Ma Y Độc Phi

Chương 157: Không giáo dưỡng




Edit: susublue

"Phải không?" Mộ Túy Tình mở đôi mắt mê mang ra, trong mắt vẫn còn đọng nước, nhưng dần dần rồi cũng trở nên tỉnh táo.

"Vũ nhi, có lẽ ngươi nói rất đúng, là ta quá chấp nhất, ta sẽ trở về, ta muốn để những người ngày xưa hại ta nhìn xem ta làm cách nào để dẫm nát bọn họ dưới lòng bàn chân!" Mộ Túy Tình bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, diendaffnlleequyssdoon nàng nhớ lại thật lâu trước kia có người từng nói với nàng, muốn nàng sống thoải mái... Tuy trí nhớ đã mơ hồ nhưng lại không ngăn được cảm giác lo lắng mỗi khi nhớ tới.

"Ừ, nhưng mà Bách Lí Dật Thanh..." Bạch Vũ Mộng muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể mở miệng nói được.

"Vũ nhi, ta biết nhất định các ngươi có chuyện gạt ta, ít nhất ta từng yêu hắn lâu như vậy, mỗi một hành động lời nói của hắn ta đều rất quen thuộc, sao ta lại không biết được." Mộ Túy Tình nói như vậy khiến Bạch Vũ Mộng kinh ngạc

"Tình Nhi, có một số việc giống như lúc trước ngươi nói với ta vậy, không biết sẽ tốt hơn, đối với ngươi hay với mọi người đều tốt." Bạch Vũ Mộng suy nghĩ một chút rồi không nói gì nữa.

"Không sao, ta đã lựa chọn đối mặt thì việc này ta sẽ điều tra ra, thái độ của hắn cũng chính là nguyên nhân khiến ta không thể dứt khoát hạ quyết tâm."

"Tình Nhi, ta không biết nên nói như thế nào, có lẽ gạt ngươi là không đúng nhưng mà có một số việc không biết sẽ tốt hơn, ta sẽ không khuyên ngươi không điều tra mọi chuyện, ta chỉ hy vọng, nếu như có một ngày ngươi biết hết mọi chuyện thì phải suy nghĩ cho lý trí, không nên bị cảm xúc chi phối." Bạch Vũ Mộng nói xong cũng không nói gì thêm nữa.

Khi nói với mọi người kế hoạch đến Minh quốc, bọn họ đều không hề kinh ngạc, bọn họ vốn cũng nghĩ sẽ như vậy chỉ là trì hoãn thêm vài ngày thôi.

"Phì, sớm như vậy không phải sẽ tốt hơn sao, thật đúng là phiền phức, lúc trước thì sống chết không quay về, lần này lại muốn quay về, ta thấy là do luyến tiếc đi!" Duẫn Minh Hi ở một bên châm chọc khiêu khích.

Mộ Túy Tình đã khôi phục lại trạng thái lúc trước, mở to hai mắt ra trừng Duẫn Minh Hi: "Họ Doãn kia, ngươi nói cái gì, sao miệng của ngươi lại đê tiện như vậy!"

"Ta như thế nào, ta cũng không có nói sai, ngược lại là ngươi đó, ai nha, nữ nhân thật đúng là phiền phức!" Duẫn Minh Hi phất tay áo, khinh thường mở miệng.

"Ca ca, các ngươi đừng ầm ĩ nữa, mọi người đều là bạn tốt mà!" Duẫn Tuyết Nghiên lôi kéo tay áo Duẫn Minh Hi, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho hắn

Nhưng Duẫn Minh Hi đang giận dữ nên vốn không hề nhận ra, còn vô tội nói một câu: "Nghiên Nhi, mắt của ngươi sao vậy?"

"Duẫn Minh Hi, có phải ngươi có bệnh hay không, ta nói rồi, chuyện của ta không cần ngươi lo, ngươi là gì của ta chứ, ta không cần ngươi quản!" Mộ Túy Tình cũng tức giận, tâm trạng của nàng vừa mới tốt lên, bây giờ lại bị nói như thế, nàng lại bắt đầu thấy khó chịu.

"Ngươi nghĩ rằng ta muốn quản lắm chắc, bệnh thần kinh, đừng có tự cho mình là đúng, ngươi có biết vì một mình ngươi mà chúng ta lãng phí bao nhiêu thời gian không, chỉ vì ngươi mà bắt mọi người phải nhẫn nhịn, ngươi thật là quá phách lối!" Duẫn Minh Hi giận quá hóa cười, lạnh lùng mở miệng.

"Vậy ngươi có thể không đợi, ta cũng không có cầu xin ngươi chờ, ngươi không vừa ý cái gì, ta thấy là do ngươi khó chịu mới đúng!" Mộ Túy Tình dừng một chút, rồi lại mở miệng, Duẫn Minh Hi nói rất có đạo lý, lần này thật sự tất cả mọi người đều phải nhẫn nhịn nàng, nhưng nàng không muốn thừa nhận hắn nói đúng.

