Ma Y Độc Phi

Chương 115: Luận võ thắng lợi




Edit: susublue

"Phụ thân!" Lúc này có một bóng người chạy lên đài từ một góc xó nào đó, cả người đầy vết thương, hận ý trong mắt sắp đốt cháy lý trí của nàng.

Bạch Vũ Mộng nhíu mày, nhìn nữ tử này, bĩu môi, cũng không biết là thật hay là giả, phụ thân nàng ta bị thương lâu như vậy rồi nàng ta mới giả mù sa mưa chạy đến.

"Rốt cục ngươi có ý định gì, dám đánh phụ thân ta trọng thương?" Minh Tĩnh căm giận nhìn Bạch Vũ Mộng, to gan mở miệng, trong mắt đầy sự đau lòng vì phụ thân.

Mọi người thấy nữ tử đau lòng ngồi bên cạnh phụ thân, nhu nhược chỉ trích Bạch Vũ Mộng thì đều cảm thấy thương tiếc, trách cứ nhìn Bạch Vũ Mộng, giáo huấn thì thôi đi, cần gì phải đánh trọng thương như vậy?

Bạch Vũ Mộng lạnh lùng cười, nhìn nữ tử đang giả bộ để tranh thủ sự đồng tình, dien[dann;lle3quysdo0n quả nhiên là người một nhà, đi vào một cánh cửa, đều là một loại người giống nhau.

"Sao ngươi có thể nói như vậy, tỷ tỷ vì cứu ta mới ra tay, nếu phụ thân ngươi không tính kế ta thì sao tỷ tỷ có thể đả thương hắn?" Duẫn Tuyết Nghiên mới hồi phục lại tinh thần trong nỗi khiếp sợ, nghe thấy có người ức hiếp tỷ tỷ thì vội vàng mở miệng phản bác.

Minh Tĩnh không nói gì thêm, chỉ uất ức ngồi ở một bên nỉ non, khiến mọi người đều chú ý đến nàng.

Lam Hạo Thần nhảy lên đài cao, đứng ở bên cạnh Bạch Vũ Mộng, đứng từ trên cao nhìn xuống Minh Huy và Minh Tĩnh bằng nửa con mắt, nở nụ cười châm chọc, nhìn về phía Bạch Vũ Mộng: "Mộng Nhi, sao nàng luôn mềm lòng như vậy, người như thế nên giết chết đi!"

Trên mặt là nụ cười như gió xuân, ngoài miệng thì nói ra những lời khiến mọi người kinh hãi, hoảng sợ nhìn nam tử như thần tiên trên đài cao, không tin lời nói tàn nhẫn này phát ra từ miệng hắn.

"Ta cũng cảm thấy vậy, Vũ nhi, có phải lâu rồi ngươi không ngược đãi người nên ngượng tay không, có muốn ta giúp ngươi không?" Trúc Đạp Vũ mặc quần áo màu đỏ, phô trương đi lên đài, nhíu mày hỏi Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng chớp mắt, vô tội mở miệng: "Hình như vậy, ai nha, sao vừa rồi ta lại xuống tay nhẹ như vậy, thật là hối hận muốn chết, để tai họa như hắn sống trên đời cũng lãng phí lương thực, làm như vậy có vẻ tốt hơn đúng không?"

Nhị trưởng lão ở dưới đài đã giận đến mức nói không nên lời, chỉ tay vào Bạch Vũ Mộng, trong miệng không ngừng mắng "Yêu nữ", Bạch Vũ Mộng cười tươi hơn, nhìn Nhị trưởng lão: "Nhị trưởng lão, không ai nói với ngươi rằng ta ghét nhất bị người khác chỉ tay vào mặt sao?"

Minh Tu bị khí thế của Bạch Vũ Mộng dọa sợ, lúc tỉnh táo lại, mới phát hiện bản thân lại bị một con nhóc dọa, nheo ánh mắt lại, tàn nhẫn nhìn Bạch Vũ Mộng.

"Nhị trưởng lão, ngươi đừng quá đáng, là lỗi của Minh Huy, nếu hôm nay người bị thương là Nghiên Nhi thì ta sẽ không chấp nhận lý do hắn tự vệ đúng đắn thì không sai đâu." Duẫn Hoành Triết thấy tình thế càng lúc càng nghiêm trọng nên nhanh chóng đứng ra nói chuyện.

"Hừ!" Minh Tu không phục hừ một tiếng, nhưng cũng không nói nữa, đúng là lỗi của Minh Huy, nhưng sao Bạch Vũ Mộng có thể độc ác như vậy, hắn không cam lòng.

"Sao, hình như Nhị trưởng lão vẫn còn oán hận vì lời nói của ta?" Bạch Vũ Mộng nghiền ngẫm nở nụ cười, nhìn chằm chằm Minh Tu.

"Ngươi nói không sai, là Huy nhi sai trước, nhưng ngươi cũng không thể ra tay độc ác như vậy, mấy vị trưởng lão hãy phân xử, nàng ta đánh con ta trọng thương, còn không biết có sao hay không." Minh Tu độc ác nhìn Bạch Vũ Mộng.

