Ma Tôn Hắn Có Mèo - Tỉnh Đông

Chương 2: Lấy Cá Dụ Mèo




Chân ướt không thoải mái, Úc Yên thay phiên run run bốn cái móng vuốt của mình. Không biết có phải ảo giác của cậu hay không nhưng cậu cảm thấy sau khi dính chút nước thì măng cụt của cậu mềm vô cùng.

Úc Yên làm mèo quen rồi nên không hề lo lắng, cậu bắt đầu hăng say gặm móng vuốt giống như móng vuốt nhỏ của cậu là đồ ăn mỹ vị nhất trên đời.

"......"

Cậu cũng là một tên cuồng mèo nha. Trước khi xuyên qua, bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên cậu không thể nuôi.

Mỗi ngày chỉ có thể hít chân mèo!

Hiện tại rốt cuộc cũng có mèo rồi, hu hu hu, cậu vui lắm.

Cậu có thể gặm móng vuốt nhỏ cả năm.

Đối với người thích mèo mà nói, ngắm mèo con gặm móng vuốt cũng có thể xem cả năm.

Úc Yên lười biếng tự hỏi, những bộ xương ở cửa động đều mới đi vào mấy mét đã chết còn mình đi dạo khắp nơi lâu như vậy mà vẫn sống, chắc chắn vì Đoạn Lâm thật sự là một tên nghiện mèo.

Nói không chừng hiện tại hắn đang nhìn lén Tiểu Miêu ta, hừ!

Úc Yên đoán không sai, Đoạn Lâm quả thật đang quan sát cậu.

Nhưng không phải nhìn lén, mà là quang minh chính đại mà xem.

Toàn bộ động phủ này đều là của Đoạn Lâm hắn, hắn giám sát địa bàn của mình thì có gì sai?

Suốt ba ngàn năm nay, Đoạn Lâm bị nhốt ở chỗ này không thấy mặt trời. Chỉ cần hắn dám bước ra khỏi động phủ một bước, cấm chế Thiên Đạo lưu lại liền tấn công hắn.

Lấy thực lực trước mắt của Đoạn Lâm, muốn đi ra ngoài là không thể.

Đoạn Lâm bị giam giữ lâu nên tính tình ngày càng dữ dằn, đến nỗi chỉ cần nhìn thấy vật sống liền diệt trừ cho sảng khoái.

Lần cuối có vật sống đi vào đã là một trăm năm trước, một trăm năm này Đoạn Lâm quá chán, hắn chờ không nổi muốn giết tu sĩ để giải buồn.

Rốt cuộc cũng có hơi thở của vật sống đánh thức hắn.

Đoạn Lâm thao túng thần thức đi xem thử, người đâu?

Tìm một lát hắn mới phát hiện một thứ đang di chuyển.

Trắng trắng, lông xù xù, dẩu đít bò vào từ cửa động. Trên người rất sạch sẽ, không giống như vừa mới bị rớt xuống nước, nó từ đâu ra?

Đoạn Lâm trời sinh tính đa nghi, gần như trong nháy mắt cho rằng thứ này là do tu sĩ biến thành.

Dám lừa hắn?

Bàn tay hắn vặn vẹo thành nắm đấm, ngay lập tức muốn động thủ bóp chết Úc Yên.

Nhưng đối phương xoay người dùng cái ót đối diện với hắn, cúi đầu xem mặt nước giống như đang nhìn cái gì đó.

Giờ phút này đại ma đầu Đoạn Lâm không hề biết, thế gian có một loại phép thuật chữa lành gọi là 'Cái ót của mèo con'.

Bé mèo này đặc biệt nhỏ, ngồi xổm một chỗ. Quả thật là một loại vũ khí hủy diệt.

Dù là đại ma đầu Tu Chân giới hay là đầu lĩnh súng ống đạn dược ở tinh tế, toàn bộ đều không thể ngăn cản thứ vũ khí này.

Đoạn Lâm sửng sốt, bất tri bất giác sát ý không còn sót lại chút gì.

Đương nhiên hắn không biết mình bị làm sao. Chỉ là cảm thấy con mèo nhỏ như vậy cũng không cần phải giết đi.

Nhìn nhìn lại nhìn nhìn.

Vừa ngắm một cái liền không thể quay đầu, hắn liều mạng tìm lý do không giết mèo con.

Ví dụ như, thứ này biết nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể. Thấy động liền đào nhưng tìm nửa ngày cũng không thu hoạch được thứ gì.

