Ma Y Độc Phi

Chương 16: Thiên Sơn lão nhân




Một ngày này, Bạch Vũ Mộng bưng một chén nước tới cho Lam Hạo Thần, không cam tình không nguyện đưa đến bên miệng Lam Hạo Thần, Lam Hạo Thần cười uống xong chén nước này.

"Nàng muốn ta gọi nàng là gì đây?" Lam Hạo Thần giống như đang suy xét.

Bạch Vũ Mộng liếc mắt: "Tùy ý ngươi, đâu có liên quan gì tới ta?"

"Vậy về sau ta sẽ kêu nàng là Mộng Nhi, đây là cách gọi độc quyền chỉ thuộc về ta, người khác không thể kêu." Lam Hạo Thần suy nghĩ nói.

Bạch Vũ Mộng trừng mắt nhìn Lam Hạo Thần một cái: "Người khác muốn kêu thế nào, ta làm sao ngăn cản được, ngươi không phải là đang ép buộc làm khó người khác sao!"

Lam Hạo Thần lại làm ra bộ dạng ủy khuất nhìn nàng, nhìn hắn như vậy, Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ thở dài: "Được, ta đáp ứng ngươi, được chưa?"

Lam Hạo Thần vui vẻ nở nụ cười, nụ cười của hắn, so với bình thường càng quái dị, quả thực người thường không thể lý giải. Bạch Vũ Mộng thấp giọng rủa một tiếng "Yêu nghiệt", liền bước đi.

Thương thế Lam Hạo Thần đã tốt lên, hôm nay, thời điểm Bạch Vũ Mộng vào nhìn thấy trong phòng có một hắc y nhân xa lạ, giống như đang báo cáo cái gì cho Lam Hạo Thần.

Lại cùng Lam Hạo Thần nói một lúc, người kia mới đi, tựa hồ tuyệt đối không sợ Bạch Vũ Mộng sẽ đem bí mật của bọn họ tiết lộ ra ngoài. Linh Trần trước khi đi nhìn Bạch Vũ Mộng một cái, đây là chủ mẫu tương lai, bản thân không thể đắc tội.

Lam Hạo Thần xoay người nhìn về phía Bạch Vũ Mộng: "Mộng Nhi, ta có chút việc, phải đi!" Trong lời, ngoài lời đều lưu luyến không rời.

Bạch Vũ Mộng chỉ nhàn nhạt lên tiếng, cũng không nói gì nữa. Thái độ như vậy làm Lam Hạo Thần có chút hơi thất vọng, bất quá cũng không nói gì thêm, nhảy ra ngoài cửa sổ.

Bạch Vũ Mộng làm bộ như không có việc gì tiếp tục làm việc, nhưng khóe mắt lại cứ nhìn theo bóng lưng Lam Hạo Thần cho tới khi không thấy nữa, mới thu hồi.

Lúc này Hận Nhuế từ bên ngoài đi vào: "Tiểu thư, Mặc liễu trang đưa thiệp mời tới, mời người tham gia đại hội võ lâm."

"Uh, ta đã biết rồi, ta sẽ đi." Vừa rồi bọn Lam Hạo Thần nói chính là cái này, cho nên Bạch Vũ Mộng đã biết rồi.

Về phần thiệp mời, còn là mời thế lực mà Bạch Vũ Mộng đang âm thầm tổ chức, thế lực kia tên là Phượng Hoàng lâu, là một tổ chức sát thủ. Phượng Hoàng lâu mới xuất hiện, lần lượt đã diệt vài môn phái, thanh danh trong chốn võ lâm vang chấn.

Phượng hoàng lâu luôn do Hận Nhuế ra mặt, chủ nhân là nàng cũng chưa từng đi qua dù chỉ một lần, bất quá có Hận Nhuế làm việc, nàng thật sự yên tâm.

