Lúc đại ma đầu hung lên Úc Yên đã bị dọa ngốc rồi, hiện tại hắn bắt cậu cắn hắn làm cậu càng ngốc hơn nữa.
Người này nghiêm túc sao?
Tính tình Úc Yên không có bướng bỉnh, đừng thấy cậu thường ngày làm mình làm mẩy ra vẻ kiêu ngạo, thật ra cậu rất dễ mềm mòng.
Chỉ cần thái độ của hắn hơi tốt lên một chút là cậu đã bắt đầu do dự rồi, có phải do cậu hơi quá đáng rồi không?
Cậu muốn nói Đoạn Lâm không làm gì sai cả, chẳng qua là chiếm hữu quá, cách xử lí hơi cực đoan mà thôi.
Nhưng đây là thiết lập của hắn mà, vừa rồi hắn làm vậy chỉ đơn giản là vì sợ cậu thân mật với người khác mà thôi.
Úc Yên quyết định tha thứ cho Đoạn Lâm. Cậu há miệng ngậm lấy ngón tay hắn nhưng không nỡ cắn nên nhổ ra, dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Đoạn Lâm.
Trẫm cắn xong rồi.
"......" Sao có thể đáng yêu như vậy chứ?
Đoạn Lâm ngẩn ra, nội tâm manh vô cùng. Hắn lập tức bế mèo cưng đặt trên lồng ngực của mình, qua hồi lâu vẫn không thể kìm nén được sự ấm áp không ngừng phập phồng trong lòng.
Thật lâu sau đó hắn mới cười khẽ một tiếng, âm thanh trầm thấp nói: "Ngươi có linh thức rồi, đúng không?" Mèo con thông minh như vậy giống như tri kỉ ấm áp của hắn, vừa thông minh vừa săn sóc.
Úc Yên không dám lộn xộn, chỉ giả bộ mình không nghe thấy gì hết.
Không không không, ta chỉ là một con mèo bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Thật đó!
"Cũng tốt, biết thêm một chút cũng được. Đừng lãng phí đan dược ta đút cho ngươi."
Thời gian không còn nhiều, trước khi Đoạn Lâm nhập định lần nữa lại nói: "Nếu ngươi trở thành yêu thú thì tuổi thọ càng dài. Chỉ có tuổi thọ dài mới có thể luôn bên cạnh bản tôn, hiểu chưa?"
Măng cụt của Úc Yên bị nhéo, cậu lập tức lùi về. Khụ, phải giữ thiết lập mèo con lạnh lùng chứ, phải không?
Măng cụt của meo meo không phải muốn nắm là nắm đâu.
"Ta nhập định đây." Đại ma đầu ôn nhu mà thông báo một tiếng, sau đó không lâu hắn lại một lần nữa không có động tĩnh.
Trong động phủ chỉ còn Úc Yên tỉnh.
Đều do đại ma đầu, Úc Yên than một tiếng, vất cả lắm cậu mới quen với việc ở một mình. Cuối cùng lại bị hắn làm cho lâm vào phiền muộn thêm lần nữa. Cậu cảm thấy ngực hơi trướng, chỉ có dựa vào ngực Đoạn Lâm, lắng nghe tiếng tim đập của hắn cậu mới bình tĩnh lại.
ÚC Yên vừa mở mắt đã thấy mình xuyên vào cái thế giới vớ vẩn này. Cậu còn chưa kịp đa sầu đa cảm đã bị Đoạn Lâm đem về nuôi, nếu không tình cảnh của cậu có khả năng sẽ thảm hại hơn.
"Meo..." Âm thanh mèo con lộ ra sự nhớ nhung triền miên, nếu Đoạn Lâm còn tỉnh nhất định sẽ vô cùng hưng phấn.
Úc Yên biết Đoạn Lâm không thích cậu nói chuyện với người ngoài nên năm ngày tiếp theo cậu rất ngoan, không có quầy rầy bạn bè của ma đầu nữa.
Đoạn Lâm để lại cho cậu rất nhiều món đồ chơi thú vị, đa số đều do hắn tự làm. Có bướm bướm lò xo này, có sâu lông biết đi, còn có trận pháp mê cung nữa, có thể nói cậu muốn gì thì có đó.
Úc Yên trở mình, ngày xưa lúc Đoạn Lâm nhìn, cậu có thể đơn thương độc mã dũng cảm đi vào mê cung mà không nháy mắt một cái. Nhưng hiện tại không có Đoạn Lâm bên cạnh, cậu phải ngậm một sợi chỉ mới dám đi vào.
