Ma Vương Vú Em

Chương 8: Băng Huyết Ma Đồng




“A a a a a a a a ——!!!!!”

Trong thùng rác dưới tuyết truyền ra một tràng kêu tê tâm liệt phế. Thanh âm tới từ cậu bé, người mà cho dù ở hoàn cảnh khó khăn nào cũng không kêu một tiếng, nhưng bây giờ lại không thể chịu đựng được mà kêu đau.

Trong không gian nhỏ này, từng cơn đau xuất hiện bắt đầu từ cánh tay cậu. Không biết tại sao mà những xiềng xích khóa trên chuôi kiếm bỗng lay động như rắn, những xiềng xích này không ngừng quấn quanh cánh tay cậu bé. Nhưng chỉ quấn quanh thì không nói, nhưng khi tiếp xúc tới da cậu thì những xiềng xích này lại nhô ra vô số những cái gai ngược. Xiềng xích quấn quanh cắt nát cánh tay cậu, ma sát với xương cốt, như một cái cưa điện xé rách cơ thể cậu.

Trong một đêm lạnh lẽo như này, sẽ không có ai chú ý tới chuyện xảy ra trong một cái thùng rác cả. Tay phải cậu đã bị xiềng xích ép nát, máu thịt be bét, nhưng mà những xiềng xích đó vẫn không dừng lại, tiếp tục quấn lấy cậu. Động mạch chủ của cậu bị cắt đứt, máu tươi tràn ra, những dòng máu tươi của cậu chảy xuôi theo xiềng xích, giống như bị một sức mạnh thần bí nào đó dẫn dắt mà bắt đầu tập trung tại vết lõm nhỏ nơi chuôi kiếm.

Máu của người bình thường chiếm khoảng 8% trọng lượng của cả cơ thể, theo lý thuyết thì con người không thể sống sót nếu mất trên 50% tổng lượng máu. Một đứa bé mười tuổi thì cân nặng vào khoảng 28kg, vậy nó có khoảng 2,24kg máu, nên lượng máu tối đa có thể mất là 1,12kg...

Xiềng xích, vẫn tiếp tục quấn...

Tiếng kêu đau của cậu đã biến mất, hiện tại cậu chỉ có thể run rẩy một chỗ. Nhiệt độ cơ thể cậu đang giảm xuống, trên người cậu đã bắt đầu kết một lớp băng mỏng.

Hơn một cân máu bị lấy ra khỏi cơ thể cậu, chảy dọc theo xiềng xích vào vết lõm. Mà trạng trạng này vẫn tiếp tục, giống như thanh kiếm này muốn hút cạn máu cậu vậy.

Một vài bọt máu từ trong thùng rác bay ra, ngưng tụ thành hạt băng màu hồng. Cậu bé không run rẩy nữa mà hai mắt đã trắng dã, khóe miệng sùi bọt mép, cả người cậu được phủ bằng một lớp băng mỏng.

Nhưng tay trái cậu vẫn ôm chặt không buông cái tã lót...

Xiềng xích không di chuyển nữa nhưng vẫn tiếp quấn trên tay cậu bé, những cái gai sắc bén đâm vào xương cậu, cùng cả cánh tay hợp lại thành một thể. Vỏ kiếm của thanh kiếm chậm rãi biến mất, lộ ra một thanh kiếm dài màu đen. Sau đó, máu của cậu chậm rãi ngưng đọng trong vết lõm thanh kiếm, từ trong đó xuất hiện một đường máu đỏ. Sau đó...

Một con mắt, xuất hiện trên chuôi kiếm.

“Là ngươi đánh thức ta sao? Loài người.”

Một âm thanh như có như không truyền tới não của cậu bé, cậu giống như có được một liều thuốc trợ tim, run rẩy mạnh. Cậu mở mắt ra, cúi đầu xuống, nhìn xiềng xích trên tay phải, cùng thanh kiếm và con mắt kia.

Nơi ngưng tụ máu tươi hoá thành con mắt lộ ra vẻ tà ác và khủng bố, khi bị con mắt này nhìn chằm chằm thì cậu thậm chí không thể suy nghĩ gì cả. Trên xiềng xích vẫn còn những giọt chất lỏng nhỏ rơi xuống, nhưng khác biệt với bọt máu xung quanh là chúng không bị đông cứng, nhìn vào cổ tay thì thấy máu đã không còn chảy nữa.

