Ma Y Độc Phi

Chương 168: Tạo hóa trêu ngươi




Edit: susublue

"Sau này không cho gọi ta là ca ca nữa!" Duẫn Minh Hi bỗng nhiên nghiêm túc mở miệng, Mộ Túy Tình sửng sốt, ngây người hỏi một câu: "Vì sao?"

"Làm gì có ca ca nào cưới muội muội, ta mặc kệ muội đã trải qua chuyện gì, nhưng ta nói được thì sẽ làm được, nói sẽ cưới muội thì nhất định sẽ cưới muội!" Duẫn Minh Hi nói rất kiên định.

Mộ Túy Tình ngây người thật lâu không hoàn hồn lại: "Ta không cần, đó chẳng qua chỉ là vui đùa thôi, ta không cần huynh hy sinh hạnh phúc để thực hiện lời hứa đó."

"Nếu ta cam tâm tình nguyện thì sao?" Duẫn Minh Hi nhìn Mộ Túy Tình chằm chằm, sợ sẽ bỏ lỡ mất biểu cảm trong mắt nàng.

"Nhưng ta không cam tâm tình nguyện, ta không muốn dùng hạnh phúc cả đời mình để đặt cược, chuyện này chỉ là câu nói vui lúc còn nhỏ, không thể coi là thật được, được rồi, ca ca, đã trễ lắm rồi, trở về đi!" Mộ Túy Tình nói xong liền xoay người bỏ đi, không có chút lưu luyến.

Nàng không nhìn thấy vẻ cô đơn trên mặt Duẫn Minh Hi: "Ta, thật sự đã muộn rồi sao? Lòng của nàng đã thuộc về nam nhân kia, cho dù hắn phản bội nàng thì nàng cũng không hạ thủ được!" Lời nói nhẹ nhàng bay bổng trong trong gió đêm rồi biến mất không còn dấu vết.

Hôm nay Bạch Vũ Mộng tiêu hao quá nhiều chân khí, nàng mỏi mệt trở lại phòng, sắc mặt hơi tái nhợt, có chút vô lực nhếch khóe môi, cục cưng, ngươi không sao là tốt rồi, nếu không ta thật sự không thể tha thứ cho bản thân.

Nằm ở trên giường, Bạch Vũ Mộng ôm gối đầu, mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng nằm đến nửa đêm, một chút buồn ngủ cũng không có, dienxdafnllequysdoon thật ra hôm nay quá lỗ mãng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì...

Đến khi mệt mỏi không chịu nổi nữa, Bạch Vũ Mộng mới nhắm hai mắt lại, khi ngủ nàng ngửi thấy mùi hương dễ chịu trong giấc mộng, khiến cho cơ thể nàng dần thả lỏng, chìm vào giấc ngủ say.

Ngày hôm sau lúc Bạch Vũ Mộng thức dậy thì hơi ngây người, sao hôm qua nàng có thể ngủ say như chết vậy, đã bao lâu rồi nàng không có cảm giác ngủ ngon giống như vậy, chẳng lẽ thật sự do quá mệt sao?

Lúc ăn sáng thì nhìn thấy biểu cảm phức tạp trên mặt Duẫn Minh Hi, chờ ăn xong điểm tâm mới kéo hắn qua một bên, thấp giọng hỏi.

"Vũ nhi, ngươi nói xem có phải là tạo hóa trêu ngươi không?" Duẫn Minh Hi nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt nhìn về phía xa xa, không hề có tiêu cự, lập tức mở miệng nói: "Ta tìm được nàng rồi."

Bạch Vũ Mộng sửng sốt một chút, rồi mới hiểu được nàng là ai, nhưng nếu Duẫn Minh Hi tìm được người hắn đau khổ tìm kiếm nhiều năm như vậy thì phải nên vui vẻ mới đúng, sao lại có biểu cảm đau khổ như vậy.

“ Xảy ra chuyện gì sao? Nàng là ai?" Bạch Vũ Mộng nhịn không được hỏi, ở trong ấn tượng của nàng, rất ít khi Duẫn Minh Hi để lộ vẻ mặt cô đơn như vậy.

Duẫn Minh Hi hít một hơi thật sâu, dùng khí lực rất lớn mới mở miệng nói ra cái tên đó được, cái tên làm cho hắn đau đến mức không thở nổi: "Mộ Túy Tình!"

Rốt cục trên khuôn mặt bình tĩnh không chút sợ hãi của Bạch Vũ Mộng cũng có một tia gợn sóng, không ngờ lại là Mộ Túy Tình, chuyện này sao có thể biến thành như vậy được, nếu thật sự đúng như vậy thì thật sự quá phiền phức!

"Ngươi chắc không?" Bạch Vũ Mộng có chút hoài nghi mở miệng, giọng nói cũng có chút hy vọng.

