Ma Tôn Hắn Có Mèo - Tỉnh Đông

Chương 35: Hách Liên Tiêu.




Úc Yên chọc giận vai chính một hồi nào biết rằng y đang muốn tính kế mình, cậu thoải mái nằm trong lồng ngực Đoạn Lâm, lắc lắc chân xem so kiếm.

Có người thỉnh thoảng gãi cằm cào đầu cậu, thoải mái đến mức cậu sắp ngủ luôn.

Cho dù Thẩm Liêm Qua được xưng là thiên tài kiếm tu, thực lực không tầm thường nhưng tất nhiên vẫn thất bại trước kiếm Tổ sư gia của mình, Đan Dương bức cho hắn đỏ cả mắt nhưng vẫn không chịu nhận thua.

Đúng lúc Thẩm Liêm Qua định dùng chiêu giết địch 1000 tổn mình 800 thì một âm thanh hùng hồn vang lên: "Nghiệt đồ, còn không mau dừng tay!"

Mọi người nghe tiếng nhìn qua, người tới đúng là chưởng môn đương nhiệm của Kiếm Tông – Hách Liên Tiêu. Tuy rằng miệng ông kêu nghịch đồ nhưng đúng lúc chắn giúp Thẩm Liêm Qua một kiếm.

Đồng thời cũng ngăn cản ý nghĩ tự tổn hại của Thẩm Liêm Qua, nắm lấy vai hắn đưa ra sau.

Đan Dương gặp chưởng môn Kiếm Tông mới dừng công kích, dường như đang chờ Đoạn Tiểu Miêu ra lệnh.

"Trở về." Úc Yên tạm thời chưa hiểu rõ đối phương nên kêu Đan Dương về trước.

Nhưng lúc này ông lại mở miệng nói: "Tại sao ngươi lại có kiếm của sư tổ ta?"

Ông vừa mở miệng liền khiến mọi người xôn xao, Sư tổ chưởng môn Hách Liên Tiêu chẳng phải là tiền bối Trảm Thiên đã phi thăng sao?

Úc Yên không thích người này, đây là thái độ nên có với mèo con sao?

Hỏi người khác chẳng phải nên thêm từ "thỉnh" sao?

Khó trách cuối cùng Kiếm Tông sẽ xuống dốc, thì ra không chỉ một mình Thẩm Liêm Qua có vấn đề mà là trên dưới Kiếm Tông đều có vấn đề.

"Lời này của các các hạ giống như nói ta trộm kiếm vậy!" Úc Yên nói: "Đương nhiên là đường hoàng đạt được, bằng không vì sao hắn nghe lệnh ta chứ?"

Hách Liên Tiêu lúc này mới phát hiện ngữ khí của mình có vấn đề, miễn cưỡng áp xuống nói: "Xin hỏi vị đạo hữu này có thể nói ra nguyên do lấy được Đan Dương không?"

Thật phiền toái, dường như mỗi người đều phải nói một lần, nếu không bọn họ sẽ không tin cậu thật sự dùng con đường chính quy lấy được Đan Dương.

Nhưng mà Úc Yên vẫn kiên nhẫn nói: "Được rồi, ta sẽ cẩn thận nói cho ngươi nghe."

Tu sĩ ở đây nghe vậy đều dựng lỗ tai lên, sợ nghe lọt một chữ.

"Là thế này, ta cơ duyên xảo hợp gặp được tiền bối Trảm Thiên. Lần đầu ông thấy ta liền cảm thấy ta có cốt cách tốt đẹp, thiên tư thông minh, một hai bắt ta phải kế thừa tu vi của ông và Đan Dương... Ngay từ đầu ta không chịu đồng ý."

Mọi người nghe nửa trước thì nội tâm ghen ghét đến biến dạng, vì sao con mèo này vận khí tốt như vậy!?

Nó dẫm phải cứt chó sao!? (ý chỉ may mắn)

Nghe xong nửa sau mọi người càng hộc máu, cái gì mà ngay từ đầu không chịu đồng ý chứ, loại chuyện tốt như này còn muốn cự tuyệt sao!?

Nó có phải người không vậy?

À, nó không phải.