Quá ngốc, quá đần độn, rất khó tin là do tu sĩ biến thành.

Lại ví dụ như, thứ này có lá gan nhỏ, chỉ nhìn thấy một bộ xương trắng liền hoảng sợ như gặp đại địch.

Buồn cười, tu sĩ giết người đoạt bảo không chớp mắt, sao có thể sợ một bộ xương được!

Lúc thứ này uống nước thế mà lộn đầu té vào hố.

Đoạn Lâm không hề lo lắng. Vũng nước nhỏ và cạn như vậy thì có cái gì nguy hiểm?

Nhưng bé mèo này lại kêu rất thê lương, bốn chân quẫy loạn, ầm ĩ đến mức khiến hắn không khỏi cân nhắc lại, đáng sợ như vậy sao?

Không đáng sợ.

Qua hồi lâu, thứ này rốt cuộc phát hiện mình không gặp nguy hiểm.

Quá đần độn, dại dột. Đoạn Lâm cạn lời.

Mà Đoạn Lâm cũng phát hiện ra thứ này dựa vào một thân lông là có thể nổi trên mặt nước. Xem ra đây là nguyên nhân giúp nó xuôi dòng đến lại không bị ướt.

Đến đây, Đoạn Lâm đã hoàn toàn đánh mất hoài nghi đối với thứ này.

Hắn cảm thấy khá thú vị liền đem mèo con sắp cập bờ đẩy ra giữa hố.

Hắn nào biết đối phương lại bắt đầu sợ hãi phát run. Hừ, nhát như chuột, chẳng thú vị.

Trong lòng Đoạn Lâm nghĩ như vậy nhưng đôi mắt lại không khống chế được, miệng chê nhưng thân thể lại thành thật mà tiếp tục chú ý nhất cử nhất động của bé mèo.

Không chỉ như vậy, vật này thật trắng, trông rất mềm, hắn thử tưởng tượng được sờ một chút. Những việc đáng xấu hổ như vậy lại không ngừng xuất hiện trong đầu của đại ma đầu như spam.

Sao, lại, như, này!

Lúc này, mèo con mềm nhũn nằm xuống, bắt đầu hự hự gặm móng vuốt của mình.

Một luồng sức mạnh thật lớn nháy mắt nổ tung trong thế giới của đại ma đầu. Hắn trực tiếp đập bàn đứng lên, chân thân từ sâu trong động phủ đi ra.

Trong vòng ba giây đồng hồ, hắn muốn sờ toàn thân cục lông này!

Lúc Úc Yên đang hăng say gặm chân thì một thân ảnh cao lớn bỗng nhiên xuất hiện.

Bởi vì khí tức trên người đối phương quá mức cường đại nênbản năng tránh né nguy hiểm của động lập tức mở ra.

Đầu óc Úc Yên còn chưa phản ứng thì thân thể đã tự động lăn long lóc, giơ chân tránh né.

Vừa hay bên cạnh có cái động nhỏ, Đoạn Lâm trơ mắt nhìn một thân ảnh màu trắng lao vụt vào trong động.

Đoạn Lâm: "......"

Xì, nhát gan.

Nhưng thật sự chuyện này không thể trách Úc Yên được, phải trách Ma Tôn không biết lượng sức mình mới phải.

Lấy thực lực của hắn, đừng nói tới mèo con vừa mới qua một mùa trăng tròn, chẳng phải yêu thú đã tu luyện thành hình ở trước mặt hắn cũng hoảng loạn sao?

Úc Yên trốn vào một lúc lại to gan lớn mật nhô đầu ra quan sát.

Đầu tiên cậu nhìn thấy một đôi giày ngừng trước cửa động hai mét, không hề tiến thêm một bước. Vì thế an tâm mà ngẩng đầu lên, chỉ thấy đối phương cao gầy ngạo mạn, phong thần tuấn lãng*. Ngũ quan tìm không ra khuyết điểm, mỗi một chỗ đều vừa vặn. Đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt được. (*: tui không biết phải dịch thế nào)

Đặc biệt giữa mày cùng trong ánh mắt toát ra vẻ bất cần đời, khinh thường thiên hạ, phi thường phù hợp với miêu tả của đại boss!

Nếu nhan sắc này mà đặt ở Tu Chân giới thì sẽ nổi danh thiên hạ nha.

Nhưng mà Úc Yên đã xem nhẹ hắn, nhan sắc của Đoạn Lâm sở dĩ không nổi danh bởi vì những người dám thảo luận về dung nhan của hắn đều đã bị đánh chết.

