Thời điểm Đoạn Lâm không đồng ý thì Úc Yên sợ hắn không chịu nên năn nỉ ỉ ôi, giờ thì hắn đã đồng ý rồi nhưng cậu lại cảm thấy đau mông, à không, là chỗ nào trên người cũng đau.
Trong vòng ba tháng, cậu không muốn đụng vào thứ 'lô đỉnh' làm cả người cậu đều đau này.
Không nói đến chuyện này nữa, Úc Yên hất bay ngón tay trên mặt mình, cách hắn rất xa: "Cái đó sau này nói tiếp, trước tiên phải rời khỏi không gian giới tử đã, lâu rồi ta chưa thấy mặt trời."
Đoạn Lâm không tỏ ý kiến mà hừ một tiếng, ngay sau đó cảnh tượng trước mắt hai người thay đổi, bọn họ đã trở về trong động phủ.
Nhưng thật đáng tiếc, hiện tại bên ngoài trời đang tối, không có mặt trời mèo lười yêu nhất rồi. Đoạn Lâm sờ cằm cậu: "Không phải người mệt sao? Lại đây nghỉ ngơi."
Trước đó hắn đã tiêu hao rất nhiều tâm huyết nên hắn chuẩn bị đi vào thức hải một chuyến để tu bổ.
"Được." Úc Yên nằm rất xa, cậu ước gì bây giờ đại ma đầu bế quan ba tháng mới ra cũng được.
Nhưng đó là chuyện không có khả năng, Đoạn Lâm vừa mới trải qua chuyện kia sao có tâm tình bế quan ba tháng được chứ.
Ngay cả khi tiến vào thức hải hắn cũng thường xuyên thất thần, trong đầu Đoạn Lâm luôn hồi tưởng về đủ loại đau khổ triền miên trong không gian giới tử.
Trời đất chứng giám hắn bị mèo con chọc giận nên mới khóa môi cậu lại, Đoạn Lâm thật sự không có ý nghĩ trông coi tự trộm*.
*Trông coi tự trộm: tui nghĩ là tự nuôi tự trộm ấy, mà không biết đúng không nữa.
Loại người có thể giữ nguyên dương một vạn năm như hắn sao có thể có ý nghĩ tùy tiện như vậy được.
Nhưng mà Đoạn Lâm chưa từng nghi ngờ mèo con, cậu ngây thơ như vậy, đi ra ngoài là dễ như trở bàn tay, đều vì hắn thôi. (?)
Đã như thế thì ngược lại hắn không cần phải lo trước lo sau... mà nên phối hợp với cậu mới đúng.
Ma Tôn rời khỏi thức hải, liếc mắt một cái đã thấy mèo con đang ngủ ngoan trên giường mình. Nháy mắt hắn lại nghĩ tới khoảng thời gian trong không gian giới tử, đôi môi cậu một lần lại một lần bị hắn tra tấn đến kiều diễm ướt át.
"..." Đoạn Lâm quyết đoán dời tầm mắt, ngồi một bên uống rượu, nếu không hắn sợ chính mình không khống chế được sẽ đánh thức mèo con.
Đương nhiên đại ma đầu luôn biết tự chủ bản thân, sáng sớm hôm sau Úc Yên tỉnh lại căn bản không nhìn ra Ma Tôn uống rượu giải sầu cả đêm. Trong mắt cậu, Đoạn Lâm không khác gì so với bình thường, vẫn đẹp trai như vậy!
Khoảng khắc hắn nhìn cậu, Úc Yên hơi sợ. Tuy cậu biết rằng giây tiếp theo hắn sẽ thật ôn nhu nói chuyện cùng cậu hoặc là lấy đồ ăn ra hỏi cậu có ăn không.
Nhưng trải qua mấy ngày nay Úc Yên nhận ra mình đã không thể nhìn thẳng vào đại ma đầu nữa rồi!
Giữa bọn họ đã xảy ra sự thay đổi long trời lở đất.
Cho nên trước khi đại ma đầu mở miệng nói chuyện Úc Yên đã biến về nguyên hình, bé mèo để lại một câu: "Chào buổi sáng, ta đi phơi nắng đây!"
Sau đó nhanh như chớp chạy ra khỏi động phủ, căn bản không cho Đoạn Lâm cơ hội mở miệng.
"..." Ngón tay nâng giữa không trung của Ma Tôn cứng đờ, trước kia không phải chưa từng xảy ra cảnh tượng như vậy nhưng hôm nay hắn đặc biệt nhạy cảm, hắn cảm thấy mèo con đang cố ý trốn tránh mình.
Mặt trời có gì tốt chứ?