“Ừ, chúng ta đã nhận lại nhau, chẳng qua..." Duẫn Minh Hi cúi đầu, không ai thấy rõ sắc mặt của hắn: "Thì ra mọi thứ ta đau khổ theo đuổi, kết quả chỉ là một chuyện cười, một câu nói vui đùa khi còn nhỏ, vận mệnh theo ta không rời lại chỉ là một câu nói vui đùa, ta vốn cho là ta có thể thản nhiên thừa nhận nhưng không hề nghĩ rằng sự chấp nhất nhiều năm nay sao lại có thể dễ dàng buông bỏ như vậy."

Bạch Vũ Mộng đột nhiên không biết nói gì, nàng không biết nên an ủi hắn thế nào, hiện tại Mộ Túy Tình và Bách Lí Dật Thanh dây dưa không rõ, cho dù nàng nói nàng không thương hắn nhưng chuyện tương lai, ai mà biết được?

"Ngươi, thật sự thích nàng sao?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày, chần chờ thật lâu mới hỏi, trong lòng lại có chút chờ mong câu trả lời của hắn là không.

"Từ nhỏ đã bắt đầu thích rồi, có lẽ lúc trước chỉ dừng lại ở mức tình thân nhưng trải qua nhiều năm như vậy, còn có mấy ngày nay ở chung nữa, ta phát hiện tình cảm không phải mình muốn khống chế là có thể khống chế được."

Bạch Vũ Mộng nhăn mày lại, suy nghĩ một hồi mới mở miệng: "Vậy nàng biết không?"

"Nàng nói nàng không muốn dùng hạnh phúc cả đời của mình để đặt cược, nàng nói đây chỉ là một câu vui đùa thôi..." Duẫn Minh Hi không nói nổi nữa, cảm giác chua sót này như đang bao phủ cả người hắn.

Hai người không ai nói thêm gì nữa, Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ về phòng, bây giờ nàng không có cách gì, chuyện tình cảm là của hai người họ, nàng không thể tham gia.

Bạch Vũ Mộng khẽ thở dài một hơi, vuốt cái bụng đã hơi lớn, xoay người lấy ra một xấp thư dưới gối, chữ viết trên mặt giấy phóng khoáng tiêu sái, chính là chữ của Lam Hạo Thần.

Lật xem từng tờ một, nước mắt không nhịn được nữa lại rơi xuống, đây là thứ mà ngày nào nàng cũng xem một lần, đây là thư mà lúc trước Lam Hạo Thần viết cho nàng, bên trong đầy tình yêu thương, bây giờ lại Bạch Vũ Mộng chỉ có đọc lại mấy bức thư này, nhìn vật nhớ người, nhớ lại tình yêu sâu đậm của nam nhân bá đạo dành cho nàng.

Xem một lúc liền ngủ thiếp đi, giấc ngủ này cũng kéo dài rất lâu, khi sắc trời đã tối thì Bạch Vũ Mộng mới tỉnh lại, sờ sờ vùng bụng trống rỗng, ngay cả cơm trưa nàng còn chưa ăn.

Bỗng nhiên nhận ra trên người có thêm một cái chăn, Bạch Vũ Mộng sửng sốt, rồi lập tức cười, nhất định là bọn họ đến kêu nàng ăn cơm trưa nhưng thấy nàng đang ngủ nên mới không đánh thức, còn giúp nàng đắp chăn nữa.

Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng lắc đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như bây giờ là tốt rồi, dien*dafn;lle&quýdoon nhưng mà vì sao trong lòng nàng luôn trống trải, tình bạn và tình thân đều không thể lấp vào chỗ trống đó.

Bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào, Bạch Vũ Mộng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, hôm nay vì chuyện của Duẫn Minh Hi mà nàng đã quên mất chuyện Bách Lí Dật Thanh bị thương, không biết hiện tại ra sao rồi?

Ngoài phòng là Mẫn Quý Phi mang theo cung nhân, Bạch Vũ Mộng nhíu mày, sao lại là Mẫn Quý Phi, nhưng nàng là kẻ địch của Mộ Túy Tình, cho nên cũng là kẻ địch của mình.

Hơi híp mắt, Bạch Vũ Mộng chậm rãi đi ra ngoài, thấy những người khác cũng đi ra từ trong phòng.

"Không biết Mẫn Quý Phi đến Vũ Thần điện có chuyện gì không?" Mộ Túy Tình không chút khách sáo chế giễu, bây giờ trong lòng nàng rất phiền, không muốn dây dưa với nữ nhân dối trá này.

"Hừ, Mộ Túy Tình, ngươi đừng tưởng rằng Hoàng thượng tỉnh rồi thì liền không sao, chuyện này là do ngươi gây ra, ta xem ngươi chối bỏ trách nhiệm thế nào!" Trên mặt Sở Ngọc Mẫn đầy phẫn hận.

Bạch Vũ Mộng sửng sốt một chút rồi mới bình tĩnh lại, là nàng không đủ quan tâm sao, ngay cả Bách Lí Dật Thanh tỉnh lại mà nàng cũng không biết, may mắn là không có chuyện gì, nếu không đã sớm bỏ lỡ cơ hội cứu giúp rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.