Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 67: Người đàn ông đó




Gần đây, Đoạn Thừa Ảnh cực kỳ bận rộn.

Ông dẫn theo mấy tên Ma tu, liên hệ với Dung Lạc Sương rồi cùng nhau đến Tứ Tượng Sơn Trang để đòi lại công bằng.

Hiện giờ Kiếm Phái Kình Thiên và Bắc Thần Phái đều nguyên vẹn, thực lực của Tứ Tượng Sơn Trang kém hơn đôi chút, Tiêu Tuân không dám đắc tội với Đoạn Thừa Ảnh, lại không muốn để con trai liên lụy bị xử tử, nên ông ta luôn tìm cách câu giờ với Đoạn Thừa Ảnh.

Ngày xưa Đoạn Thừa Ảnh từng phải tranh luận với Lạc Nhàn Vân vì Mục Thiên Lý, giờ lại phải tranh luận với Tiêu Tuân, quả báo đến nhanh quá.

Với tư cách là Chưởng môn, tài ăn nói của Đoạn Thừa Ảnh đương nhiên không tệ, nhưng so với Tiêu Tuân thì vẫn kém hơn chút. Ba môn phái cãi cọ mấy ngày mà chẳng có kết quả.

Mỗi lần nhắc đến lời khai của mấy tên Ma tu, Tiêu Tuân lại đổ cho Ma tu vu oan, không thể chỉ dựa vào lời khai của Ma tu mà kết tội, cần có thêm lời khai của các tăng nhân từ Chân Ngôn Tự.

Đoạn Thừa Ảnh cử người đến Chân Ngôn Tự, nhưng nhận được tin ngôi chùa đã bị diệt môn, Tiêu Tuân lập tức lớn tiếng tuyên bố đây là âm mưu của Ma tu, nhằm đổ tội cho Chân Ngôn Tự và Tứ Tượng Sơn Trang, trước tiên diệt Chân Ngôn Tự, kế tiếp sẽ là Tứ Tượng Sơn Trang.

Tiêu Tuân còn nói việc Đoạn Thừa Ảnh không tấn công Tẩu Uyên Tông mà lại đến Tứ Tượng Sơn Trang chất vấn là có ý đồ khó lường.

Nghe đến cái tên "Tẩu Uyên Tông", Đoạn Thừa Ảnh lạnh sống lưng, túm lấy cổ áo Tiêu Tuân mà quát lớn: "Là Đào Nguyên Tông, chứ không phải Tẩu Uyên Tông! Nếu ngươi không muốn ăn đòn thì nói cho chuẩn!"

Vậy là bọn họ lại cãi nhau thêm mấy ngày về cái tên "Đào Nguyên Tông" hay "Tẩu Uyên Tông".

Trong lúc đó Đoạn Thừa Ảnh nhận được tin từ Đoan Mộc Vô Cầu về nơi ẩn náu của Mục Thiên Lý.

Vừa cãi nhau với Tiêu Tuân, ông vừa bí mật cử đệ tử đi điều tra những địa điểm đó, cuối cùng tìm thấy Mục Thiên Lý đang ẩn nấp trong một ngọn núi thuộc sở hữu của Tứ Tượng Sơn Trang.

Đoạn Thừa Ảnh nóng lòng bắt giữ Mục Thiên Lý, nên đã truyền tin cho Chưởng môn Bắc Thần Phái, bảo ông ấy tiếp tục đến tranh luận với Tiêu Tuân.

Chưởng môn Bắc Thần Phái nhanh chóng có mặt tại Tứ Tượng Sơn Trang, nhưng ông không muốn dính vào chuyện này, chỉ muốn đóng vai trung gian hòa giải.

Đoạn Thừa Ảnh phải hét lớn: "Sự thật này do chính Lạc trưởng lão của Bắc Thần Phái và người thân yêu, sư đệ vô cùng thân thiết của Lạc trưởng lão – Tiêu Dao trưởng lão điều tra. Nếu Bắc Thần Phái nhất định không muốn dính vào, hãy để Tiêu Dao trưởng lão tự xử lý! Chắc ông thừa biết tính cách của Tiêu Dao trưởng lão rồi đấy, nếu ông không ngại để để hắn nhúng tay vào thì cứ tiếp tục làm ngơ đi!"

Câu nói này của Đoạn Thừa Ảnh khiến Chưởng môn Bắc Thần Phái bừng tỉnh.

Thời gian chưa qua bao lâu, Chưởng môn Bắc Thần Phái vẫn nhớ rõ hình ảnh Đoan Mộc Vô Cầu mặt lạnh lùng, đe dọa sẽ diệt Bắc Thần Phái, nếu không nhờ Lạc Nhàn Vân liều mình cản lại, thì có lẽ hôm nay Bắc Thần Phái đã không còn tồn tại.

Chưởng môn Bắc Thần Phái bị dọa cho một phen hoảng sợ, vội vàng bàn với Tiêu Tuân: "Tiêu trang chủ, ta khuyên ông nên xử lý công bằng. Ta và Đoạn Chưởng môn chỉ cần ông trừng phạt vài tên đệ tử phạm lỗi thôi. Chứ mà để cái người sư đệ chả biết ở đâu chui ra kia của ta ra tay ấy, thì hắn không chỉ xử lý vài tên đệ tử thôi đâu, hắn sẽ xử lý cả Tứ Tượng Sơn Trang đấy!"

Tiêu Tuân: "Bắc Thần Phái có một vị trưởng lão còn ghê gớm hơn cả Ma tu từ lúc nào vậy?"