Chơi với hắn không vui sao?
Úc Yên thành công trốn ra ngoài, cậu ngồi trên nhà cây nhìn xung quanh, khi phát hiện Đoạn Lâm không có đuổi theo cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà vì sao hắn không đuổi theo?
Ma tôn cuồng sờ mèo đổi tính rồi sao!?
Xem ra không chỉ có cậu mà đoạn Lâm cũng cảm nhận được sự thay đổi, cũng tốt, tránh xa nhau một chút cho khỏi xấu hổ!
Thật ra không phải, Đoạn Lâm chỉ cảm thấy mấy ngày mình ở trong không gian giới tử hơi quá đáng, rất nhiều lần làm cho mèo con xém chút nữa ngất đi, cậu tránh hắn như rắn rết cũng có lý do của nó.
Cho nên hắn sẽ cho Úc Yên một chút thời gian ở một mình, nhưng chỉ một chút thôi.
Trong lúc Úc Yên ngủ gật, thân hình cậu bay lên di chuyển đến lồng ngực của đại boss. Hắn ngồi bên cạnh bàn cờ, một tay vuốt ve cậu, một tày tùy ý dọn dẹp những quân cờ trước đó bị cậu làm loạn.
Cậu ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Đoạn Lâm, trước kia mùi hương này sẽ làm Úc Yên cảm thấy yên tâm nhưng hiện tại lại làm cậu mặt đỏ tim đập.
Mấy ngày trong không gian giới tử, thứ cậu ngửi thấy nhiều nhất chính là mùi hương này, quả thật không quên đi được.
Móng vuốt cậu đặt trên đùi Đoạn Lâm vô ý cuộn tròn lại một chút, có khả năng chạm tới da hắn rồi. Úc Yên nằm trên đùi đại Boss chỉ cảm thấy cả người hắn căng ra, cứng đờ mất mấy giây.
Úc Yên: Hể?
Xem ra không chỉ có mình phản ứng thái quá, Đoạn Lâm cũng để ý chuyện này!!!
Trong nháy mắt lực chú ý của Úc Yên đã bị dời đi, cậu không chỉ không đỏ mặt nữa mà ngược lại còn muốn phỏng vấn tâm tình đại ma đầu bây giờ thế nào!?
Nói ra giúp ông đây vui vẻ một chút nào.
Qua mấy giây, Đoạn Lâm một lần nữa ngưng thần tĩnh khí, sắp xếp quân cờ trắng đen trước mắt.
Úc Yên: Giả bộ bình tĩnh sao?
Vì muốn chọc vỡ mặt nạ bình tĩnh của đại ma dầu nên bé mèo nghịch ngợm vươn móng vuốt, hắn dọn một cái thì cậu chọt một cái.
Đoạn Lâm nhịn cười, hừ nhẹ: "Ngươi đang làm cái gì?"
Nếu để trả thù hắn thì quá ngây thơ đi.
Úc Yên: Phá vỡ bộ mặt bình tĩnh của ngươi!
Đừng có giả bộ, cậu biết bây giờ trong lòng đại ma đầu chắc chắc đang gợn sóng, không hề bình tĩnh như bề ngoài.
"Thu móng vuốt của ngươi lại." Ma Tôn làm bộ nghiêm khắc mà cảnh cáo: "Nếu không ta sẽ ăn nó."
Úc Yên hoảng sợ, nhanh chóng rút lui nhưng Đoạn Lâm nhanh hơn cậu nhiều, lập tức nắm lấy móng cậu cắn một cái.
Hù chết mèo rồi!
Cứu mạng, có người muốn ăn mèo!
Cắn móng mèo căn bản không đã ghiền, Đoạn Lâm trầm giọng nói: "Biến về hình người."
Nghe như mệnh lệnh nhưng thật ra là một thỉnh cầu hèn mọn.
Úc Yên vẩy vẩy móng: Mơ đi.
"Mau lên." Đoạn lâm xoa xoa lỗ tai cậu, âm thanh thấp đi vài phần, ẩn chứa sự nguy hiểm.
Úc Yên chớp chớp mắt, cậu biết hiện tại mình nên nhanh chóng chạy trốn nhưng mà cậu chỉ là phế vật Trúc Cơ hậu kỳ, không thể trốn khỏi lòng bàn tay Đoạn Lâm được.
Đáng giận, đây không phải là bức lương vì xướng* sao?
*Bức lương vì xướng: ép gái nhà lành làm gái lầu xanh. Cảm ơn bạn minngox đã giải đáp nha.
Nếu không đang êm đẹp mà biến về hình người làm gì?