Năm ngày lại trôi qua, không biết vì lí do gì mà Đoạn Lâm cảm giác như lần này thứ mình ngộ được mãnh liệt mênh mông vô cùng. Trước kia hắn chưa từng có cảm giác như vậy.
Hắn cho rằng có liên quan tới cục cưng. Nhờ cục cưng xuất hiện tác động đến nỗi lòng yên lặng của hắn, bởi vậy nên hắn mới có thể phá tan cái lá chắn này.
Lần này Đoạn Lâm nhập định tổng cộng hai mươi ngày. Chờ hắn mở mắt ra lần nữa, ở giữa hai tròng mắt hắn có thể thấy được những gợn sóng bằng mắt thường. Đó là ma khí của hắn.
Khí thế toàn thân Đoạn Lâm phi thường bá đạo, quần áo và tóc đều bay lên. Có lẽ đây là uy nghi của ma tu cao giai, làm người khác vừa thấy phải kinh động.
"Meo?" Úc Yên chạy nhanh đến hỏi han ân cần, móng vuốt đặt ở trên tay hắn: 'Thế nào? Tu vi có tăng lên không?'
Đoạn Lâm nắm lấy móng vuốt của mèo cưng, khí thế trên người biến đổi, nháy mắt trở nên nhu hòa, khác hoàn toàn so với đôi mắt sắc bén vừa nãy, hắn nhanh nhẹn bế mèo con lên nói: "Ngươi vẫn luôn bảo vệ bản tôn sao? Thật có tâm quá đi."
Nói rồi hôn trán cậu một cái, tiếp tục cười nói với khuôn mặt ngơ ra của Úc Yên: "Bản tôn vừa mới phá tan một cái lá chắn luôn kẹt ở trong lòng, tu vi có chút tiến bộ. Cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa có thể mang ngươi rời khỏi Tiên Nhai đế, cho ngươi khám phá chốn phồn hoa bên ngoài rồi."
Úc Yên thấy hắn vui vẻ như thế cũng vui lây. Nhưng mà không cần dẫn cậu rời khỏi Tiên Nhai đế đâu. Lúc đó nên là mỗi người một nơi, nếu bị lộ tẩy chẳng phải trẫm sẽ đầu thân hai nơi sao?
Nghĩ đến cảnh kia, Úc Yên nhịn không được run lên một chút.
"Ngươi làm sao vậy?" Đoạn Lâm tưởng cậu bị lạnh, vội vàng dùng ma khí làm ấm lòng bàn tay. Sau đó quan tâm hỏi thăm cuộc sống hàng ngày của cậu: "Thế nào? Mấy ngày bản tôn nhập định ngươi có thông minh lên được chút nào không?"
Úc Yên lập tức bày ra vẻ mặt đần đồn, cái gì, thông minh?
Không không không, ta chỉ là một meo meo ngu ngốc, không có khả năng thông minh lên, ngươi bỏ cuộc đi.
Đoạn Lâm thấy cậu vẫn ngây ngốc như thế, mỗi lần nhìn hắn sẽ hơi mở miệng làm lộ cái đầu lưỡi nhỏ. Bộ dáng mở to mắt ngơ ngác kia quả thật trông rất ngu.
Nhưng Đoạn Lâm không nỡ chê cậu, đành phải cố gắng cổ vũ, sờ đầu cậu nói: "Không cần vội, bản tôn có rất nhiều linh đan dược liệu."
Hắn không tin dùng hết sức lực vẫn không thể khiến con mèo này thông minh lên.
Lời này vào tai Úc Yên tự động được dịch thành: Ông đây dù có đập nồi bán sắt cũng phải đưa ngươi vào đại học.
"......" Úc Yên cười khổ.
Cậu cảm giác hiện tại Đoạn Lâm thân thiết với cậu bao nhiêu thì sau này hắn sẽ phẫn nộ bấy nhiêu.
Úc Yên chỉ có thể hy vọng mình không bao giờ bị bại lộ.
Đoạn Lâm cùng mèo con nhà mình đi dọn dẹp động phủ một phen. Lúc này Úc Yên nằm trên vai hắn, xem hắn tự thân dọn dẹp đồ chơi mình vứt đầy ra đất, không sai, chính là tự thân vận động mà không dùng ma lực.
Chỉ khi xử lí chuyện của cậu thì Đoạn Lâm mới như vậy, chuyện khác đều trực tiếp vung tay lên giải quyết, không thèm liếc mắt một cái.