Sát thủ đều là Hận Nhuế huấn luyện, mà Hận Nhuế là do Bạch Vũ Mộng huấn luyện, điều này gián tiếp chứng minh rằng, đây là một tổ chức sát thủ được huấn luyện theo phương thức hiện đại, tất nhiên là những tổ chức sát thủ khác không bằng.

Hiện tại Bạch Vũ Mộng, đã tương đối là người có tiền, Hoa rơi lâu mỗi ngày đều có rất nhiều tiền chạy vào túi nàng, mà Phượng Hoàng lâu cũng có thể kiếm không ít tiền.

Bất quá thế lực này nàng tạm thời còn không muốn để bại lộ, hiện tại mũi nhọn của nàng đã lộ ra rất nhiều, không thể lại quá kiêu ngạo, bằng không, mọi chuyện sẽ rất phiền toái, nàng hiện tại cần phải tự hạ thấp mình xuống.

—— phân cách tuyến ——

Hôm nay Bạch Vũ Mộng nhàn rỗi không có việc gì, chuẩn bị đi ra ngoài dạo, lâu rồi không có ra ngoài, đều là do tên hỗn đản Lam Hạo Thần này, thật sự là tức chết nàng rồi.

Ngồi xe ngựa, đi tới một vùng ngoại ô, nơi này phong cảnh khá tốt, thích hợp để giải sầu.

Lúc này, Bạch Vũ Mộng phát hiện cách đó không xa có một bóng dáng màu trắng đang di chuyển, nhất thời tò mò đi qua. Đi qua mới phát hiện, nguyên lai đó là một lão nhân râu bạc, mặc y phục trắng.

Liền cảm thấy nhàm chán, liền xoay người chuẩn bị đi. Ai ngờ cái lão nhân kia lại gọi Bạch Vũ Mộng lại: "Nữ oa tử, vì sao nhìn thấy lão nhân ta lại muốn đi?"

Bạch Vũ Mộng đành phải quay đầu lại cười cười nói: "Ngại quá, ta chỉ nhìn lầm người, không quấy rầy ngài."

Lão nhân nhìn Bạch Vũ Mộng, hai mắt nguy hiểm, nha đầu này căn cốt rất tốt a, ta nhiều năm như vậy đều không gặp được nhân tài luyện võ như vậy, nhất định không thể thả nàng ta đi.

"Tiểu nha đầu, có hứng thú bái ta làm sư hay không, ta dạy võ công cho ngươi!" Lão nhân hiền lành nói.

Bạch Vũ Mộng động tâm, đích xác, tại cổ đại, nếu dùng chiêu thức hiện đại là không được, cổ nhân đều rất phi thường. Tuy rằng rất muốn đáp ứng ngay lập tức, nhưng vẫn là quyết định muốn dò xét khẩu vị lão nhân này.

"Ngươi là ai, vì sao ta phải tin tưởng ngươi?"

Lão nhân kinh ngạc mở to mắt: "Ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết, thế gian ai cũng hao hết tâm tư muốn tìm được ta, ngươi cư nhiên lại không biết ta! Tốt lắm, ta nói cho ngươi biết, ta là Thiên Sơn lão nhân."

"Thiên Sơn lão nhân? Không biết." Lão nhân nhất thời cảm giasc như có một đám quạ đen bay qua, "Bất quá đã nhiều người tìm ngươi như vậy, khẳng định là không kém, ta đồng ý."

Thiên Sơn lão nhân lau mồ hôi, tiểu nha đầu này, rất khó đối phó a.

Bạch Vũ Mộng nhìn Thiên Sơn lão nhân, nàng cũng không nghĩ tới lại là Thiên Sơn lão nhân, nàng nghe nói qua, Thiên Sơn lão nhân phát ngôn bừa bãi, cả đời chỉ nhận một đệ tử, không nghĩ tới bản thân may mắn như vậy.