Nhưng mà ở đây là đạo tràng, ban ngày ban mặt chắc hẳn hắn không dám làm gì đâu. Úc Yên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không tình nguyện biến về hình người.
Trong phút chốc, vòng eo của cậu đã bị đại ma đầu siết chặt, môi hắn cũng ép xuống. Úc Yên trừng lớn mắt, quân cờ trắng đen dưới ót cậu bị Đoạn Lâm vung tay quét sạch, bởi vì quân cờ sẽ cộm đau Úc Yên.
Âm thanh quên cờ va chậm trên mặt đất trở thành khúc hành quân công thành đoạt đất của Đoạn Lâm, đêm qua hắn đã muốn...một lần nữa làm cho môi của mèo con rực rỡ (?) hơn so với ánh nắng chiều dưới chân trời.
Úc Yên bị hôn đến mức trào nước mắt, cậu nắm chặt tay áo Đoạn Lâm.
Tên khốn khiếp, hiện tại không có song tu, vì sao lại muốn hôn cậu?
Chẳng lẽ hắn muốn chiếm tiện nghi sao!?
Úc Yên muốn phát ra âm thanh kháng nghị nhưng cậu chỉ có thể phát ra những âm thanh nhỏ vụn đáng thương từ trong cổ họng, nói không thành lời, chỉ có những tiếng rên vô nghĩa.
Đột nhiên cậu nghĩ ra một cách tự cứu, tuy rằng cậu không đẩy đại ma đầu ra được nhưng cậu có thể biến về nguyên hình rồi trốn thoát mà.
Chẳng qua cái suy nghĩ này vừa dâng lên trong đầu thì dường như bị hắn phát hiện mà véo eo cậu, trầm giọng cảnh cáo: "Không được biến về nguyên hình."
Trong lúc hắn nói chuyện, cuối cùng Úc Yên cũng có cơ hội mở miệng, cậu mếu máo: "Vậy ngươi dịu dàng một chút."
"Được." Âm thanh trầm thấp kia đáp lại.
Ban ngày ban mặt, đạo tràng to như vậy nhưng nhìn từ trên xuống dưới có thể nhìn thấy thân ảnh của Đoạn Lâm, còn có một thân hình mảnh khảnh bị mặt giam giữ chặt chẽ.
Chờ rồi lại chờ, rên lại rên, Úc Yên thần chí không rõ bắt đầu suy nghĩ lung tung, không biết Tu Chân giới có hạng mục thi ai hôn môi lâu nhất không, cậu và đại ma đầu nhất định có thể đạt giải quán quân...
Khoảng khắc tách ra, Úc Yên cảm thấy mình sống lại rồi. Cậu hít từng ngụm từng ngụm không khí nhưng mà cậu phát hiện không khí hít vào đều tràn ngập mùi hương của Đoạn Lâm.
"..." Úc Yên tính nói cái gì đó nhưng lại phát hiện đầu lưỡi tê rần nên không thể nói được. Cậu dứt khoát nhắm mắt nhắm mũi làm người câm: "A."
Ma Tôn hồi thần lại, nhận ra mình vừa làm gì, gương mặt lạnh lùng hoảng một trận. Hắn vội vàng bế thiếu niên trên bàn đi về động phủ.
Còn những quân cờ trắng đen hỗn độn trên mặt đất, hắn nhìn một cái cũng cảm thấy mặt nóng lên.
Trở lại động phủ, Úc Yên nhìn mình trong gương giống như tiểu cô nương thoa son môi, khó coi.
May mắn thay đại ma đầu dường như không tính làm cái gì nữa.
Thời gian không dùng để lãng phí như vậy mà phải dùng để quý trọng.
Úc Yên nghỉ ngơi mấy ngày, cảm giác mình có thể tung tăng nhảy nhót giống như xưa mới tiếp tục đả tọa tu luyện.
Trước mắt quan trọng nhất chính là Kim Đan, Kim Đan, Kim Đan!
Mấy ngày nay đại ma đầu không có động tay động chân với cậu, chỉ là hắn đặc biệt thích hôn môi, hở một tí là giữ cậu lại, nửa ngày không thoát ra được.
Sau khi luyện hóa nguyên dương của đại Boss xong, cả người Úc Yên đều xảy ra biến hóa, đả tọa tu luyện cũng làm ít công to.
Nhưng theo như lời của Đoạn Lâm, muốn kết đan phải dựa vào tâm cảnh, dựa vào sự lĩnh ngộ của mình.
Úc Yên là gà mờ tu chân nên cách này không được, cậu đành phải đi lật xem ngọc giản, bắt đầu từ những điều cơ bản.