Có lẽ vì muốn tu vi tăng lên, nhanh chóng đi ra khỏi Tiên Nhai đế nên Đoạn Lâm bắt đầu luyện đan, hy vọng kết hợp luyện đan và tu luyện.
Bộ dáng hắn nghiêm túc làm việc hết sức hấp dẫn, lâu lâu Úc Yên thỉnh thoảng vô tình chuyển tầm mắt từ lò đan sang trên mặt hắn.
Úc Yên tỉnh lại lúc Đoạn Lâm luyện ra được viên đan nhất phẩm giai, là dành cho cậu.
Trước khi đút cho Úc Yên ăn hắn còn tráng qua một lớp nước đường, dùng khí lạnh đông cứng lớp bên ngoài lại rồi mới đưa đến miệng Úc Yên.
Cho nên muốn biết một người có yêu ngươi hay không phải xem ở hành động, nhớ kỹ, xem hành động mới là đạo lí đúng!
Đoạn Lâm làm mèo con Úc Yên cảm thấy trẫm thật đáng giá, nhưng mà cậu...Thôi kệ, sáng nay có rượu sáng nay say.
Cậu không muốn nghĩ nhiều như vậy, giờ khắc này cậu chỉ nghĩ cậu là chủ nhân cao quý cao cao tại hưởng hết tôn vinh!
"Như thế nào, ăn xong có cảm giác gì không?" Đoạn Lâm híp mắt, nhìn chằm chằm Úc Yên hỏi. Hắn còn sờ tới sờ lui trên người Úc Yên, nhưng sờ cỡ nào hắn cũng không cảm nhận được một chút linh lực dao động nào.
Đan dược quý giá của hắn tựa như giã tràng xe cát, bị con mèo này xem như viên đường mà ăn.
"......" Úc Yên chớp chớp mắt, cái gì, thứ ta ăn không phải viên đường sao?
Muốn phản ứng cái gì?
Đoạn Lâm: "......"
Không vội, hắn không vội.
Bây giờ miệng không thể nói cũng không sao, cứ như vậy ở với hắn cũng không phải không được.
Đoạn Lâm sờ sờ lỗ tai Úc Yên, có hơi thất vọng mà sửa sang lại dược liệu, luyện đan cho mình.
Đan dược thúc đẩy hóa yêu thú không thể có dược tính quá mạnh, nếu không thân thể phàm thịt không thể tiêu hóa được sẽ nổ tan xác mà chết. Có thể vừa rồi do hắn dùng viên đan dược tính nhẹ quá nên mới không xảy ra phản ứng.
Úc Yên không bị nhìn chằm chằm nữa nhẹ nhõm thở ra một hơi. Thật ra viên đan kia có tác dụng, chẳng qua là bị cậu tạm thời áp chế. Đây là kỹ năng độc đáo của cậu, Đoạn Lâm nhìn không ra.
Giống như Đoạn Lâm nhìn không ra cậu đã sớm giống như yêu tu rồi...Nói đi cũng phải nói lại, lai lịch thật sự của 'Úc Yên' rốt cuộc là gì?
Úc Yên miên man suy nghĩ vấn đề này rồi ngủ quên trên tay Đoạn Lâm luôn.
Một khoảng thời gian sau đó, Đoạn Lâm luôn đúng giờ đút đan dược cho Úc Yên. Ban đầu hắn còn sẽ quan sát phản ứng này nọ, sau này quen với việc đút cho bánh bao thịt tới chó cũng không thèm* là có đi không có về nên cũng lười quan sát.
*Bánh bao thịt chó cũng không thèm: thật ra "bánh bao thịt đánh chó" mới đúng nhưng lúc đó mới edit nên tui không biết. Mà giờ có bạn minngox giải thích cho tui ở phần comment của câu trên rồi, tui sợ sửa lại thì mất cái comment đó nên để vậy luôn. Cảm ơn bạn nha 💞.
Úc - bánh bao thịt đánh - Yên: Ngươi nói như vậy có hơi không tôn trọng ta rồi đó.
Tính thời gian một chút thì tên tu sĩ kích thích Đoạn Lâm cũng sắp tới rồi. Một buổi sáng sớm, Úc Yên tỉnh lại không thấy Đoạn Lâm ở bên cạnh nên vội vàng chạy ra ngoài tìm.
