Ma Y Độc Phi

Chương 127: Kẻ địch thất bại




Edit: susublue

Dương Dịch Triết vừa nghe thấy âm thanh này thì chấn động, lập tức quay người lại, một bóng người màu đỏ xuất hiện trước mắt khiến Dương Dịch Triết hung hăng nhíu mày.

Người tới là Mộ Dung Nam. Mộ Dung Nam đứng im như vậy, miệng nói những lời vô tình: "Triết vương chắc chắn muốn tiếp tục chứ, quân đội của bản cung đã bao vây quân đội của ngươi rồi."

Ánh mắt Dương Dịch Triết như rắn độc, nhìn chằm chằm Mộ Dung Nam, miệng bỗng nhiên nở nụ cười: "Mộ Dung thái tử, có phải ngươi đến nhầm chỗ không, đây là chuyện giữa Phong quốc và Lam Tường quốc, mời ngươi đừng nhúng tay vào!"

“ Sao có thể được, ngươi xem ngươi âm hiểm như vậy, liên hợp với Lam Cảnh Diệp phát động cung biến, ngay cả ta cũng nhìn không được nên mới đến hỗ trợ!" Mộ Dung Nam trả lời rất thờ ơ.

"Hỗ trợ sao? Có vẻ Mộ Dung thái tử rất thích xen vào việc của người khác, ngươi vẫn nên tự lo lắng cho bản thân đi, ngươi chắc chắn mình vẫn muốn tiếp tục nhúng tay vào chuyện này sao?" Trong mắt Dương Dịch Triết có hàm ý cảnh cáo.

Mộ Dung Nam làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Ta thiếu Chiến Vương phi một cái nhân tình, tất nhiên phải trả lại, bây giờ quốc gia của Chiến Vương phi gặp nạn, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn?"

Dương Dịch Triết nghe hắn nói như thế thì cảm thấy hơi hoảng loạn, nếu là Thanh Hoàng Quốc tương trợ, thì có thể hắn sẽ trở thành đồng minh với Mộ Dung Quốc, nhưng mọi chuyện thành ra như vậy thì thật sự có chút khó khăn, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

Cũng may hắn dẫn theo mấy vạn người vào cung với hắn, mà Mộ Dung Nam chỉ đến lẻ loi có một mình, chỉ cần bắt được hắn thì mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Ngay khi hắn muốn hạ lệnh bắt Mộ Dung Nam thì lại có hai giọng nói vang lên: " Nơi Băng Ngưng công chúa của Thanh Hoàng Quốc muốn bảo vệ thì sao có thể để ngươi giương oai tác quái." Giọng nói lạnh lùng của Thu Hằng Duệ bay bổng trong gió.

"Vũ nhi, ta không đến quá muộn chứ!" Trúc Đạp Vũ xuất hiện trước mặt Bạch Vũ Mộng, nháy mắt với nàng.

Lam Cảnh Diệp đã sợ tới mức đái ra quần, còn Dương Dịch Triết thì lại bình tĩnh hơn một chút, Thu Hằng Duệ thì hắn biết, cũng dự đoán được hắn sẽ đến tương trợ, dienxdannlle3<quyssdo0n nhưng còn nữ tử kia là ai?

"Nam Cương dẫn mười vạn quân đội đến tương trợ!" Trúc Đạp Vũ cười mỉm mở miệng, nhưng trong mắt lại không có một chút độ ấm, lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Dịch Triết.

Chuyện này thật sự quá bất ngờ, Dương Dịch Triết không hề ngờ rằng Lam Hạo Thần lại có thể được Nam Cương tương trợ, Nam Cương thần bí từ xưa đến nay, nhưng lúc này lại không tiếc xuất binh tương trợ.

Nếu là Nam Cương thì có chút khó khăn rồi, ai cũng biết người Nam Cương am hiểu nhất là cổ trùng, có thể lấy một địch mười, nếu là như vậy thì chẳng phải hắn càng không có phần thắng sao.

Dương Dịch Triết đột nhiên có chút hối hận, hối hận vì tin lời Lam Cảnh Diệp, hối hận vì khởi binh tạo phản, lúc trước nghĩ sai một bước nên bây giờ hắn rơi vào vạn kiếp bất phục.

"A, hối hận rồi sao, ngươi cho là còn kịp ư, thật là ngu xuẩn, không biết ngươi làm thế nào để có được thành tựu như hôm nay." Duẫn Minh Hi lạnh lùng chế giễu, biểu cảm vừa rồi của hắn khiến tâm trạng nàng vui vẻ.

“Loại cặn bã như ngươi nên chết đi, đừng nghĩ rằng mình thánh khiết lắm, lúc nào cũng cho rằng mình chính là vương giả, thắng làm vua thua làm giặc, Cảnh vương, Triết vương, vươn tay chịu trói đi!" Mộ Túy Tình cũng mở miệng châm chọc.

Duẫn Minh Hi trừng mắt nhìn Mộ Túy Tình, sao nữ nhân này lại nói tiếp lời của nàng, thật là, nàng còn chưa nói hết mà đã bị nàng ta giành trước rồi.

Mộ Túy Tình cũng trừng mắt nhìn lại, thế nào, ta cướp lời của ngươi thì ngươi có thể làm gì ta, ngươi cắn ta sao!