Trong động phủ vốn dĩ không có ngọc giản vỡ lòng, những quyển này làm sao có ở nơi này? Không cần nói cũng biết là Đoạn Lâm chuẩn bị cho cậu rồi.
Nhưng văn tự cổ đại quá khó, động một tí là lại nhảy ra một từ Úc Yên không hiểu, những lúc thế này cậu chỉ có thể cầm ngọc giản tìm Đoạn Lâm phiên dịch.
Đương nhiên hắn rất vui lòng hỗ trợ, bình thường đều cầm lấy ngọc giản trong tay cậu rồi ôm cậu vào ngực và giảng.
Nếu chỉ như vậy thì ai mà không hài lòng chứ?
Có sẵn thầy giáo không sướng sao?
Nhưng mà đại ma đầu giảng xong sẽ hôn cậu, hôn một cái là hôn hoài luôn, làm chậm trễ tương lai làm đại năng Tu Chân giới của cậu.
Cho nên Úc Yên có kinh nghiệm hỏi xong liền trốn, đánh chết cậu cũng không muốn bị Đoạn Lâm ôm trên đùi nghe giảng.
Mấy ngày nay đại ma đầu không hề bế quan, dần dà Úc Yên cảm thấy không đúng lắm, cậu chọc chọc cánh tay hắn hỏi: "Gần đây ngươi bị làm sao vậy? Có phải thân thể bị gì rồi không, tại sao không bế quan?"
Đoạn Lâm liếc cậu một cái, một tay vớt cậu đặt trên người mình: "Ngươi vội vã kết đan như thế sao ta dám bế quan chứ?"
Lỡ như trong lúc hắn bế quan mèo con lăn lộn ra chuyện xấu gì thì hắn biết làm thế nào?
"Haizz..." Úc Yên ngồi trên đùi Ma Tôn, ngẫm lại thấy cũng đúng, ai nha, rốt cuộc phải làm thế nào mới kết đan được? Cậu lại chọc chọc Đoạn Lâm: "Hỏi người cái này, ngươi còn nhớ trước đây ngươi kết đan thế nào không?
Đoạn Lâm ngẩn ra, đó là chuyện của vạn năm trước rồi, sao hắn nhớ được chứ?
Nhưng mà hắn vẫn mơ hồ nhớ được một ít, hắn được hai vị đại năng ma tu sinh ra nên vừa ra đời đã có thiên phú hơn người, không qua bao lâu đã kết đan.
Đoạn Lâm chọc chọc mũi Úc Yên: "Kết đan chính là trong lòng không có vật ngoài(?), thuận theo tự nhiên. Tâm niệm ngươi quá tạp, chỉ vì cái trước mắt nên không dễ kết đan."
Cho nên Đoạn Lâm vốn dĩ không tính để mèo con kết đan nhanh như vậy, trước mắt cứ từ từ như vậy là tốt nhất, nếu không phải nếm mùi đau khổ.
"..." Úc Yên bị phê bình không đúng tí nào, cậu muốn phản bác lại nhưng không tìm được lý do thuyết phục nên chỉ có thể chu mỏ thừa nhận hắn nói đúng.
Nếu một tên gà mờ không có khái niệm về tu chân có thể kết đan thì đó chính là trò cười cho thiên hạ.
"Không nên nóng nảy." Đoạn Lâm ôm cậu, vỗ vỗ tấm lưng đơn bạc của cậu, thuận tay sờ soạng một phen rồi đau lòng nói: "Gần đây ngươi vì kết đan mà mất ăn mất ngủ, hay là ăn thêm chút thịt đi. Muốn ăn cái gì, bản tôn nói Cửu Thiều đưa tới."
"Không được, ngài ấy không phải là người hầu của chúng ta, làm phiền nhiều lần như thế thì không tốt lắm." Úc Yên thiệt sự cảm thấy ngại ngùng.
"Hắn không cần ngươi đau lòng, chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi." Đoạn Lâm nhàn nhạt nói.
Úc Yên cũng không dám nói gì thêm, cậu sợ mình nhiều lời thêm hai câu nữa thì Đoạn Lâm sẽ nổi điên.
Còn không bằng vui vẻ ăn thịt, hưởng thụ các loại thịt mỹ vị, há há.
Những loại thịt này không phải là thịt bình thường mà là thịt của linh vật quý báu, không lẫn một chút tạp chất nào. Tu sĩ ăn vào không chỉ thỏa mãn được nhu cầu ăn uống mà còn có thể tăng linh khí.