Mặt đám người Kiếm Tông giật giật, được lắm, không chịu đồng ý.

Người ngoài đều biết cơ duyên của Trảm Thiên đáng quý bao nhiêu, đệ tử Kiếm Tông bọn họ sao có thể không biết chứ?

"Sau đó lâu lâu ông ấy lại làm phiền ta, khiến ta ngủ không ngon giấc nên chí có thể đồng ý."

Việc này Đoạn Lâm không biết, hắn xoa bóp lỗ tai mèo con: "Tại sao ngươi không nói với ta?"

Nếu mèo con nói với hắn thì hắn chắc chắn có biện pháp làm Trảm Thiên không thể làm phiền mèo con nữa.

Úc Yên: "Lúc ấy ngươi đang bế quan với lại phiền não chuyện đi ra ngoài, ta không muốn thêm phiền toái cho ngươi."

Nhớ tới năm tháng trước kia, ánh mắt Đoạn Lâm trầm xuống. Hắn không tiếng động hôn đỉnh đầu mèo con, chung quy mèo con vẫn thiệt thòi.

Nhưng mà hiện tại mọi thứ đã tốt rồi, hắn sẽ dùng phần đời còn lại bồi thường cho cậu.

Hai người đột nhiên khanh khanh ta ta làm mọi người đều mù mắt chó, một người một thú, thật là đồi phong bại tục.

Quả nhiên ma tu chính là ma tu, hành sự quỷ dị, liêm sỉ không còn!

"Sau đó thì sao?" Hách Liên Tiêu nhịn không được lên tiếng thúc giục.

Úc Yên moa moa một chút với sạn phân mới phát hiện mọi người còn đang chờ nghe chuyện xưa, cậu tiếp tục nói: "Nhưng mà lúc ấy ta mới Trúc Cơ sơ kỳ, không đạt được điều kiện tiếp thu tu vi và kiếm của ông, ai da, cho nên ta lại cự tuyệt thêm lần nữa."

Mọi người: "!!!"

Cảm ơn, bọn họ không muốn nghe nữa, họ sợ nghe xong sẽ hộc máu tại chỗ mất.

Nhưng lần này Đoạn Tiểu Miêu không làm việc riêng nữa, cậu tiếp tục nói: "Nhưng mà sau này ta nghĩ lại thấy cơ duyên cũng khá tốt nên định nỗ lực tu luyện một phen, đột phá Kim Đan lại đến tìm ông. Mà mọi người đều biết rồi, đột phá Kim Đan rất gian nan, lúc ấy ta cảm thấy ta dùng lực Hồng Hoang (?) tu luyện cũng không với tới được."

Còn tốt, tiểu miêu tu này vẫn còn biết tự lượng sức mình.

VÌ thế mọi người lại nhấc lên hứng thú, đến tột cùng con mèo này làm thế nào đột phá Kim Đan?

Lúc này Đoạn Lâm nhướng mày, tinh thần đột nhiên căng chặt. Bởi vì tiếp theo là chuyện riêng tư, mèo con muốn tiếp tục nói sao?

Hắn cảm thấy mèo con hẳn sẽ không nói, dù sao cũng là chuyện riêng của bọn họ.

"Tu luyện theo tự nhiên đương nhiên sẽ không có khả năng kết đan nên ta chỉ có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ. Vì thế ta... ô..."

Đoạn Lâm càng nghe càng cảm thấy không đúng, tên khốn này quả thật muốn nói ra. Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ lên, nhanh chóng che miệng cậu lại, thấp giọng cảnh cáo bên tai: "Mèo con, việc này không thể nói ra."

Úc Yên bị che miệng thật buồn bực, dùng ánh mắt bảo Đoạn Lâm mau buông ra!

Trong mắt hắn cậu là loại "mèo" như thế sao?

Mọi người đang tập trung nghe lại phát hiện người, à không, mèo kể chuyện bị ma đầu Đoạn Lâm bưng kín miệng rồi.

Bọn họ lập tức càng suy đoán xôn xao với chuyện này, chẳng lẽ đề cập tới bí mật gì của đại ma đầu rồi sao?