Cậu buông tay muốn ném thanh kiếm đi. Nhưng mặc kệ cậu làm cách nào, năm ngón tay cậu vẫn cứ nắm chặt chuôi kiếm, giống như tay phải đã không phải của cậu nữa.

Đang lúc sợ hãi và cảnh giác thì cậu đột nhiên quay đầu nhìn về cái tã lót trong ngực, tay trái cậu đã tẻ lạnh, không còn chút máu, càng không có cảm giác, nhưng đứa bé trong tã lót vẫn đang hít thở đều đặn...

“.........”

Ánh mắt cậu lại trở nên tỉnh táo, khôi phục lại khát vọng cầu sinh, cậu tỉnh táo giống con chuột sống trong rãnh nước vậy, cảnh giác nhìn về phía con mắt và thanh kiếm.

“Không nghĩ tới lần này lại là một con người, còn là một đứa bé nữa chứ?”

Con mắt giống như nhớ lại điều gì đó, nhìn chằm chằm vào cậu, con ngươi càng chuyển động không ngừng. Khi nhìn nhau một lúc lâu thì một tiếng cười tàn nhẫn vang lên trong đầu cậu bé.

“Hừ, rất thú vị. Quả nhiên cảm giác của ta là đúng, mặc dù ngươi hiện tại còn nhỏ, nhưng không sao, ngươi sẽ lớn lên.”

Trong giọng nói không có địch ý, như vậy có thể yên tâm.

Nếu như là người bình thường có lẽ sẽ như vậy, nhưng cậu cũng không phải người bình thường. Trong mười năm sinh sống, cậu đã gặp rất nhiều kẻ mặt người dạ thú rồi. Nếu có người cười với ngươi, là hắn muốn đâm ngươi một đao, có người đối tốt với ngươi thì chắc chắn kẻ đó muốn lợi dụng ngươi làm một vài chuyện nguy hiểm.

Trong giọng nói không có địch ý sao? Nếu có người vì như vậy mà yên tâm thì kẻ đó sẽ sớm trở thành một thi thể lạnh băng trong một con hẻm nhỏ mà thôi.

Cậu vẫn duy trì cảnh giác, không chỉ vậy mà cậu còn cố gắng điều khiển lại cánh tay phải. Cậu tập trung tinh thần, từng chút một khống chế cánh tay phải.

“A, loài người, ngươi rất không tệ, có tâm cảnh giác, có dục vọng khống chế, có ý chí cầu sinh mãnh liệt, mặc kệ bất cứ lúc nào đều có thể giữ nguyên sự tỉnh táo cực độ. Ngươi muốn quyền khống chế như vậy sao? Vậy thì ta trả lại ngươi.”

Một lát sau, cậu đã điều khiển lại được cách tay phải. Mà chuyện đầu tiên cậu làm khi điều khiển nó đó là ném thanh kiếm trong tay đi, sau đó đẩy nắp thùng rác và nhảy ra ngoài...

Nhưng mà cậu lại quên rằng bản thân cậu đã mất máu quá nhiều, càng quên rằng trên người đang có một lớp băng mỏng. Lúc nhảy ra thùng rác thì thân thể của cậu lại ngã trên mặt tuyết.

Không đau.

Bởi vì cả người cậu đã mất cảm giác, không thể cảm nhận một chút gì nữa.

Lúc cậu ngã xuống thì tã lót trong ngực cậu cũng vì vậy mà rơi xuống. Tã lót rơi trên mặt tuyết khiến bé gái tỉnh dậy. Đứa bé vừa lạnh vừa đói, lại đang sốt cao nên khi nằm trên mặt tuyết lạnh lẽo liền khóc lên.

“Ô oa...! Ô oa... Ô oa…”

Tiếng khóc của bé gái rất nhỏ, rất yếu. Khi cậu bé nghe được tiếng khóc bên cạnh thì lập tức giãy dụa muốn bò lên, cắn răng, dùng đôi mắt đã muốn mờ đi quan sát bốn phía. Ở thế giới trắng xoá này, cậu mơ hồ thấy một cái tã lót trên mặt tuyết mờ ảo, cậu lập tức dùng cánh tay phải vẫn đang quấn đầy xích sắt bò qua đó.

Hai tay cậu đã hoàn toàn đông cứng, bão tuyết vẫn đang diễn ra mà không có một chút dấu hiệu dừng lại nào. Ý thức cậu đã mơ hồ, cuối cùng, ánh mắt cậu bị tuyết cản lại, đã không nhìn được bất cứ vật gì nữa…

“Oa oa...! Oa oa...! Oa... Oa... Oa...”