"Nhị trưởng lão vẫn nên đưa con trai của ngươi đi chữa thương trước đi, nếu không, không cần đợi người khác đánh hắn trọng thương, mà hắn sẽ chết vì người phụ thân không xứng chức như ngươi đấy." Lúc này, Lục trưởng lão luôn im lặng không nói gì đột ngột mở miệng.

Trưởng lão trên Bồng Lai Đảo chia làm hai phái, một phái là do Đại trưởng lão cầm đầu gồm Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, phái còn lại là do Tứ trưởng lão cầm đầu gồm Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão. Nhưng Tứ trưởng lão rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão cũng không phải người tranh quyền đoạt lợi nên đã để cho đám người Đại trưởng lão đoạt vị trí.

Lúc này ông ta nghe thấy giọng Lục trưởng lão, Đại trưởng lão nhìn thoáng qua Bạch Vũ Mộng đầy hàm ý, sau đó liếc mắt nhìn Nhị trưởng lão, Nhị trưởng lão đành phải không cam tâm tình nguyện đưa Minh Huy rời đi.

Minh Tĩnh thấy không ai để ý đến nàng, khóc càng lớn, nhưng suy nghĩ lại thì vẫn nhấc váy đuổi theo Nhị trưởng lão.

"Gì vậy?" Lam Giác Phong bỗng nhiên hoang mang thở dài một tiếng, thấy mọi người đều nhìn hắn chằm chằm, hắn mới hắng giọng, hơi nghi hoặc mở miệng: "Với tính tình của tẩu tử thì đáng lẽ sẽ không đối xử nhẹ nhàng với bọn họ như vậy?"

Hạ Tử Lăng liếc mắt: "Ngươi ngu sao, nhất định là Vũ tỷ tỷ có dụng ý, thật là, không biết sao lại có não như heo vậy chứ." Nói xong còn ghét bỏ cách xa hắn vài bước.

Bạch Vũ Mộng bật cười một tiếng, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cười nhìn về phía Duẫn Hoành Triết: "Cậu, trận đấu còn tiếp tục không?"

Duẫn Hoành Triết suy nghĩ, lại thương lượng với mấy vị trưởng lão, quyết định tiếp tục trận tỷ thí vừa rồi. Qua chuyện này, không ai dám tới gần Bạch Vũ Mộng nữa mà tất cả đều tránh nàng.

Điều này càng hợp ý Bạch Vũ Mộng, nhàn nhã nhìn đám người đánh đến ngươi chết ta sống, diẽn(dannlle3*quyd0n nhìn Minh Tĩnh né qua một bên, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.

"Tiện nhân, sao ngươi còn cười được, đừng tưởng rằng ngươi có thể làm vua, bộ dạng như ngươi không phải là phạm quy sao?" Lâm Uyển Uyển đột phá vòng vây, đi đến trước mặt Bạch Vũ Mộng, ác độc nói.

Bạch Vũ Mộng không kiên nhẫn nhíu mày, sao người này lại phiền như vậy?

"Ngươi nhìn cho rõ ràng đi, không phải là ta không muốn đánh mà là không có ai muốn đánh với ta, tự ngươi xem đi, ta đứng đây lâu như vậy mà lại không thấy ai đến đây đánh ta."

Lâm Uyển Uyển hung hăng trừng mắt nhìn đám người đang hỗn chiến, lại không cam lòng nhìn về phía Lam Hạo Thần, đột nhiên hạ quyết tâm, nâng tay tấn công Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng bĩu môi, liếc nhìn Lam Hạo Thần, thấy Lam Hạo Thần lạnh lẽo, sau đó mới vung tay lên đánh bay con ruồi bọ đáng ghét trước mặt rơi xuống đài.

Mọi người đều không dám tin, vừa rồi đã chứng kiến võ công của nàng, không ngờ lại lợi hại như vậy, không biết khi đấu với cao thủ trên đảo, có thể thắng hay không.

Bạch Vũ Mộng không nói gì trợn trừng mắt, vốn không muốn bại lộ nhanh như vậy, nhưng vừa rồi vì cứu Duẫn Tuyết Nghiên, chỉ có thể bất đắc dĩ bại lộ, nhưng là dù thế thì sao, nàng mà sợ bọn họ sao? Chỉ là hơi phiền phức thôi.

Tỷ thí nhanh chóng kết thúc, người còn lại thật bất ngờ là Thu Hằng Duệ, vừa rồi hắn luôn đứng một bên xem biểu diễn, thật sự cảm thấy kiêu ngạo vì muội muội của mình.

Lần này mọi người không bàn bạc trước mà đều có suy nghĩ giống nhau, hai người đều đi ra từ nhà của đảo chủ, điều này chứng minh cái gì, mấy năm nay thế lực của đảo chủ đang yếu bớt đi nhưng nếu có hai người bọn họ thì...

Tiếp theo không cần so tài nữa, quán quân đã rất rõ ràng, Thu Hằng Duệ cười xoa đầu Bạch Vũ Mộng, rồi tuyên bố hắn bỏ cuộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.