nghĩ muốn Điềm Điềm sống tốt, được người khác yêu thương cả đời thì được rồi." Nói xong nhịn không nổi sự đau đớn trong lòng nữa, xoay người rời đi.

"Không được, huynh không được đi, không được..." Mộ Túy Tình ngồi khóc trên mặt đất, Duẫn Minh Hi dừng bước chân một chút, cố nén xúc động muốn xoay người lại, mở miệng: " Điềm Điềm, nhất định phải hạnh phúc!"

Duẫn Minh Hi hít một hơi thật sâu, vừa định đi thì phía sau bỗng nhiên yên tĩnh, dien*dafn&llequys;doon vội vàng xoay người thì thấy mặt Mộ Túy Tình tái nhợt nằm trên mặt đất.

Duẫn Minh Hi cấp tốc ôm nàng về phòng, thì ra hắn bỏ không được, không bỏ được nàng, không bỏ được mọi thứ liên quan đến nàng.

Giúp Mộ Túy Tình đắp chăn xong, Duẫn Minh Hi xoay người muốn bỏ đi, hiện tại đi rồi sẽ không cần phải chịu đựng nỗi đau thấu tim gan nữa, Điềm Điềm cũng sẽ không đau lòng.

Không ngờ tay áo hắn bị Mộ Túy Tình nắm chặt lấy không chịu buông, Duẫn Minh Hi nhíu mày nhìn nàng ngủ không an ổn, rồi vẫn chỉ thở dài.

Kêu hạ nhân đi mời Bạch Vũ Mộng đến, Bạch Vũ Mộng nhanh chóng đến nơi, nhìn thấy Mộ Túy Tình nắm chặt lấy tay áo hắn không buông thì cũng hiểu rõ.

"Nàng sao rồi?" Bạch Vũ Mộng hỏi Duẫn Minh Hi, đồng thời vươn tay bắt mạch cho Mộ Túy Tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.