Nhưng đôi tay đã không còn cảm giác của cậu đã nắm được tã lót. Cậu quay lưng lại, dùng lưng của mình chắn bão tuyết, cho đứa bé một nơi tránh gió nho nhỏ.

Tiếng khóc của bé gái nhỏ dần, nó lại nhắm mắt ngủ một cách say sưa. Khuôn mặt nhỏ nhắn trừ đỏ ửng do sốt cao ra hình như còn có một chút an tâm…?

“Con người, ngươi sắp chết rồi. Mà hiện tại chỉ có ta mới cứu được ngươi thôi. Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi tới đây chủ động nắm chặt ta. Hiện tại, ta ở trước mặt ngươi, ngươi chỉ cần vươn tay ra thì ta có thể cứu ngươi. Nếu như ngươi không chịu thì hãy chết ở đây đi. Sau đó ta lại tiếp tục chờ đợi một người đánh thức ta.”

Tầm nhìn đã biến mất, tiếng rít của bão tuyết hình như cũng đã biến mất. Mũi cũng đã không ngửi được mùi tuyết nữa, bờ môi thì khô khốc, không nói được lời nào. Trên da đã không cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí còn không cảm giác được mình bây giờ đang ngồi hay là nằm. Cái chết đang đến rất gần cậu, hiện tại là cơ hội cuối cùng.

Chết?

Không, những con chuột sống trong cống nước chắc chắn sẽ không ngồi đợi cái chết.

Cậu không thể chết, khát vọng đối với cuộc sống khiến cho cậu dù ở lúc nào cũng sẽ không đi tìm đường chết. Càng là sinh vật nhỏ yếu, càng có khát vọng sống sót mạnh mẽ. Nếu muốn tiếp tục sống sót thì cần trả giá thật lớn. Chỉ cần cái thanh âm này có thể giúp bản thân sống sót thì cậu có thể trả bất cứ giá nào. Chỉ cần có thể sống sót, sống sót…

Cậu đưa tay phải ra, đưa tay về phía thế giới trắng xóa trước mắt nắm một cái. Cậu không biết có thể cầm được thanh kiếm kia hay không, nhưng khi tay cậu nắm lại…

Cảm giác của cậu trở lại, bão tuyết tiếp tục gây thương tổn lên cậu, khiến cho cậu đau đớn như bị dao cắt.

Thính giác cậu khôi phục, những tiếng rít của cơn gió mạnh thoải mái tàn phá lỗ tai cậu.

Cậu ngửi được mùi máu tanh cùng với hơi lạnh của tuyết.

Cậu cảm giác được nước bọt của mình lại tiếp tục tiết ra.

Mà cậu cũng nhìn thấy…

Nhìn thấy thanh kiếm dài màu đen ở trong tay, chuôi kiếm như được làm từ xương người và con mắt đỏ như máu.

Xiềng xích vẫn cứ quấn lấy cánh tay phải, nhưng quyền khống chế vẫn ở trong tay của cậu. Nhưng mà trong tình trạng hiện tại, cậu không thể buông kiếm ra lần nữa, mặc dù cầm chặt kiếm chỉ cho cậu có thể hoạt động, cậu vẫn cảm thấy lạnh lẽo và đau đớn.

“Con người,trong tình trạng bây giờ chúng ta nói chuyện không dễ dàng nhỉ. Vậy để ta dựa vào hình thể của ngươi, thay đổi một chút đi.”

Tiếng nói trong đầu im lặng, sau đó, thanh kiếm dài màu đen bắt đầu rút ngắn lại, từ trạng thái ban đầu dài hơn cả cậu bé nó dần dần co lại thành một con dao găm. Nhưng lưỡi kiếm và con mắt vẫn không thay đổi một chút nào.

Cậu bé nắm chặt con dao găm, lúc này mới thấy tốt hơn. Cậu cúi đầu xuống, nhìn lại bé gái trong ngực…

Cô bé không được tốt lắm, vẫn sốt cao. Hô hấp cũng nhỏ dần.

Ánh mắt cậu bé vẫn không có một chút cảm tình nào nhìn vào đứa bé không có chút quan hệ nào với mình, giờ phút này cậu vẫn còn ôm nó chính là sự ban ơn lớn nhất của con chuột này cho bé gái rồi. Nhưng mà, cơn sốt của nó…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.