"Ta buông ngươi ra thì ngươi không được nói bậy." Đoạn Lâm nghiêm túc nói, hắn thật sự sợ mèo con ngây thơ sẽ kể chuyện giường chiếu của bọn họ ra.

Hắn thì không sao nhưng hắn không cho phép người ngoài biết về chuyện ấy của mèo con.

"Ừ ừ." Úc Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Xác nhận mãi Đoạn Lâm mới buông tay ra, sự cẩn thận của hắn làm Úc Yên thổn thức, Đoạn Lâm làm xử nam lâu như vậy nên thật là ngây thơ.

Nếu da mặt sen hốt phân mỏng thì cậu đành rút gọn quá trình, nói thẳng kết quả: "Ta dùng đồ đại bổ, là cái gì thì không thể nói được. Tóm lại là ta mạnh mẽ đột phá Kim Đan."

"..." Thứ cho bọn họ nói thẳng, lên Kim Đan còn phải dùng một đống đồ bổ, đây là thiên tư thông minh trong mắt tiền bối Trảm Thiên sao?

Thế này sao?

Nếu nói trước đó là ghen ghét thì hiện tại chính là điên cuồng ghen ghét! Nó dựa vào cái gì chứ? Bằng tiếng meo meo sao!?

"Sau khi kết đan ta liền đi tìm tiền bối Trảm Thiên, sau đó ông truyền tu vi và Đan Dương cho ta, cuối cùng dặn dò ta một câu."

"Là gì?" Kiếm Tông trăm miệng một lời hỏi.

Úc Yên nói dối không chớp mắt: "Nếu phát hiện trong Kiếm Tông có đệ tử bất nghĩa thì để Đan Dương chém."

Lời này vừa phát ra không khí đều đình trề, hiện trường an tĩnh đến đáng sợ.

Đó chẳng phải là Thượng Phương Bảo Kiếm* sao?

*Thượng Phương Bảo Kiếm: là thanh kiếm đại diện cho quyền lực tối cao, có thể chém trước tâu sau, cảm ơn bà minngox đã sửa sai cho tui.

Độc lập với Kiếm Tông nhưng lại có quyền lợi xử lý đệ tử Kiếm Tông... Đệ tử Kiếm Tông đều nghẹn lời.

Úc Yên liếc Linh Gia thần sắc bất động, xấu xa nói một câu: "Và ngăn cản đệ tử bất nghĩa gia nhập Kiếm Tông nữa."

Không khí vừa rồi đình trệ tức khắc vỡ vụn, phản ứng lớn nhất chính là Thẩm Liêm Qua, hắn lạnh lùng nói: "Lời này của ngươi có ý gì? Ngươi nói Linh Gia chính là đệ tử bất nghĩa sao? Ngươi có tư cách gì nói y như vậy?"

Úc Yên chớp mắt nói: "Ta còn chưa nói là ai, sao ngươi lại kích động như vậy?"

Sắc mặt Thẩm Liêm Qua xanh mét, hắn biết chính mình nhất thời xúc động đã trúng bẫy rập của đối phương. Hắn nghiên đầu nhìn Linh Qua, nhận ra vẻ mặt y không vui, dường như đang trách hắn.

"Linh Gia..." Hắn chỉ là quan tâm nên bị hoảng loạn.

Hách Liên Tiêu chắp tay sau lưng tiến lên một bước nói: "Ngươi nói Tổ sư gia dặn dò nhưng cũng chưa chắc là thật, chỉ bằng Đan Dương chúng ta sẽ không tin ngươi." Ông nói tiếp: "Còn nữa, ta không tin Tổ sư gia sẽ để ngươi kế thừa lời dặn dò của ông. Dù sao thì đạo bất động, khó lòng hợp tác."

Ngụ ý chính là, ngươi là thú cưng của ma tu, có tư cách gì nói xấu Kiếm Tông?

Nếu như là sự thật thì lại thế nào? Cũng phải hỏi chính đạo tông môn bọn họ có đồng ý hay không?

Xem ra bọn họ muốn chống chế.

Một hai phải để tai họa tương lai này bái nhập Kiếm Tông.

Nghĩ lại cũng đúng, hiện tại Linh Gia vẫn rất được hoan nghênh, danh tiếng tốt còn có vận khí tốt nữa.