Bạch Vũ Mộng cũng không quan tâm hai người đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, dặn dò một tiếng rồi nhìn thấy Lam Cảnh Diệp muốn lao về phía Lam Ngạo Thiên, giống như muốn bắt hắn làm con tin.

Chuyện này đã xảy ra một lần thì sẽ không có lần thứ hai, Bạch Vũ Mộng biết cảm giác người mình quan tâm bị người khác lấy ra uy hiếp rất vô lực, nàng không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai nữa.

Ám và Lãnh nhanh hơn Lam Cảnh Diệp một bước, cứu được Hoàng thượng và Hoàng hậu, Bạch Vũ Mộng thở dài nhẹ nhõm một hơi, kế tiếp thu dọn xong đám người này thì nàng sẽ không phải lo trước lo sau nữa.

Dương Dịch Triết đột nhiên cười điên cuồng: "Ha ha ha, Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần, các ngươi muốn mạng của ta, ta cũng muốn phá hoại hạnh phúc của các ngươi, các ngươi không nên sống trên đời này!"

Lam Hạo Thần kinh sợ, không biết Dương Dịch Triết muốn làm cái gì, hắn che chở trước mặt Bạch Vũ Mộng theo bản năng, mắt Bạch Vũ Mộng mở lớn, trơ mắt nhìn Lam Hạo Thần ngã xuống.

Sự biến hóa này chỉ xảy ra trong tích tắc, mọi người vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã nhìn thấy Lam Hạo Thần ngã xuống rồi.

Bạch Vũ Mộng rút kiếm, một mũi kiếm xuyên tim, Dương Dịch Triết không cam lòng ngã xuống, mắt vẫn trừng to như cũ, Lam Cảnh Diệp đã bị dọa ngây người, hắn bị ám vệ khống chế lại.

Mọi người chạy nhanh tới đó, Bạch Vũ Mộng hoảng loạn ôm Lam Hạo Thần, cảm giác như vậy, lúc chính nàng đâm hắn cũng đã từng có, bây giờ nó lại xuất hiện nữa.

Đó là cảm giác tâm trạng bị vét sạch, có cái gì đó đang rời xa khỏi bản thân nàng, nhưng nàng lại tuyệt vọng không giữ lại được, loại cảm giác tuyệt vọng này hung hăng bao phủ nàng, làm cho nàng hít thở không thông.

Mạc Hàn Trần nhìn thoáng qua Bạch Vũ Mộng, hắn biết nhất định lúc này đầu óc của nàng đang trống rỗng, cũng không trông cậy vào y thuật của nàng nữa, vươn tay bắt mạch cho Lam Hạo Thần.

Thời gian càng trôi qua, Lam Hạo Thần càng suy yếu chỉ còn lại một hơi thở, nhưng lại vẫn có khí chất bất khuất như cũ, ánh mắt khép hờ, môi đen dần đi.

Qua một lúc lâu Mạc Hàn Trần vẫn không chẩn đoán ra được gì, điều này làm cho mọi người gấp đến độ xoay quanh, Duẫn Tuyết Nghiên vùi đầu trong ngực Duẫn Minh Hi, giọng nói pha chút âm thanh nức nở vang lên: "Hạo Thần ca ca nhất định sẽ không sao."

Trúc Đạp Vũ kéo Mạc Hàn Trần ra, cúi đầu kiểm tra mạch tượng của Lam Hạo Thần, dien(dannll3<quys*do00n đột nhiên hoảng sợ mở to mắt, vội vàng lấy một tờ giấy có ký tự kỳ lạ trong ngực ra, miệng thì thào.

Mồ hôi trên mặt Trúc Đạp Vũ càng lúc càng nhiều, tiếng hít thở của mọi người càng ngày càng nhỏ, sợ làm phiền Trúc Đạp Vũ trị liệu.

Đột nhiên, Trúc Đạp Vũ thu tay lại, miệng phun ra một ngụm máu tươi, Mạc Hàn Trần vội vàng đỡ nàng: "Sao rồi, Hạo Thần xảy ra chuyện gì?"

Trúc Đạp Vũ suy yếu thở hổn hển: "Đây không phải là độc, cũng không phải cổ, mà là một loại vu thuật, quá muộn rồi, ta vốn muốn bức vu thuật này ra, nhưng nó lại càng khắc sâu hơn làm liên lụy đến cổ độc vốn có trong cơ thể hắn, ta cũng đành bất lực."

Sau khi mọi người nghe xong thì tâm trạng đều rất trầm trọng, điều này nghĩa là không cứu được Lam Hạo Thần, điều này kêu bọn họ chấp nhận thế nào đây, hắn là tiên trong biển người, sao có thể chết như vậy được?

“Sao ngươi lại chết được, như vậy Vũ nhi phải làm sao đây, ta còn muốn uống Thập Lý Đào Hoa do ngươi ủ nữa." Duẫn Minh Hi thì thào mở miệng, nói ra những lời khiến mọi người thiếu chút nữa rơi lệ.

Bạch Vũ Mộng cứ ngơ ngác ôm thi thể Lam Hạo Thần như vậy, không khóc không náo loạn ầm ĩ, nàng chỉ ngồi như vậy, ánh mắt không có ánh sáng, nhìn chằm chằm vào nam tử trong ngực.

Mộ Túy Tình đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đi đến trước người Lam Hạo Thần, vươn tay chạm vào ngực hắn, tay nàng phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, bao phủ lấy ngực Lam Hạo Thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.