Vừa bái sư, sư phụ này đưa ra một ít bí tịch võ công giao cho nàng, để chính nàng tự luyện. Mà sư phụ không đáng tin kia chỉ đơn giản dạy nàng một ít khẩu quyết cùng tâm pháp, lưu lại một khối ngọc bội trắng như tuyết, liền bỏ đi. Nói là về sau muốn tìm hắn, chỉ cần cầm khối này ngọc bội có dấu tuyết điểu đến trong tiệm, thì hắn sẽ tới gặp nàng.

Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ thở dài, nàng đã bái cái dạng sư phụ gì thế này, thế nào lại không đáng tin như vậy, hơn nữa, bản thân sao lại có cảm giác rơi vào cạm bẫy.

Ở ngoại ô lật một quyển bí tịch ra xem, luyện một hồi, khi trở về về tới tướng phủ,trời đã gần tối đen.

Trở lại Thính Vũ các, Bạch Vũ Mộng đem bí tịch này ra, từ đầu tới đuôi nhìn một lần, đã nhớ kỹ gần hết, như vậy sau này chỗ nào cũng có thể tu luyện.

Kỳ thực, Bạch Vũ Mộng có bản lĩnh đã gặp qua cái gì là không quên được, bản lĩnh này bình thường giúp nàng rất nhiều, hiện tại, lại càng hữu dụng.

Trong đó chiêu thức phượng múa cửu thiên, mà mỗi một chiêu đều có chín chiêu thức nhỏ, tuy có chút phiền toái, nhưng uy lực quả thật không thể lường được.

Nghe nói phượng múa cửu thiên chưa từng có người nào có thể luyện đến chiêu thứ chín, lợi hại nhất cũng chỉ luyện đến chiêu thứ tám thức thứ ba, như vậy sẽ phát huy không hết toàn bộ uy lực của phượng múa cửu thiên, mà lực công kích sẽ yếu đi rất nhiều.

Bạch Vũ Mộng trước tiên cũng chỉ có thể thử luyện một chút, không biết có được không, nhưng ở cổ đại, có chiêu thứ phòng thân cũng tốt, võ công cổ đại rất biến thái, hiện đại không thể so được.

Nghiên cứu hoàn tất, Bạch Vũ Mộng liền ngủ, mặc kệ mọi thứ. Mấy ngày qua, nàng mỗi ngày đều rèn luyện, xương cốt cũng càng ngày càng tốt, luyện một chút chiêu thức hẳn không thành vấn đề.

Ngày hôm sau, phải đi vô rừng trúc, trước tiên thực hiện chương trình luyện tập mỗi ngày, sau đó khoanh chân ngồi dưới đất, nhớ lại chiêu thức trong đầu.

Thẳng đến mặt trời lên cao, trên người Bạch Vũ Mộng bộc phát ra năng lượng vĩ đại, làm chấn động chung quanh, lá cây vang sàn sạt.

Cách xa đó ở Chiến Vương phủ Lam Hạo Thần cảm nhận được này cỗ năng lượng này, cùng cỗ năng lượng trong cơ thể hắn hấp dẫn lẫn nhau, đang muốn đi truy tìm xem là cái gì, cỗ năng lượng này lại biến mất.

Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng thở ra, may mắn che giấu mau, bằng không bị phát hiện liền xong đời. Không nghĩ tới cái này có thể luyện nhanh như vậy, bỗng chốc liền luyện đến chiêu thứ nhất thức thứ bảy.

Nếu người khác biết nàng nghĩ như vậy, nhất định sẽ sợ tới mức hộc máu, đây là có bao nhiêu biến thái a, ai lại mạnh mẽ giống như nàng, bỗng chốc có thể luyện được nhiều như vậy.

Bất quá nghĩ đến cũng liên quan đến võ thuật hiện đại cùng mỗi ngày nàng kiên trì rèn luyện, có lẽ cùng thái cực quyền có liên quan, cũng là hạng mục nàng mỗi ngày đều luyện, đây là thói quen kiếp trước của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.