Ma Y Độc Phi

Chương 138: Gặp nhau nhưng không quen biết




Edit: susublue

"Vậy cậu gọi người khác đi, không phải nhà cậu có rất nhiều tài xế sao?" Mộ Túy Tình thờ ơ cười.

"Nếu có thể gọi thì đã gọi từ lâu rồi, tài xế đều đã đi ra ngoài hết, cậu cũng đừng có trông cậy vào Vũ nhi, tài xế bên đó cũng không có ở nhà, hôm nay nghe nói có một buổi tiệc, tài xế này là cố ý ở lại để đón chúng ta đến đó, huống hồ, quanh khu vực này không thể gọi xe."

Nụ cười của Mộ Túy Tình cứng đờ: "Không thể nào, vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta không thể trở về như vậy, hơn nữa, không phải hai người còn phải đến dự tiệc sao, vậy phải làm sao."

"Tớ làm sao mà biết, thật là phiền chết đi được, anh của tớ không chịu tự lái xe, tự nhiên lại muốn tài xế đến đón, thật là tức chết tớ mà." Lam Thiển Hề phát điên nắm lấy tóc, mặt đầy vẻ ảo não.

Ngay khi mấy người phiền não không biết nên làm gì thì một chiếc xe dừng lại bên cạnh bọn họ.

Lam Thiển Hề thấy rõ người trong xe, cười mắng một câu: "Không hổ là ông anh của mình, coi như còn có lương tâm." Nói xong liền cầm lấy đồ trên tay mọi người bỏ hết lên xe.

Người đàn ông trong xe mở cửa đi ra. Bạch Vũ Mộng ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, Lam Thiển Hề không ngừng ca ngợi anh hai, cô liếc mắt một cái cũng liền trợn tròn mắt.

Nước mắt tích tụ trong mắt đã lâu rốt cục cũng chảy xuống, Bạch Vũ Mộng không giả bộ kiên cường được nữa, nhìn người đàn ông tuyệt sắc trước mắt, dienndaffnnlleequyssdoon không dám tin lui về phía sau một bước, đồ trong tay đã rơi xuống mặt đất hết.

Mộ Túy Tình thấy mình gọi nửa ngày mà Bạch Vũ Mộng vẫn không có phản ứng liền ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn thoáng qua, không phải Vũ nhi bị trai đẹp mê hoặc chứ, nhưng khi vừa nhìn thấy thì liền kêu lên: "Lam Hạo Thần!"

Lam Thiển Hề không hiểu, lắc tay của Mộ Túy Tình: "Ôi, hai người quen anh tớ sao, mấy năm nay anh ấy luôn ở nước ngoài, sao lại quen nhau vậy?"

Mộ Túy Tình không để ý đến Lam Thiển Hề, vui vẻ đi lên: "Thật tốt quá, Lam Hạo Thần, thì ra ngươi không chết, chúng ta đều lo lắng muốn chết."

Lam Hạo Thần nghi hoặc, những người này đi chung với em gái anh trông có vẻ là bạn bè của cô, nhưng mà phản ứng của bọn họ thật kỳ lạ, tuy rằng hắn đẹp trai nhưng cũng tỏ thái độ đến mức này.

"Cô là ai, chúng ta quen nhau sao, tôi chết khi nào?" Lam Hạo Thần lạnh lùng nói, câu nói khiến Bạch Vũ Mộng như bị đóng băng, tim dần dần lạnh xuống.

Cười tự giễu, sao có thể là hắn được, cho tới bây giờ hắn đều không dùng ánh mắt xa lạ như vậy để nhìn cô, ánh mắt hắn luôn dịu dàng yêu chiều, người này sao có thể là hắn được?

Lam Hạo Thần nhìn cô gái đang khóc trước mặt, nhíu mày chặt lại, cô ấy bị sao vậy, vì sao khi nhìn thấy cô ấy như vậy, tim của hắn lại đau chứ?

"Vũ nhi, cậu không sao chứ?" Lam Thiển Hề lo lắng nhìn Bạch Vũ Mộng, cô chưa từng thấy Vũ nhi yếu đuối như vậy, khiến cho người ta đau lòng.

Rốt cục Mộ Túy Tình cũng nhận ra, khổ sở nở nụ cười, đây vốn dĩ không phải là Lam Hạo Thần, lúc hắn nhìn thấy Vũ nhi sẽ không bình tĩnh như vậy, nhưng Vũ nhi có thể chấp nhận sao, có thể chấp nhận sự thật tuyệt vọng như vậy sao?

"Vũ nhi, được rồi, đừng đau lòng, không phải là hắn, lúc cậu tỉnh lại thì hắn nhất định sẽ tới tìm cậu." Mộ Túy Tình an ủi, nói xong ngay cả cô cũng không tin lời của mình.

"Thế nào, hai người đều quen anh tớ sao, vì sao lại có biểu cảm như vậy?" Lam Thiển Hề nhịn không được nữa, mở miệng dò hỏi.