Có lẽ Kiếm Tông cũng muốn y mang đến một cái mạch khoáng linh thạch nhỉ?

Nhưng mà Kiếm Tông tính toán sai rồi, nếu Úc Yên đoán không lầm thì Linh Gia bái nhập Kiếm Tông là để kế thừa cơ duyên của Trảm Thiên.

Hiện tại cơ duyên của Trảm Thiên đã bị cậu cướp đi, như vậy Linh Gia bái nhập Kiếm Tông không còn ý nghĩa nữa.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Úc Yên sáng lên, mặt ngoài nói: "Hay cho một cái đạo bất đồng khó lòng hợp tác, các ngươi chỉ đang khinh thường ta là yêu tu mà thôi, không nghĩ tới Tổ sư gia của các ngươi cũng là yêu tu. Quên mất, nói này nói nọ với các ngươi cũng vô dụng, dù sao hạng người quên đi nguồn gốc của mình thì nào nhớ rõ Tổ sư gia là cái gì chứ."

Chuyện Trảm Thiên là yêu tu trong thiên hạ quả thật không có mấy người biết, hơn nữa Kiếm Tông cũng không nguyện ý nhắc lại chuyện này.

Hiện tại bị Úc Yên phanh phui ra hết, đám người Kiếm Tông giận sôi máu nhưng lại không thể làm gì cậu được.

Người khai sáng Kiếm Tông, tiền bối Trảm Thiên là yêu tu sao?

Giờ đây người khắp thiên hạ đầu đã biết.

"Ngươi chớ có ngậm máu phun người." Hách Liên Tiêu không hổ là chưởng môn, thời điểm này vẫn trầm ổn nói: "Lý do ta không muốn tin tưởng ngươi, tu sĩ chính đạo đều biết rõ."

Cáo già ác độc lại nói: "Muốn ta tin tưởng ngươi là người thừa kế của Tổ sư gia cũng không khó, chỉ cần ngươi thành tu sĩ chính đạo là được. Tiểu đạo hữu, ngươi có biết làm thế nào để thành tu sĩ chính đạo không?"

Hách Liên Tiêu này chắc hẳn đang xem cậu là đứa trẻ ngây thớ, bắt đầu lừa gạt hãm hại cậu đây mà.

Úc Yên mừng rõ giả ngu: "Làm sao?"

Hách Liên Tiêu: "Đứng chung một chỗ với ta, đối lập với tà ma ngoại đạo. Nếu ngươi làm không được thì ngươi không phải là chính đạo."

Nói thẳng ra chính là châm ngòi quan hệ giữa cậu và Đoạn Lâm.

Phản ứng đầu tiên của Úc Yên chính là ngước mắt nhìn Đoạn Lâm, cậu phát hiện thần sắc của hắn vẫn tự nhiên không thay đổi gì, chắc là rất có cảm giác an toàn với cậu.

"?" Ngươi không thể lo lắng một chút sao?

Chắc chắn trẫm sẽ không trở mặt với ngươi như vậy!

Do là Đoạn Lâm rất có cảm giác an toàn, hắn đã cùng mèo con trải qua một đoạn đường dài như vậy mà còn nghi thần nghi quỷ, hắn là loại người gì chứ?

"Hử?" Sen hốt phân nghi hoặc, mèo con đang nói chuyện với lão già kia sao lại nhìn hắn?

Không biết ứng phó thế nào sao?

Đoạn Lâm thật sự không hứng thú dây dưa với những người này nhưng mèo con đã xin giúp đỡ nên hắn nói: "Chưởng môn nói câu này thật buồn cười. Làm bạn với bản tôn là tà ma ngoại đạo sao? Trảm Thiên kia có giao tình rất tốt với mèo con nhà ta, chẳng lẽ cũng thành tà ma ngoại đạo trong mắt ngươi sao? A, chẳng trách mèo con nói các ngươi quên đi nguồn gốc, toàn bộ đều là một đám lòng lang dạ sói."

"Đúng vậy đúng vậy, lòng lang dạ sói." Úc Yên nghe xong cũng tức giận, Trẫm Thiên làm vậy không đáng!

