Ma Y Độc Phi

Chương 112: Bức tranh




Edit: susublue

Dưới đài mọi người cũng rất nghi hoặc, chỉ trỏ Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng nhíu mày, không nói gì cả, vội vàng cầm bút lên vẽ tranh.

Duẫn Hoành Triết cũng nghi hoặc nhìn Bạch Vũ Mộng, biết đứa cháu gái này của mình không phải người lỗ mãng, nàng đã dám làm như thế thì tất nhiên phải nắm chắc rồi, nghĩ vậy, rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra.

Mà Tứ trưởng lão im lặng ngồi bên vẫn tỏ vẻ khó hiểu nhìn nữ tử đang vẽ tranh trên đài, không biết đang suy nghĩ cái gì mà ánh mắt lại thay đổi nhiều lần, rồi cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Tứ trưởng lão là người thần bí nhất Bồng Lai Đảo, lúc trước hắn không màng thế sự, mới để đám người đại trưởng lão đoạt vị trí, còn hắn thì chấp nhận đứng thứ tư, nhưng hắn cũng không oán trách, luôn bế quan không gặp người ngoài, đến khi Bồng Lai hội diễn ra mới xuất hiện trước mặt mọi người.

Tứ trưởng lão vốn luôn sống ẩn dật nên mọi người cũng dần dần quên mất hắn, không ngờ lần này lại xuất hiện, khiến người khác ồn ào đoán mò, không biết chuyện gì xảy ra mà có thể khiến Tứ trưởng lão thần bí xuất hiện.

Tứ trưởng lão đã từng là Đại trưởng lão, nên hắn là người mà Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão kiêng kị nhất, bây giờ lại xuất hiện ở đây, ba người bọn họ đã nghĩ cách để dồn hắn vào chỗ chết, nhưng không có lần nào thành công.

Trên đài trận đấu đã sắp kết thúc, đa số mọi người đều đã hoàn thành, người nào đánh đàn xong một khúc thì đứng qua một bên.

Giám khảo phía dưới cũng lợi hại, có thể nghe ra khúc nhạc nào hay hay dở trong hoàn cảnh ồn ào như thế rồi chấm điểm, thật ra đám người Đại trưởng lão cũng đã bỏ qua vài khúc.

Rốt cục nhang đã cháy hết, Bạch Vũ Mộng buông bút, nhìn thoáng qua bức tranh, dien*dann<lle[quysdo0n vừa lòng gật đầu, đứng lên nộp tác phẩm, đi về phía Thu Hằng Duệ và Duẫn Tuyết Nghiên.

Thật ra nếu nói Duẫn Tuyết Nghiên nhỏ tuổi thì vẫn có những đứa bé nhỏ hơn cả nàng, sợ là vì vinh quang nhà mình mà bất chấp thủ đoạn, một đứa bé nhỏ như vậy mà cũng đưa ra thi đấu.

Duẫn Tuyết Nghiên khoanh tay cười cực kỳ rực rỡ: "Tỷ tỷ, ngươi vẽ cái gì!" Thật ra nàng đã sớm hoàn thành xong bài thi, nàng chọn đánh đàn, sau khi đàn xong thì đến chỗ này xem Bạch Vũ Mộng vẽ tranh.

Bạch Vũ Mộng gõ đầu nàng một cái: "Ngươi đoán đi!" Trên mặt cũng đầy ý cười.

Duẫn Tuyết Nghiên bĩu môi, bất mãn oán giận: "Tỷ tỷ không nói với ta, hừ, ta tự đi xem là được chứ gì." Nói xong lại nở nụ cười.

Bên này, giám khảo thương lượng với nhau, sau đó cầm vài bức tranh, sau khi bình phẩm từ đầu đến cuối vẫn không hề vừa lòng.

Lâm Uyển Uyển hung tợn trừng mắt nhìn vài vị trưởng lão, đại trưởng lão lấy bức tranh của Lâm Uyển Uyển ra, đặt ở nơi dễ thấy, thấy cảnh này, vài vị trưởng lão cũng thầm biết, nhìn cũng không tệ, đồng loạt gật đầu.

Đến khi nhìn thấy bức tranh cuối cùng, trong mắt vài vị trưởng lão không che giấu được vẻ khiếp sợ, bức họa đó ở trong tay Tứ trưởng lão, ban đầu thì hắn khiếp sợ, đến bây giờ thì lại vừa lòng gật đầu.

Quả nhiên, nàng xinh đẹp như vậy, sao có thể làm người ta thất vọng được?

Người dưới đài nhìn thấy phản ứng của các trưởng lão, đều vươn dài cổ ra nhìn, hi vọng có thể nhìn được chút gì đó, nhưng lại không thấy gì cả, nên có chút oán giận.

Vẻ khiếp sợ trong mắt Đại trưởng lão biến mất, hóa thành vẻ tàn nhẫn, người này không thể giữ lại, nếu không cháu gái của hắn muốn thắng thì quả thật có chút khó khăn.

Duẫn Hoành Triết thấy được vẻ quyết tuyệt trong mắt Đại trưởng lão Lâm Mộc thì nhíu mày, nhìn thấy tên trên bức họa cũng chỉ biết thở dài, Vũ nhi tài năng như thế sợ là sẽ khiến người khác đố kỵ.

Nhưng như vậy thì đã làm sao, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để cho nàng bị tổn thương, Doãn gia thiếu nàng rất nhiều, mặc kệ thế nào thì hắn cũng sẽ bảo vệ nàng một đời không lo.

