Ma Y Độc Phi

Chương 119: Người thắng




Edit: susublue

Ngay khi Trúc Đạp Vũ còn chưa kịp phản ứng lại thì Mạc Hàn Trần đã vươn tay kéo Trúc Đạp Vũ vào lòng, đầu chôn thật sâu vào bờ vai nàng.

Trúc Đạp Vũ cảm thấy vai mình ướt át, hơi sửng sốt một chút, hắn, khóc...

Người ta nói nam nhi không thể rơi lệ, nhưng đó là vì chưa gặp chuyện đau lòng nhất. Mạc Hàn Trần thật sự sợ, sợ nàng rời khỏi hắn, hắn sợ sau này sẽ không còn gặp lại nàng nữa, sợ bọn họ chỉ có thể trở thành bằng hữu.

Đợi đến khi Mạc Hàn Trần ổn định lại cảm xúc, Trúc Đạp Vũ vươn tay đẩy Mạc Hàn Trần ra, trong mắt Mạc Hàn Trần đầy vẻ ảm đạm và đau lòng, vẫn không được sao, hắn nói quá muộn sao?

Trúc Đạp Vũ nhìn thấy hắn như vậy, bật cười một tiếng: "Ngươi ôm thật chặt, khiến ta ngột ngạt muốn chết!"

Mạc Hàn Trần không dám tin nhìn Trúc Đạp Vũ, thấy mặt nàng hoạt bát, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy: "Vũ nhi, nàng..." Giọng Mạc Hàn Trần run run.

Trên mặt Trúc Đạp Vũ có chút ranh mãnh, tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Hừ, làm hại ta lúc trước đau lòng như vậy, ngươi vẫn nên đi mà thích Tình Nhi của ngươi đi, tới tìm ta làm gì?"

"Vũ nhi, ta đã nói rồi ta không thích nàng ta, người ta thích luôn chỉ có nàng!" Mạc Hàn Trần vội vàng giải thích. Lập tức nghĩ tới cái gì đó, trong mắt lóe sáng, cuối cùng cũng hơi tức giận nói: "Được lắm, nàng dám đùa giỡn ta, xem ta dạy dỗ nàng thế nào!"

Hai người đuổi bắt trên cỏ, giống như thần tiên rơi xuống nhân gian, ánh nắng chiếu xuống trên người bọn họ, một đôi yêu nhau ấm áp.

Mấy ngày tiếp theo vốn cũng chỉ là một vài trận đấu đơn giản, Bạch Vũ Mộng không có chút hứng thú tham gia, nhưng vì điều kiện kia nên không thể không đi lên so tài.

Nhanh chóng đến lúc công bố quán quân, có mấy trận Bạch Vũ Mộng không tham gia, diẽn[dannlle3<quysdo0n nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ người thắng nhất định là Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Duẫn Hoành Triết trên đài, tuy rằng nàng chắc chắn không thua, nhưng chuyện liên quan đến Băng Liên, nàng không thể để xảy ra một chút sai lầm.

Thật ra Bạch Vũ Mộng chuẩn bị tham gia tất cả mọi trận đấu, nhưng Lam Hạo Thần lại không đành lòng nhìn nàng khổ cực như vậy nên mới kêu nàng bỏ mấy trận đấu đó.

Đối với chuyện này, người thông minh đều biết Lam Hạo Thần đau lòng Bạch Vũ Mộng, nhưng người không biết lại đi suy nghĩ sâu xa, giống như Lâm Uyển Uyển.

Lâm Uyển Uyển nghe thấy tin này, kích động nói không ra lời, rốt cục hắn cũng nhìn thấy nàng rồi sao, hắn làm như vậy, đều là vì muốn mình thắng sao? Không thể không nói, có đôi khi sức tưởng tượng của Lâm Uyển Uyển rất phong phú.

"Ta tuyên bố, người thắng lần này là cháu gái của Đại trưởng lão Lâm Uyển Uyển!" Duẫn Hoành Triết đọc tên này ra rồi nhăn mày lại, sao có thể như vậy?

Bởi vì là dựa điểm đạt được để chọn người thắng, cho nên hắn mới không tham dự, hắn rất tin tưởng vào Vũ nhi, nhưng vì sao, kết quả cuối cùng lại biến thành Lâm Uyển Uyển?

Bạch Vũ Mộng nghe thấy kết quả này, tàn nhẫn nở nụ cười, tốt, thật sự tốt lắm, lần này nàng đã thật sự tức giận rồi, bọn họ đã dám làm như thế thì cũng nên chuẩn bị tốt tâm ý để thừa nhận sự tức giận của nàng đi.

Lâm Uyển Uyển đắc đi lên đài, khiêu khích nhìn Bạch Vũ Mộng, rồi lại nhìn chằm chằm vào Lam Hạo Thần, chỉ còn thiếu việc chảy nước miếng nữa thôi.