"Không có gì, chỉ là người xa lạ thôi, nhìn anh ta giống một người bạn của tớ thôi." Bạch Vũ Mộng hít sâu một hơi, nhàn nhạt mở miệng, dùng nụ cười để che giấu sự chua sót ở đáy mắt.

Không biết vì sao Lam Hạo Thần nghe thấy thế thì ngực lại rầu rĩ, nhưng không tìm ra nguyên nhân, anh cảm thấy, bản thân đã quên mất thứ gì đó rất quan trọng, khiến cho lòng mình luôn trống trải.

" Thiển Hề, tớ không đến bữa tiệc đâu, cậu đi đi, Tình Nhi và tớ gọi xe trở về là được rồi. Không sao đâu, cậu đi trước đi." Sắc mặt Bạch Vũ Mộng tái nhợt, không muốn liếc nhìn người đàn ông trước mắt này một cái, xoay người rời đi.

Lam Thiển Hề muốn đi theo hỏi cho rõ ràng, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc, cô thấy được Vũ nhi mỏi mệt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao bọn họ lại có thể quen người giống anh trai mình được?

"Anh, anh quen bọn họ sao?" Lam Thiển Hề dè dặt cẩn thận hỏi, thật ra cô rất sợ người anh này.

Lam Hạo Thần lắc đầu, lạnh lùng mở miệng: "Một người xa lạ thôi, đi thôi!" Anh không biết tại sao lại thế này, ngực có một ngọn lửa không thoát ra được, trong người anh rất khó chịu.

Bạch Vũ Mộng còn chưa đi xa, cười khổ lắc đầu, nhất định đó không phải là Thần, nhất định không phải. Nhưng cô có thể tin vào lý do này được sao?

Quá giống, cảnh tượng lúc nãy giống y như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, dù là ánh mắt hay là giọng điệu, là do cô đứng sau lưng hắn lâu quá nên đã quên mất tính cách lạnh lùng tàn khốc của hắn rồi.

"Vũ nhi, không sao đâu, thật sự không phải là Lam Hạo Thần, chúng ta có thể nghĩ cách khác." Mộ Túy Tình thấy Bạch Vũ Mộng không nói câu nào, lo lắng an ủi.

"Không sao, cậu về trước đi, tớ muốn yên tĩnh một mình." Bạch Vũ Mộng cười suy yếu, nói Mộ Túy Tình đi trước, cô thật sự không muốn người khác phải mệt mỏi.

Một mình đi tới bờ biển, Bạch Vũ Mộng lẳng lặng ngồi trên một tảng đá, nghe tiếng gió biển, không nghĩ không làm gì cả.

Đến khi màn đêm buông xuống, Bạch Vũ Mộng cũng không nhúc nhích, luôn giữ im một tư thế, dien;dann*llequyssdoon ngơ ngác nhìn mặt biển, tùy ý để gió biển lạnh thấu xương thổi vào người.

Cách đó không xa, một người ẩn trong bóng đêm, nhìn cô đang ôm chân ngồi ở đó, nhăn mày lại, một lát sau cũng vẫn đi qua.

"Cô... Nơi này rất lạnh, tôi đưa cô về!"

Bạch Vũ Mộng nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ngày nhớ đêm mong: "Thần..." Trong giọng nói có sự nức nở, còn có đầy sự bất lực.

Lam Hạo Thần sửng sốt, giọng của cô, vì sao luôn ở giữa đêm khuya lại khiến anh nhớ tới cái gì đó, nhưng anh lại không nhớ rõ, bỗng nhiên anh thấy có chút hận bản thân.

Bạch Vũ Mộng nhìn thấy anh sững sờ đứng đó, rốt cục cũng tỉnh lại, "Thật xin lỗi, tôi nhận sai người rồi."

"Cô, vì sao lại gọi tôi là Thần?" Rốt cục Lam Hạo Thần cũng hỏi ra miệng.

"Bởi vì lúc trước có một người đàn ông nói với tôi, đây là cách gọi riêng của tôi, anh ấy muốn tôi gọi anh ấy như vậy." Giọng Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt, trong mắt đầy nước.

"Vậy người kia đâu?" Trong lòng Lam Hạo Thần đau đớn, lại không biết nguyên nhân là gì.

"Anh ấy bỏ lại tôi đi rồi, anh ấy không cần tôi nữa..." Bạch Vũ Mộng khóc càng nhiều hơn, người đàn ông trước mắt trông rất giống Lam Hạo Thần, không biết vì sao cô lại cảm thấy có cảm giác thân thiết.

Trên người đột nhiên ấm áp, Bạch Vũ Mộng ngẩn ra, sau đó suy yếu cười, mỏi mệt nhắm hai mắt lại, tùy ý để Lam Hạo Thần ôm mình vào trong xe, người này làm cho cô cảm thấy an tâm, hãy để cô đánh cược một lần đi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.