Ma Y Độc Phi

Chương 139: Ác mộng




Edit: susublue

Lam Hạo Thần nhẹ nhàng lái xe, phía trước là đèn đỏ, xe chậm rãi ngừng lại, Lam Hạo Thần nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua cô gái đang ngủ say sưa, cô cho anh cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Anh không biết rốt cục là chuyện gì xảy ra, sao anh lại không có chút ấn tượng nào cả, nhìn nụ cười nhợt nhạt ở khóe miệng cô, nhất định là đang mơ thấy một giấc mơ đẹp mới cười vui vẻ như vậy.

Nghĩ vậy, Lam Hạo Thần cũng nhịn không được nhẹ nhàng cười, nhưng cũng lập tức nhíu mày, từ lúc nào mà cảm xúc của anh lại dễ dao động như vậy, từ nhỏ đến lớn anh đều không phập phồng vì bất cứ chuyện gì, hôm nay anh rất khác thường ngày.

Ánh mắt dần dần lạnh xuống, quay đầu lại khởi động xe, lạnh lùng nhìn ánh sáng ở phía trước, rồi lại vẫn thở dài, khoác áo khoác của mình lên người cô gái bên cạnh rồi mới lái xe.

Lúc này Lam Hạo Thần có chút ảo não, vừa rồi anh không có hỏi nhà cô ở đâu, bây giờ mới lúng túng như vậy, anh biết cô và em gái mình có quan hệ rất tốt, nhưng đã trễ thế này rồi di động của Lam Thiển Hề lại không gọi được, đột nhiên anh cũng có chút hối hận, vừa rồi anh không nên mềm lòng ôm cô lên xe, bây giờ anh nên xử lý cô gái này thế nào đây?

Xoay tay lái một cái, Lam Hạo Thần có chút buồn bực quay đầu xe, chạy tới một nhà trọ mà anh đã mua ở bên ngoài, lúc này đưa cô về nhà không chừng sẽ lại tạo ra tin đồn.

Dừng xe lại, Lam Hạo Thần nhìn thấy Bạch Vũ Mộng ngủ say, cũng không muốn ôm cô lên, vừa rồi đã là giới hạn của anh rồi, anh chưa bao giờ để cho người khác lại gần, bây giờ anh chỉ nghĩ muốn nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo thôi.

Vươn ngón tay ra lay cô vài cái, hi vọng có thể đánh thức cô, Bạch Vũ Mộng nhíu mày, quay đầu một chút rồi lại tiếp tục ngủ, vài ngày nay cô quá mệt mỏi, diexxndaffnnllequysdoon mỗi ngày đều nghĩ đến mấy chuyện kỳ quái, nghĩ xem Thần đang ở đâu, thật vất vả lắm mới cảm thấy an toàn nên cô không muốn tỉnh lại.

Nhưng không biết bản tính kiêu ngạo và phòng bị trước kia của cô đã đi đâu rồi, cô chỉ biết là hiện tại cô không có chút nguy hiểm nào, cho nên cũng không muốn tỉnh lại.

Lam Hạo Thần khó thở đóng cửa xe lại, mặc kệ cô đang ngủ say sưa bên trong, trực tiếp đi vào nhà trọ, tắm rửa, cảm giác cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Ra khỏi phòng, còn chưa lau tóc, Lam Hạo Thần cũng không muốn quan tâm người bên dưới kia nữa, anh để cô ngủ ở trong xe đã là tốt lắm rồi, còn muốn vào phòng ngủ, thật đúng là nằm mơ.

Nghĩ vậy liềng kéo rèm cửa sổ lên, tùy ý nhìn chiếc xe ở phía dưới, anh trở về phòng mở máy tính ra, tiếp tục hoàn thành công việc vừa rồi.

Chờ đến khi làm xong việc, ngẩng đầu nhìn giờ đã là nửa đêm, anh mệt mỏi xoa trán, bỗng nhiên nhớ tới phía dưới còn có một người nữa thì lại nhíu mày, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Lam Thiển Hề.

"Thiển Hề, bạn em đang ở chỗ của anh, em nhanh đến đưa cô ấy về đi."

"Bạn sao? Vũ nhi? Anh, hai người thật sự quen nhau ư, vậy thì em an tâm rồi, Tình Nhi tìm khắp nơi sắp điên rồi, ai nha, anh, có phải vừa rồi anh gọi điện cho em không, di động của em không gọi được, được rồi, không nói với anh nữa, Vũ nhi đã không sao rồi, em còn có chút việc, hôm nay làm phiền anh đưa cô ấy về nhà." Lam Thiển Hề hùng hổ nói xong, nhanh chóng cúp máy.