Lam Hạo Thần chán ghét nhíu mày, trong này nhất định có gian lận, nhưng Mộng Nhi đã muốn chơi thì hắn đương nhiên sẽ theo nàng, đẩy hết đám người cuồng vọng tự đại này xuống địa ngục.

"Này, không phải các ngươi tính sai rồi chứ? Người có mắt đều biết người thắng nhất định là tỷ tỷ, sao lại biến thành nữ nhân này?" Duẫn Tuyết Nghiên tức giận đứng lên.

Mọi người cũng đều là luận ồn ào, vốn dĩ bọn họ đã sớm đoán được người thắng nhất định sẽ là nữ tử tài hoa tao nhã kia, nhưng sao kết quả lại trở nên ngoài dự kiến của mọi người?

"Không phải là Đại trưởng lão làm việc thiên vị, muốn cho cháu gái ngươi thắng để lấy được một yêu cầu chứ, không thể không nói, Đại trưởng lão thật là giỏi tính toán!" Mộ Túy Tình nhếch khóe môi, cười chế giễu, lạnh lùng mở miệng.

Nàng ghét nhất là người như vậy, lúc trước, cũng là loại người này đã dùng sắc mặt ghê tởm của bọn họ để lừa nàng, để cho nàng làm tất cả mọi việc vì họ thậm chí còn hủy hoại mọi thứ nàng quý trọng.

Sắc mặt Lâm Mộc tối sầm lại, lập tức thản nhiên nói: "Vị cô nương này nói không đúng rồi, ngươi có chứng cớ chứng minh ta làm việc thiên vị không?" Ỷ vào việc không ai có chứng cứ nên mới dám kiêu ngạo như vậy.

"Muốn chết, đừng cho là ta không biết tâm tư của các ngươi, biết điều thì nói ra chân tướng đi, nếu không, cẩn thận phải trả giá rất thảm!" Lúc này trên người Mộ Túy Tình toát ra khí thế tôn quý.

Mắt Bạch Vũ Mộng lóe sáng, nàng chưa từng hỏi qua thân thế của nàng, nhưng cũng biết nhất định là địa vị không thấp, nhìn khí thế úc này của nàng, sợ là cực kì tôn quý mới đúng!

Nhưng như vậy thì đã làm sao, người nàng nhìn trúng cho tới bây giờ đều là bằng hữu của nàng, diẽndan<lle[quydoon  mặc kệ địa vị thế nào thì vẫn là bạn bè mà nàng đã nhận!

Lâm Mộc cũng bị khí thế này dọa sợ, không ngờ người bên cạnh Bạch Vũ Mộng lại có khí thế uy nghiêm đến vậy, người như vậy nếu muốn trừ khử nàng thì ngay cả hắn sợ là cũng không dễ dàng.

Cho tới bây giờ Bồng Lai Đảo đều cách xa thế giới bên ngoài, tin tức bị phong tỏa, rất ít khi tin tức bên ngoài truyền vào đến đây, cho nên hắn cũng không biết những người trước mắt này là hoàng tử công chúa, nếu không thì khi ra tay sẽ phải cân nhắc một chút.

"Lời nói của cô nương có chút kỳ quái, chẳng lẽ trong này có gì mờ ám sao, kết quả này là rõ ràng minh bạch, sao vậy, vị Bạch cô nương này không chiếm được ngôi vị quán quân nên kêu ngươi đi bêu xấu cháu gái ta ư?" Lâm Mộc tỏ vẻ khó tin, giống như là bị người khác đổ oan.

"Có phải thật hay không thì trong lòng Đại trưởng lão biết rõ nhất còn về vị trí này cháu gái người có lấy được bằng thực lực của nàng ta không thì mọi người đều biết, những thứ này đều là do ngươi tự định đoạt thôi!" Trúc Đạp Vũ lạnh lùng lên tiếng, hiện tại nàng đã nắm quyền kiểm soát toàn bộ Nam Cương, nên rất biết cách tỏa ra khí thế tôn quý.

Âm thanh nghi ngờ của mọi người càng vang to hơn, bọn họ cũng đều không tin Bạch Vũ Mộng lại không đoạt giải quán quân, bọn họ thấy nữ tử này luôn lộ vẻ tao nhã, người như vậy sao có thể không thắng được?

Lâm Uyển Uyển có chút buồn bực nhìn đám người này không do dự: "Các ngươi có đầu óc hay không, thà rằng tin tưởng một người ngoài cũng không muốn tin tưởng Đại trưởng lão sao?"

Lúc này mọi người có chút dao động, dù sao hình ảnh Đại trưởng lão uy nghiêm đã sớm khắc sâu vào tâm trí họ nên muốn họ dễ dàng dao động thì sợ không dễ dàng như vậy.

"Đại trưởng lão, ngươi đã nói là Lâm Uyển Uyển thắng, vậy ngươi thử nói điểm ra để mọi người cùng phân xử đi."

Hiển nhiên người phía dưới cũng đều đồng ý với điều này, Đại trưởng lão lạnh lùng cười, hắn đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, sao có thể sợ các ngươi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.