Khen ngợi Đoạn Lâm là mỹ nhân?

Chán sống rồi.

Thời điểm bé mèo nhìn lén Đoạn Lâm, hắn cũng rũ con ngươi đen nhánh quan sát cậu. Hắn khoanh tay mà đứng, lười biếng nói: "Ra đây."

Không thể không nói, giọng hắn hay* đến mức nổi da gà. (* trong QT là " giọng hắn tô", tui không hiểu nên bịa)

Người này 100% chính là nam thần!

Đáng tiếc lại là cái máy giết người, haizz...

Đối phương cũng biết bộ dạng của mình rất tuấn tú, cho rằng chỉ cần hừ một tiếng thì mèo con sẽ tự động chui ra đòi vuốt ve.

Úc Yên: ??

Ngươi không nuôi mèo nên không biết mèo là bá chủ vũ trụ sao?

Dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bổn meo!

Tuy rằng hiện tại trước mặt cậu là đại ma đầu giết người như nghé nhưng không ảnh hưởng gì đến việc Úc Yên giơ chân, nằm sấp xuống ở cửa động.

Đầy mặt cậu viết: Mau đến xem, chỗ này có thằng bị ảo tưởng.

Tuy rằng cậu không nói gì cũng như không có phát ra âm thanh gì nhưng hành vi cử chỉ đã biểu đạt hết thảy.

Đoạn Lâm: "......"

Bực mình thật nhưng bộ dáng đối phương quơ quơ chân quả thật rất đáng yêu.

Hơn nữa nhờ vậy có thể thấy được thứ này không phải do tu sĩ hóa thành. Nếu là tu sĩ thì đã sớm tè ra quần mà hiện nguyên hình, cầu xin hắn buông tha.

"Thứ ngu ngốc, ngươi không nghe hiểu tiếng người sao?" Đoạn Lâm ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, làm âm thanh của mình dịu dàng chút rồi nói: "Méo méo méo ~~"

Lỗ tai Úc Yên run lên: ???

Không thể tin dược, hắn vậy mà dùng cách như vậy kêu cậu, làm vậy cậu dám qua mới là lạ!

"Ngươi không thích âm thanh thế này à?" Đoạn Lâm thế mà từ đôi mắt của cậu đọc hiểu đái khái ý tứ: "Chà, vậy chỉ có thể..."

Khi nói chuyện, hắn lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà sải một bước dài xông lên tóm lấy Úc Yên.

Ma tu này thật vô liêm sỉ!

Tuy rằng Úc Yên cảm thấy mình tránh không khỏi nhưng cậu vẫn đem đầu co rụt lại, lùi vào bên trong. Vậy mà lại thành công!

Đoạn Lâm quả thực không thể tin được. Lấy tốc độ của mình không chỉ không bắt được thứ này mà đầu ngón tay còn bị cắn một miếng.

Đau đớn chợt lóe rồi biến mất, Đoạn Lâm rút tay ra, không để ý mà liếc mắt nhìn hai lỗ máu trên đầu ngón tay. Hai lỗ máu này ngay lập tức khép lại không còn tung tích.

"Chà chà, thật giỏi. Dám cắn bản tôn, ngươi chết chắc rồi."

Giọng nói âm trầm của ma tôn truyền đến.

Thân mình Úc Yên hơi cứng lại, có chút sợ hãi.

Thật ra vừa rồi hắn cũng không phải cố ý, có khả năng thân thể này chính là mèo rừng chính thống, biến thành mèo liền có bản năng hoang dã.

Gặp được nguy hiểm sẽ ngay lập tức phản xạ có điều kiện!

"Bây giờ ra đây thì ta sẽ không truy cứu nữa, nếu không, ta sẽ đem đầu nhỏ của ngươi... ha ha." Đoạn Lâm đứng ở bên ngoài nắm khớp xương vang lên cộp cộp, mọi người thử nói coi có đáng sợ không.

Úc Yên: Quá đáng sợ!

Cho nên cậu trốn ở trong động càng kĩ, dùng cái đuôi bao bọc chính mình.

Làm vai ác tùy hứng, Đoạn Lâm rất ít khi nói được mà không làm được. Nhưng hôm nay hắn bị nhục rất nhiều lần, thí dụ như trước đó hắn quyết định trong ba giây đồng hồ sẽ sờ được mèo. Hiện tại đã qua rất nhiều cái ba giây nhưng hắn vẫn bó tay không có biện pháp, tới cả lông mèo còn chưa chạm được.