Duẫn Hoành Triết cười, lấy được kết quả cuối cùng của mấy vị trưởng lão, hắng giọng bảo mọi người yên tĩnh, sau đó mới tuyên bố danh sách.

Bạch Vũ Mộng, Thu Hằng Duệ, Duẫn Tuyết Nghiên đều ở trong danh sách, mặt khác còn có Lâm Uyển Uyển và con cháu của Tam trưởng lão.

Kết quả này cũng không ngoài dự đoán của Bạch Vũ Mộng, nhưng cái nàng để ý là ánh mắt Tứ trưởng lão nhìn nàng, rất vui vẻ, lại rất kích động, như là tìm được một bảo bối.

Bởi vì chỉ có Bạch Vũ Mộng và Lâm Uyển Uyển lựa chọn vẽ tranh nên bức tranh của bọn họ được giơ lên cho mọi người cùng xem, đầu tiên là của Lâm Uyển Uyển, có người kinh thán, có người ca ngợi, nghe thấy vậy Lâm Uyển Uyển rất đắc ý liến mắt nhìn Bạch Vũ Mộng một cái.

Đến khi bức tranh của Bạch Vũ Mộng được giơ lên, mọi người đều im lặng như tờ, đều không dám tin nhìn chằm chằm bức vẽ trước mắt, trong bức tranh cảnh mọi người ngồi vẽ.

Không sai, Bạch Vũ Mộng đã vẽ tất cả mọi người vào trong tranh, mới đầu àng không vẽ chính là muốn quan sát thần thái của bọn họ, sau đó nàng dùng cách vẽ hiện đại vẽ tất cả mọi người vào trang giấy, tái hiện lại một trận đấu nho nhỏ.

Ai cũng sợ hãi cảm thán, hiện tại đã không ai nhớ tới bức tranh vẽ mẫu đơn của Lâm Uyển Uyển nữa, so sánh với bức họa này, quả thực không đáng giá để nhắc tới.

Đám người Mạc Hàn Trần cười lớn, không ngờ Vũ nhi lại xuất chúng như vậy, diẽn&daffn<lle3;quý[do0n nghĩ rằng nàng sẽ mang đến sự bất ngờ nào đó nhưng lại không ngờ là đáng kinh ngạc như vậy, người trên bức tranh rất giống với người sống, phải nói là giống như đúc, ngay cả bọn họ cũng thiếu chút nữa cho rằng bản thân mình là giả, người trong bức tranh mới là thật.

"Tỷ tỷ thật là lợi hại!" Duẫn Tuyết Nghiên kích động ôm Bạch Vũ Mộng, vui vẻ nói không ra lời, tỷ tỷ làm như thế nào vậy, thật lợi hại.

Bạch Vũ Mộng cười nhéo mũi nàng: "Ngươi cũng rất lợi hại, có thể đả bại nhiều người như vậy."

Đúng vậy, Duẫn Tuyết Nghiên được coi như người nhỏ tuổi ở đây nhưng lại thắng được nhiều người, thật sự rất giỏi, đừng thấy bình thường nàng nghịch ngợm mà coi thường, thật ra lúc nàng nghiêm túc, nàng sẽ không thua bất cứ kẻ nào.

"Làm sao bây giờ, tỷ tỷ, lát nữa ta phải đấu với ngươi, ôi, ta không muốn đấu với ngươi, dù sao có đấu cũng thua, không bằng ta bỏ cuộc!" Duẫn Tuyết Nghiên chớp đôi mắt sáng long lanh, khẩn cầu nhìn Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng thở dài: "Nghiên Nhi, ta nói cho ngươi biết, dù là gặp phải đối thủ nào cũng không thể tự xem thường mình mà bỏ cuộc được, mặc dù đối thủ là ta, ngươi cũng không thể bỏ cuộc, chỉ có khi cố gắng hết sức thì cuối cùng ngươi mới không hối hận."

"Nhưng tỷ tỷ, kết quả nhất định sẽ như vậy, đã biết trước kết quả thì sao lại còn phải ngu ngốc đi làm chứ?" Duẫn Tuyết Nghiên mở to đôi mắt ngập nước, không hiểu hỏi.

"Dù biết trước kết quả thì đã sao, kết quả vẫn có thể thay đổi, chỉ cần ngươi có tâm thì kết quả chẳng qua chỉ là lý do để bản thân mình bỏ cuộc thôi, không có chuyện gì là tuyệt đối, chỉ cần nỗ lực, có lẽ sẽ có một ngày, ngươi sẽ thay đổi được kết quả đó." Lời nói của Bạch Vũ Mộng rất sâu sắc.

Duẫn Tuyết Nghiên cái hiểu cái không gật đầu, nàng chôn sâu lời nói này vào trong lòng, nó như một hạt giống nho nhỏ, chỉ cần sau này nó mọc rễ nẩy mầm thì sẽ cho nàng sức mạnh vô hạn.

"Tỷ tỷ, ta đã biết, ta sẽ không xem thường bản thân mà bỏ cuộc." Duẫn Tuyết Nghiên kiên định gật đầu, không còn nói muốn bỏ cuộc nữa.

Bạch Vũ Mộng xoa tóc của nàng, nàng (BVM) biết nàng (DTN) nghe hiểu, hi vọng sẽ có ích, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nếu bây giờ không hiểu, có lẽ chờ khi nàng trưởng thành thì sẽ hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.