"A, lại còn mắc bệnh công chúa, ai da công chúa cũng không nên trách cứ tiểu nhân, tiểu nhân cũng không phải cố ý nói như vậy để chọc giận lão nhân gia ngài đâu, ta còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa!"

"Ngươi..." Mộ Túy Tình tức đến nói không ra lời, "Duẫn Minh Hi, ngươi cố ý đúng không, ta không phải là công chúa gì cả, chú ý lời nói của ngươi đi, muốn ta tìm người đến dạy dỗ ngươi cách nói chuyện hay không?"

"Các ngươi đừng ầm ĩ nữa!" Duẫn Minh Hi đang muốn mở miệng phản bác thì nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của Bạch Vũ Mộng.

"Các ngươi xong chưa, ầm ĩ như vậy thật chẳng ra làm sao, muốn bị người khác coi là trò cười sao, ta thật sự không biết các ngươi đang suy nghĩ cái gì!" Mấy người quay đầu nhìn bốn phía, quả nhiên lúc này đã có nhiều người nhìn qua.

"Ai thèm ầm ĩ với nàng ta, chẳng qua là một công chúa bị chiều hư từ nhỏ thôi, chỉ vấp ngã một chút đã không đứng dậy nổi." Duẫn Minh Hi hừ lạnh một tiếng, cầm lấy cây quạt đi ra ngoài.

"Ngươi cho ngươi là ai mà nói ta bị làm hư, ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì, đồ không có giáo dưỡng!" Mộ Túy Tình không cam lòng hừ vài câu, lập tức nhận ra gì đó, vội vàng quay đầu nhìn về phía Duẫn Tuyết Nghiên rồi lại  cười nói: "Nghiên Nhi, đừng coi lời tỷ tỷ vừa nói là thật, ta chỉ nói dỗi thôi!"

"Ừ, ta biết rồi, Tình tỷ tỷ, tỷ không nên gây gổ với ca ca nữa, lời nói vừa rồi nhất định ca ca đã nghe thấy rồi, từ nhỏ đến lớn hắn ghét nhất là bị người khác nói không có giáo dưỡng." Khuôn mặt nho nhỏ của Duẫn Tuyết Nghiên trở nên thâm trầm hơn so với tuổi.

"Nghiên Nhi, ca ca muội chắc sẽ không sao chứ!" Hạ Tử Lăng có chút sợ hãi mở miệng, vừa rồi nàng không dám nói lời nào, hiện tại mới dám nói một câu, dien*daffnlle3quy&d0n lại nhanh chóng bị Lam Giác Phong bịt miệng, sao nàng có thể quan tâm đến nam nhân khác.

"Ta không biết, ta chỉ biết là hồi nhỏ có người nói hắn không có giáo dưỡng, hắn đã đánh người kia đến nửa chết nửa sống, sau đó hắn mất tích rất lâu, sau khi trở về thì cả người đều thay đổi rất nhiều, mãi về sau mới dần dần khôi phục lại bản tính bình thường, về sau không còn ai dám nói hắn không có giáo dưỡng nữa."

"Có lẽ là hắn bị người nào đó bắt đi, không chừng là bị ngược đãi!" Mộ Túy Tình thờ ơ cười, tùy ý suy đoán.

Duẫn Tuyết Nghiên lắc đầu: "Ngay từ đầu chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau này mới biết được hắn tự nhốt bản thân lại, không ăn không uống, cứ ngồi yên tĩnh một mình như vậy, cũng không biết đang nghĩ cái gì, sau này là do chúng ta dùng thuật thôi miên buộc hắn nói ra, nếu không chúng ta cũng không biết." Duẫn Tuyết Nghiên nói xong liền thở dài.

"Vậy lần này chắc là không có việc gì chứ..." Mộ Túy Tình có chút chột dạ, có chút sợ hãi mở miệng, nếu hắn tự nhốt bản thân thì chẳng phải người có lỗi lớn nhất là nàng sao?

"Tại sao có thể như vậy, chỉ vì người khác nói hắn không có giáo dưỡng sao?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày, có chút không hiểu mở miệng.

" Tính tình của ca ca thay đổi thất thường, chúng ta cũng không biết rốt cục hắn đang nghĩ cái gì, nhưng lần này sợ là sẽ xảy ra chuyện!" Duẫn Tuyết Nghiên lo lắng mở miệng, cũng không tính đuổi theo, nàng biết hiện tại ca ca nhất định không muốn gặp nàng.

"Không thể nào, đúng là người quái dị!" Mộ Túy Tình ngửa mặt lên trời thở dài, đột nhiên nàng thấy hối hận, sao nàng lại nói nhiều như vậy chứ, nếu không nói câu nói đó thì không phải sẽ tốt hơn rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.