Thậm chí Tu Chân giới còn có thực tu, nhưng mà rất thưa thớt. Tu sĩ đi theo con đường này hoặc là cái đồ tham ăn hoặc là có cơ duyên xảo hợp mà thôi.
Các món ăn ngon xâm chiếm thế giới của Úc Yên, khiến cậu tạm thời quên mất chuyện kết đan.
Thậm chí sau khi ăn xong cậu cũng quên béng mất, cậu có phát hiện mới, cậu thấy được một quyển kiếm phổ cậu có thể đọc hiểu toàn bộ, thậm chí còn có thể khoa tay múa chân vài cái.
Úc Yên vui mừng quá đỗi, giờ phút này cậu cảm thấy quyển kiếm phổ này chính là sinh ra dành cho mình, chẳng lẽ đây là cơ hội cho cậu kết đan sao?
"Đoạn Lâm!" Úc Yên chạy lên sạn đạo, hô với thân ảnh đang đả tọa trong đạo tràng: "Ta phát hiện một thứ tốt!"
Mèo con một thân ý phục rực rỡ như bé chim non đâm sầm vào lồng ngực Đoạn Lâm, hắn vững vàng ôm lấy cậu, nháy mắt gương mặt trở nên ấm áp: "Có thứ gì tốt muốn chia sẻ với bản tôn?"
"Cái này!" Úc Yên đưa ngọc giản cho hắn xem, đôi mắt rực rỡ sáng lấp lánh nói: "Là một quyển kiếm phổ, vậy mà ta có thể xem hiểu, còn có thể đi vài đường nữa đó."
Cậu rời khỏi lồng ngực đại ma đầu đứng lên, giả bộ cầm kiếm bắt chước theo chiêu thức nhìn thấy trong ngọc giản, vụng về mà khoa tay múa chân.
Động tác thoạt nhìn có chút trúc trắc nhưng tốt xấu gì chiêu thức cũng đúng, không mắc sai lầm.
Khác hẳn với trước kia cậu xem ngọc giản không hiểu ra sao, đây đâu chỉ là tiến bộ lớn. Đoạn Lâm cũng âm thầm cảm thán, chẳng lẽ đây là ý trời sao?
Trước đó hắn cảm thấy mèo con là mầm non kiếm tu nhưng cũng chỉ cảm thấy thiên phú thích hợp mà thôi, mèo con lười nhác như thế sao có thể thích quơ dao quơ kiếm, đánh đánh giết giết được chứ.
Nhưng hiện giờ xem ra tất cả đều đã định sẵn rồi.
Úc Yên lăn lộn trong chóc lát thì cảm thấy trong tay không có gì thật khó chịu. Cậu lại nhảy trở lại trước mặt Đoạn Lâm, túm tay hắn: "Trong túi Càn Khôn của ngươi có kiếm không? Cho ta một cái đi!"
Bất tri bất giác đại ma đầu trong mắt cậu đã trở thành chiếc túi thần kỳ của Doraemon, muốn cái gì thì cứ tìm hắn là có.
Đoạn Lâm không dùng kiếm nên túi Càn Khôn cũng không có loại binh khí này, nhưng hắn không dám nói ra làm mèo con thất vọng: "Có chứ, nhưng không phải là kiếm tốt. Ngươi muốn dùng kiếm thì đương nhiên bản tôn phải luyện chế cho ngươi một cây rồi."
Úc Yên cảm động đến mức ôm mặt đại ma đầu hôn một cái, đương nhiên là trên má: "Cảm ơn ngươi, vậy khi nào ngươi luyện chế?"
Cậu đã chờ không kịp để xưng bá thiên tài kiếm tu Tu Chân giới rồi!
"Hôn ngươi một cái là bắt đầu." Đoạn Lâm nhanh chóng ôm mèo con chuẩn bị chạy trốn lại, nhiệt tình hôn hít một trận mới buông cậu ra, chuẩn bị đi tìm tài liệu rèn kiếm.
Úc Yên che miệng mình lại, con ngươi xoay vòng vòng. Cậu thật sự không rõ vì sao Đoạn Lâm lại thích hôn cậu như vậy?
Trong quan niệm của cậu, chỉ có người yêu mới có thể hôn nhau, chẳng lẽ Đoạn Lâm thích cậu?
Úc Yên bị suy nghĩ của mình chọc cười, sao Đoạn Lâm có thể thích người khác được chứ.
Nếu không cũng sẽ không xem một con mèo là bảo bối.
Hơn nữa thứ hắn thích là Đoạn Tiểu Miêu chứ không phải là Úc Yên.
-o0o-
Aly: Càng ngày càng dài rồi, hic =')). Tuần sau tui thi giữa kỳ nên không có chap mới nha.