Thời gian trở lại một lát trước, Đoạn Lâm đang nằm ngủ trên giường cùng với cục cưng bỗng nhiên cảm giác có người tự tiện xông vào động phủ. Hắn lập tức ra ngoài kiểm tra. Người tới là một nam tu sĩ bị thương, trên người hắn mang trang phục của tông môn chính đạo, bên hông còn đeo thẻ bài đệ tử nội môn. Dường như hắn chiến đấu với người khác bị rơi xuống đáy vực rồi được dòng nước đẩy tới.
Đối phương gắt gao bám chặt cửa động muốn bò vào. Khi hắn thấy một đôi chân ngừng ở trước mặt mình lập tức duỗi tay muốn túm lấy: "Cứu mạng...Cứu mạng..."
"Cầu xin ngươi, cứu ta với!"
"Tâm mạch của ta bị thương, xin ngươi cho ta một viên đan hộ mạch, cầu xin ngươi!"
"Ta là đệ tử nội môn của Khuyết Vân tông, sư phụ là Triệu Gió Mạnh - Triệu chân nhân..."
"Khụ khụ khụ..." Hắn nôn ra một búng máu tươi, có vẻ sắp tắt thở rồi.
Đoạn Lâm trong nguyên tác hận tu sĩ chính đạo thấu trời, đương nhiên không hề cứu ngược lại còn tra tấn hắn.
Sau khi tu sĩ kia biết người tra tấn mình là đại ma đầu Đoạn Lâm, hắn dùng hết hơi thở cuối cùng để nói một tin tức kích thích Đoạn Lâm nổi điên.
Đương nhiên tin này là nửa thật nửa giả. Hắn chỉ muốn trả thù Đoạn Lâm, làm cho hắn vĩnh viễn thống khổ, không bao giờ được bình yên.
Lúc này Đoạn Lâm đang lạnh mặt quan sát tên tu sĩ sắp chết nằm trên mặt đất. Tuy hắn không định cứu đối phương nhưng cũng không có ý muốn tra tấn hắn. Mấy ngày nay lệ khí trên người Đoạn Lâm tiêu tan không ít.
"Meo...?" Một âm thanh nghi ngờ cất lên đánh vỡ cục diện bế tắc, là Úc Yên đang tung ta tung tăng chạy tới.
Khi cậu nhìn thấy tu sĩ cả người toàn máu, lông tóc trên người lập tức dựng hết lên: "Méo!!!"
Cậu đến chậm rồi sao!? Tu sĩ này đã bị sen tra tấn chết rồi sao!?
Không có.
Đoạn Lâm không có tra tấn hắn.
"Đừng nhìn." Nhận ra cảnh này không thích hợp cho mèo con coi nên Đoạn Lâm lập tức bế Úc Yên lên, ấn vào trong lồng ngực. Hắn hờ hững nhìn thoáng qua tu sĩ sắp tắt thở kia: "Thôi, coi như là làm phúc cho mèo con vậy."
Tu sĩ vốn dĩ đã tuyệt vọng bỗng nhiên nhận được đến hai viên đan dược cứu mạng, một viên đan hộ mạch và một viên kim ô hoàn. Sau khi nuốt cả hai viên vào, tu sĩ lập tức cảm giác được vết thương toàn thân đang dần khép lại, hô hấp khó khăn cũng bắt đầu bình thường trở lại.
Sau một lát, sắc mặt tu sĩ kia không còn tái nhợt như từ giấy nữa.
"Đa tạ ân nhân cứu mạng!" Tu sĩ hấp tấp mà nói một câu rồi lập tức bò dậy đả tọa điều tức.
Úc Yên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nghĩ lại thấy không đúng lắm, cậu ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Đoạn Lâm, cậu nhớ rõ ràng trong nguyên tác nói rằng Đoạn Lâm giết tu sĩ mà.
Đoạn Lâm phát hiện ra ánh mắt của mèo con, cúi đầu nhìn cậu hỏi: "Dọa ngươi rồi sao?"
Úc Yên hồi phục tinh thần mới phát hiện toàn thân mình căng chặt, móng vuốt gắt gao bám lấy quần áo Đoạn Lâm. Hèn gì hắn hỏi cậu có phải bị dọa rồi không.
Đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua trong đầu cậu, chẳng lẽ Đoạn Lâm cho rằng cậu sợ nên mới cứu tu sĩ này sao?
Tu sĩ kia cần một khoảng thời gian điều tức nên Đoạn Lâm ôm Úc Yên rời đi trước. Đối phương có chết hay không đối với hắn không quan trọng.
Chỉ có trong lòng Úc Yên nổi lên sóng to gió lớn, cậu cảm thấy tình nghĩa mình nợ Đoạn Lâm càng ngày càng nặng.
Sợ qué.