Ngắt máy xong Lam Thiển Hề thè lưỡi, nhìn thoáng qua Mộ Túy Tình bên cạnh: "Thật ra tớ cảm thấy Vũ nhi và anh tớ rất xứng đôi, tuy rằng anh tớ không phải là người cậu nói, nhưng cũng rất giống mà, Vũ nhi nghĩ thoáng một chút là được." Lam Thiển Hề vô lương tâm đã chuẩn bị bán anh trai của mình.

Vừa rồi Vũ kia không nói tiếng nào đã bỏ đi, khiến Lam Thiển Hề rất lo lắng, lúc trở về thì biết được Vũ nhi vẫn chưa về nhà, dưới sự bức cung của cô, rốt cục Mộ Túy Tình cũng khai ra hết mọi chuyện.

Đối với câu chuyện của bọn họ Lam Thiển Hề cảm thấy rất ngạc nhiên, xuyên qua thời không sao? Đây là điều mà từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ tới, không ngờ Vũ nhi lại tìm được tình yêu của đời mình ở thời đại đó, chỉ tiếc...

Lúc đó Lam Thiển Hề kích động thiếu chút nữa hét lên một câu: "Nếu tớ cũng đến đó thì tốt rồi!"

Cho nên cô cố ý nói như vậy, mục đích chính là tác hợp anh của mình với Vũ nhi, tuy rằng anh không phải là người Vũ nhi yêu, nhưng bộ dạng giống nhau như vậy sao có thể chỉ là trùng hợp được, nghe xong câu chuyện đó, cô cũng thấy đau lòng giùm Vũ nhi, bây giờ, cô chỉ muốn Vũ nhi nhanh chóng thoát khỏi sự đau khổ đó.

Mà bên kia, Lam Hạo Thần nhìn thấy điện thoại bị ngắt ngang, mày nhíu chặt lại, có chuyện gì xảy ra với Thiển Hề vậy, trước kia đều không như vậy, hôm nay bị làm sao vậy?

Lập tức nghĩ đến cô gái phiền phức ở dưới lầu, anh không kiên nhẫn nhíu mày, đứng dậy chuẩn bị đi xuống xem thử, nếu cô ta mà chết ở ngoài kia thì không phải cô em gái của anh sẽ mắng chửi anh đến chết sao!

Nhưng mà thật sự chỉ vì nguyên nhân này thôi sao?

Đi xuống phía dưới, bốn phía im ắng, không có âm thanh gì cả, xe vẫn như lúc anh rời đi, có vẻ không có chuyện gì xảy ra.

Lam Hạo Thần nhẹ nhàng thở một hơi, dù sao anh làm việc quên mất thời gian, cô đã ở trong đó mấy tiếng rồi, cũng may là không sao.

Nhưng sau khi mở cửa xe ra, cảnh tượng bên trong lại làm Lam Hạo Thần nhăn mày lại. Bạch Vũ Mộng cuộn mình ngồi ở ghế trước, mắt khép chặt lại, dien;danflle*quysdoon giống như còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, trên trán đầy mồ hôi, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

"Thần... Đừng đi được không... Đừng rời khỏi ta, Thần..."Mỗi một lời nói vô nghĩa lọt vào tai Lam Hạo Thần, làm cho anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không biết nguyên nhân là gì.

"Này, cô nhanh tỉnh táo lại đi!" Lam Hạo Thần nhẹ nhàng vỗ vào vai Bạch Vũ Mộng, muốn đánh thức cô khỏi giấc mơ, nhưng Bạch Vũ Mộng lại vẫn đau khổ cuộn mình lại như cũ.

Lam Hạo Thần hung hăng nắm thật chặt tay, sau đó căm tức ôm lấy cô đi vào trong nhà trọ.

Trở về phòng, Lam Hạo Thần không biết nên làm thế nào mới tốt, nhìn cô như bây giờ, nếu không cho cô ngủ trên giường, có phải là quá bất nhân không, nhưng anh lại không muốn cho người khác chạm vào đồ của mình.

Quên đi, chờ khi cô đi rồi mua một bộ mới là được, Lam Hạo Thần tự an ủi mình như vậy, ôm Bạch Vũ Mộng lên giường, đắp chăn cho cô rồi chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ cô nắm chặt lấy quần áo của anh, làm thế nào cũng không chịu buông tay, Lam Hạo Thần dùng sức muốn gỡ tay cô ra nhưng cô lại vẫn nắm chặt lấy anh không chịu buông.

Lam Hạo Thần thật sự tức giận, anh chưa từng gặp tình huống khó như vậy, muốn thô lỗ đẩy tay cô ra, nhưng thấy cô trong lúc ngủ mơ vẫn gọi tên"Thần" thì anh không thể nào ra tay được.

Lam Hạo Thần cứ ngồi như vậy, lẳng lặng nhìn cô, nghe cô nói: "Thần, chàng trở về được không, Mộng Nhi rất nhớ chàng... Thần, chàng không cần ta nữa sao, không cần Mộng Nhi của chàng nữa sao..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.