Ông đã phi thăng còn nhớ tới an nguy của Kiếm Tông, nào biết đám đệ tử của ông ghét bỏ thân phận yêu tu của ông chứ!

Làm sao? Yêu tu không xứng khai tông lập phái sao?

Yêu tu là phải thấp hơn nhân tu bọn họ một bậc sao?

Thật là uổng cho khổ tâm của Trảm Thiên, Kiếm Tông không đáng.

"Ta có ý này hay không, trong lòng đồng đạo đều có công đạo." Hách Liên Tiêu tin chắc tu sĩ chính đạo sẽ không nghe Đoạn Lâm.

Tên vong ân phụ nghĩa này đúng là làm người khác giận sôi mà.

Úc Yên không muốn cùng bọn họ vô nghĩa nữa, dù sao đã đạt được mục đích rồi nên cậu nói: "Tốt thôi, thật ra tiền bối Trảm Thiên còn để lại vào lời quan trọng, nhưng ông nói nếu đệ tử của ông bất kính thì không cần truyền nữa."

Úc Yên nói xong rồi quay sang nói với các vị tinh anh Lăng Tiêu động: "Chúng ta đi."

Chờ Đoạn Lâm đi được vài bước, cậu lại nhìn Linh Gia: "Đúng rồi, ngươi đừng hiểu lầm nha, vừa rồi ta nói đệ tử bất nghĩa không phải là nói ngươi. Hy vọng ngươi tiếp tục tiến vào kiếm trận, sớm ngày trở thành đệ tử Kiếm Tông."

Sắc mặt Linh Gia lạnh băng, cơ duyên Trảm Thiên đã bị tên này độc chiếm thì y còn làm đệ tử Kiếm Tông cái gì chứ?

Hơn nữa, đuôi mắt y lướt nhìn thân hình màu đen kia, thì ra Đoạn Lâm trong mắt có độ ấm là thế này...

Trước kia y luôn cho rằng Đoạn Lâm chỉ biết giết chóc, chính là một binh khí giết người, không hề có mị lực gì.

Hôm nay được thấy mới biết hắn vẫn có độ ấm.

Đoạn Lâm cảm giác có một ánh mắt nhìn theo mình, không giống người thường nhưng hắn cũng không muốn để tâm.

"Linh Gia, bọn họ đã đi rồi. Ngươi mau vào trận đi, nếu không có khả năng hôm nay làm không kịp." Thẩm Liêm Qua đứng bên người trong lòng nói.

Linh Gia hoàn hồn, đạm mạc nói: "Liêm Qua, hôm nay náo nhiệt như vậy, kiếm trận để sau được không?"

Y không muốn gia nhập Kiếm Tông.

"Linh Gia nói đúng, kiếm trận để sau đi." Hách Liên Tiêu chắc hẳn đã nhìn ra vị bằng hữu của đại đệ tử không muốn gia nhập Kiếm Tông nữa nên dứt khoát kết luận, sau đó mang theo vài vị trưởng lão Nguyên Anh rời đi.

Tu sĩ xem náo nhiệt nghe nói Linh Gia không vào kiếm trận nữa cũng lần lượt rời đi.

"Linh Gia, ngươi bị bọn họ ảnh hưởng sao?" Thẩm Liêm Qua giải thích: "Ý của sư tôn ta không phải như thế, cho dù lời của Đoạn Tiểu Miêu kia là sự thật thì nó vẫn là mèo của Đoạn Lâm. Vì đại cục, sư tôn ta làm thế nào cũng không đúng (?)."

"Không có, không liên quan tới chuyện đó. Liêm Qua, ngươi còn nhớ Úc Yên không?" Linh Gia hỏi.

"Úc Yên?" Thẩm Liên Qua nỉ non hai chữ này, ngẩn người, một ký ức phủ đầy bụi hiện lên.

La thiếu niên kiều khí điêu ngoa sau khi để Cô Hồng Lăng truyền tin cho hắn xong liền hương tiêu ngọc vẫn.

"Nhớ nhỉ." Biểu tình của Thẩm Liêm Qua khi nhớ tới Úc Yên làm Linh Gia khó chịu, nhưng y vẫn kiềm chế nói: "Có phải ngươi thân thiết với hắn không?"