"Mèo con, bản tôn không có kiễn nhẫn chờ ngươi đâu." Đoạn Lâm lạnh giọng nói.

Úc Yên trở nên căng thẳng, hắn muốn làm gì? Dùng phép thuật biến tay dài ra chui vào bắt mèo sao?

Thời điểm Úc Yên khẩn trương vô cùng cậu bỗng nhiên ngửi được một mùi hương, tanh tanh, mặn mặn. Cậu khiếp sợ, vậy mà lại là mùi cá khô!

À, cái hồ kia có hai tầng, mặt trên là nước cạn, phía dưới là nước biển.

Nước cạn không có cá, nhưng trong nước biển có.

Đại ma đầu vì dụ dỗ Úc Yên đi ra mà dùng pháp lực bắt một vài con cá từ trong biển, trực tiếp dùng viêm hỏa hong khô.

Hỏi, đại ma đầu vì sao không trực tiếp dùng pháp lực đem Úc Yên xách ra?

Rất đơn giản, có khả năng đối phương chính là thích cái loại cầu mà không được, muốn kéo thiện cảm.

Chỉ có thể nói tâm tư đại lão không cần đoán vì đoán cũng đoán không ra!

"Muốn ăn không, muốn ăn thì ra đây." Đoạn Lâm cầm con cá, dụ dỗ mà quơ quơ ở cửa động, thanh âm tràn ngập mê hoặc: " Cá khô thơm ngào ngạt, chậc chậc chậc."

Úc Yên nuốt nước miếng: Chẹp chẹp.

Tuy cậu không đói bụng, nhưng mà thèm.

Đáng giận, tại sao ở nơi thế này lại có cá khô. Không khoa học aaa!

Không được, cậu không thể dễ dàng đi ra ngoài như vậy.

Đồ vật dễ đạt được thì thường không được trân trọng.

Úc Yên hít sâu một ngụm mùi cá khô: Thật là thơm.

Đối phương là thấy cậu khó dụ mới như vậy, sau khi ra ngoài không phải là nhìn sắc mặc sao. (?)

Nhất định phải rụt rè, phải rụt rè.

"......" Bé mèo con vẫn không chịu ra, Đoạn Lâm bắt đầu hoài nghi có phải cách xa quá nên nó không ngửi thấy mùi cá khô hay không?

Vì vậy hắn hạ thân thể cao quý của mình nằm sấp xuống, đem cá khô vói vào trong động dụ dỗ.

Úc Yên trong lòng vui vẻ, há há, hắn nằm sấp xuống rồi!

Trời xanh có mắt, đây là một hạt giống miêu nô tốt biết giác ngộ.

Tiểu Miêu lựa chọn quan hốt phân* như hắn, chỉ có một nguyên tắc chính là: Đối phương thật sự muốn yêu hắn nựng hắn chứ không phải vì sắc đẹp mới nuôi hắn.

*Quan hốt phân: chỉ mấy con sen phải đi hốt cứt cho mèo ấy. Cảm ơn bạn @AnhVn6198 đã chỉ tui nha.

Tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ Đoạn Lâm nhưng trong nguyên tác đã nói hắn là tên cuồng mèo. Hiện tại lại chịu thấp hèn mà cúi người dụ cậu ra ngoài, chắc chắn cực kỳ đủ tư cách.

Úc Yên một bên thoải mái suy nghĩ, một bên cẩn thận ngậm đi cá khô trên tay Đoạn Lâm.

Đoạn Lâm đang ghé vào cửa động bỗng cảm thấy có một lực lượng nho nhỏ đang kéo con cá trên tay mình.

Nhất định là vật nhỏ kia. Lập tức hắn cảm thấy trái tim bành trướng, sinh ra một loại cảm giác thành tựu. Hắn cười thầm, nhẹ nhàng buông ngón tay ra giúp đối phương thành công ngậm cá khô đi.

Thanh âm răng rắc răng rắc từ trong động truyền đến, sao lại dễ nghe như vậy.

Đại ma đầu thỏa mãn, lại cầm một con cá đưa vào.

Cứ như vậy, sau khi ăn xong năm con cá, Úc Yên nằm trong động nấc cụt một cái.

Đại ma đầu: 'Vật nhỏ này ăn ít quá, ta còn chưa đút đã.'

Úc Yên sau khi ăn xong thì trực tiếp vươn người ngủ ngon lành ở trong động.

Còn vị miêu nô dự bị ngoài động ư, ông đây mặc kệ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.