Thẩm Liêm Qua giật mình, vội vàng nói: "Không phải, ta với hắn chỉ là quan hệ hời hợt."

Có một đoạn thời gian rất ngắn hắn đối xử tốt với Úc Yên, nhưng sau khi Linh Gia đã mất tích quay trở lại thì hắn sợ Linh Gia hiểu lầm nên cố tình lạnh nhạt với cậu.

Nhưng thật ra trong lòng hắn cũng đau lòng, dù sao Úc Yên không giống Linh Gia, cậu chỉ là một thiếu niên, cảm xúc nói gió chính là mưa. (ý là cảm xúc thẳng thắn hay sao á)

Đoạn thời gian kia nháo rất dữ, nhưng mà cậu chỉ dọa người khác, ai ngờ cuối cùng cậu thật sự nhảy xuống.

"Ngươi không cần giấu giếm, ta cũng không trách ngươi." Linh Gia vội vã muốn biết được một ít nhược điểm của Úc Yên, lần nữa truy hỏi: "Vậy ngươi có biết ai thân thiết với hắn không?"

"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Thẩm Liêm Qua đã thật lâu không nghĩ tới Úc Yên, hiện tại nhắc tới cũng không vui vẻ gì, nếu lúc trước hắn không nói câu kia thì không chừng cậu sẽ không nhảy.

"Không thể nói sao?" Linh Gia phát hiện cảm xúc hắn không tốt nên vội vàng mềm giọng xuống, nắm tay hắn nói: "Có phải là gợi lên ký ức không tốt không? Vậy quên đi, đều do ta nhắc lại chuyện thương tâm của ngươi."

Thẩm Liêm Qua lắc đầu: "Cũng không phải, ta nhớ rõ Úc Yên có quan hệ không tồi với thiếu chủ Hạo Trinh của Thiên Cơ các, nhưng mà.. hẳn là bọn họ không có, Úc Yên vẫn là thiếu niên, không hiểu này đó."

Không hiểu?

Xùy, Linh Gia không cho là đúng, Thẩm Liêm Qua đúng là không biết nhìn người. Lúc nãy Úc Yên và Đoạn Lâm mắt qua mày lại, không khí nhão nhão dính dính, chỉ sợ hơn 80 phần đã tiếp xúc da thịt.

Mà nếu Thẩm Liêm Qua biết nhìn người thì cũng sẽ không xem hải vương như y là nam thần.

Úc - bị người khác nhìn thấu nhão nhão dính dính với đại ma đầu – Yên sau khi thành công làm gậy thọc cứt thì tâm tình rất tốt, trên đường thấy hoa thấy cỏ gì cũng phải sờ một cái.

Thừa dịp xung quanh không có người, cậu lắc mình biến thành hình người, ngân nga làm một bó hoa: "Mèo con dẫm hoa dại, bên cạnh có đại ma đầu ~"

Cậu đưa bó hoa dại cho Đan Dương biểu hiện tốt nhất hôm nay: "Hôm nay Đan Dương của chúng ta vất vả rồi, khen thưởng một bó hoa nha."

A Tình nhanh chóng tới bên Đoạn Tiểu Miêu: "Ta cũng biểu hiện mà, ta cũng muốn."

Úc Yên nghĩ hoài không ra: "Ngươi biểu hiện khi nào?"

A Tình: "Đưa ngươi lên sân, ngươi cho rằng cái này không vất vả sao?"

Úc Yên: Chở mèo mà vất vả, ai không biết còn tưởng ngươi chở heo đó.

Nhưng mà cậu vẫn nhổ hai cây cỏ đuôi chó đưa cho A Tình: "Đi đi đi."

Bảo mẫu siêu cấp đi sau cùng, khoanh tay chậm rì rì xem bọn họ chơi đùa.

Bọn họ đã đi trong rừng rất lâu rồi nhưng dường như mèo con vẫn chơi chưa đủ, Đoạn Lâm cũng không thúc giục cậu.

Chỉ cần kịp đi nơi vô chủ là được.

-o0o-

Aly: Tính nói cho mấy bà tin vui mà nghĩ lại thấy để end truyện rồi nói vui hơn =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.