Chưởng môn Bắc Thần Phái: "... Thật ra ta chưa từng gặp hắn, nhưng hắn nhất quyết gia nhập Bắc Thần Phái, còn tự nhận đồ đệ thay sư phụ ta. Nếu ta không đồng ý, hắn sẽ đào mộ sư phụ ta lên để bắt sư phụ đồng ý."

Có thêm Chưởng môn Bắc Thần Phái tham gia, Đoạn Thừa Ảnh yên tâm rời đi, để mấy người đó tiếp tục tranh luận.

Sau khi bắt được Mục Thiên Lý, Đoạn Thừa Ảnh không hề nương tay, dẫn theo vài cao thủ trong môn phái để bắt giữ lão ta. Cả bọn đánh nhau suốt nửa tháng trời, cuối cùng mới bắt được Mục Thiên Lý và phế bỏ tu vi của lão.

Một kiếm tu trong phái nói: "Lần này chưởng môn sư huynh ra tay quả quyết quá, chưa đến một tháng đã bắt được Mục Thiên Lý, hiệu suất phi thường."

Đoạn Thừa Ảnh nhìn vị sư đệ ấy với ánh mắt u ám, nói: "Đánh đến hai mươi ngày mà ngươi còn gọi là nhanh? Đổi lại là sư đệ của Lạc Nhàn Vân, chưa đầy mười canh giờ đã đá đít người ta rồi."

Kiếm tu sư đệ thắc mắc: "Lần này sư huynh xuống núi, luôn nhắc đến vị sư đệ của Lạc trưởng lão, nhưng chưa từng nhắc đến tên của vị trưởng lão này. Chẳng lẽ hắn không có tên sao?"

Đoạn Thừa Ảnh cười đầy ẩn ý: "Bản tọa gọi hắn là sư đệ của Lạc Nhàn Vân, thì hắn là đệ tử Bắc Thần Phái, là tu sĩ chính đạo. Còn nếu bản tọa gọi hắn bằng tên thật... haha, giới tu chân sẽ không bao giờ được yên ổn."

Sau khi tra hỏi Mục Thiên Lý, Đoạn Thừa Ảnh biết được những âm mưu của lão là nhằm chiếm Chuông tỉnh thế và đánh cắp vật dụng cá nhân của Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng đều thất bại. Sau khi bị truy sát bởi Kiếm Phái Kình Thiên, lão đã nương nhờ Tiêu Tuân.

Mục Thiên Lý đã dùng tâm pháp của kiếm Xích Huyết và Chuông tỉnh thế để đổi lấy sự che chở của Tiêu Tuân.

Nếu không nhờ Lão tổ Huyễn Sinh có kỹ năng truy lùng đặc biệt, xác định được một số nơi ẩn náu của Mục Thiên Lý, thì có lẽ chẳng ai tìm ra tung tích của lão ta.

Biết được âm mưu giữa Mục Thiên Lý và Tiêu Tuân, Đoạn Thừa Ảnh hài lòng áp giải lão về Tứ Tượng Sơn Trang, định sẽ vạch trần bộ mặt thật của Tiêu Tuân trước mọi người, ép ông ta thoái vị, thay một người có phẩm chất tốt hơn để chấp chưởng môn phái, dọn sạch bè lũ sâu mọt, chỉnh đốn tác phong giới tu chân.

Lúc ấy, Ma tu thì bị Đoan Mộc Vô Cầu dạy dỗ cho ngoan ngoãn, Chính đạo sẽ lấy Mục Thiên Lý và Tứ Tượng Sơn Trang làm ví dụ để thành lập đội thanh tra, đưa giới tu chân trở lại thời kỳ thanh bình thịnh trị. Nhân gian lại bước vào một thời kỳ hòa bình.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Đoạn Thừa Ảnh không kiềm được bật cười.

Thế nhưng sự việc không diễn ra như Đoạn Thừa Ảnh tưởng tượng.

Khi ông đến Tứ Tượng Sơn Trang, Tiêu Tuân và Chưởng môn Bắc Thần Phái đã không hiểu sao lại đạt được hòa giải.

Chưởng môn Bắc Thần Phái đứng ra làm trung gian hòa giải giữa Sương Hoa Cung và Tứ Tượng Sơn Trang, Tiêu Tuân đồng ý xử tử phần lớn đệ tử liên quan, nhưng nói rằng có hai người trong số họ chỉ phạm lỗi nhỏ, chỉ cần nhốt vào phòng tối đối mặt với bốn bức tường hối cải vài năm là đủ.

Dung Lạc Sương không hài lòng với cách xử lý này. Điều này chẳng khác gì việc ngày xưa Tiêu Hoành Trụ quấy rối một trong bảy ngôi sao cứu thế - Dung Tĩnh Tuyết, chỉ bị xử lý qua loa cho có.

Nhưng không hài lòng thì cũng có ích gì?

Hai môn phái lớn thỏa thuận, dù Sương Hoa Cung có thể đối đầu với Tứ Tượng Sơn Trang, nhưng làm sao có thể chống lại khi Bắc Thần Phái và Tứ Tượng Sơn Trang liên thủ?

Hơn nữa Dung Lạc Sương muốn bảo vệ đệ tử của mình, không muốn gây thù oán quá lớn với các môn phái khác. Nếu Sương Hoa Cung đối địch với Tứ Tượng Sơn Trang, dù có thắng, cũng không biết phải trả giá bao nhiêu sinh mạng đệ tử.

Dường như chỉ còn cách nhẫn nhịn.

Tuy nhiên Dung Lạc Sương chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng. Cô cũng áp dụng kế "trì hoãn", định chờ đến khi Đoạn Thừa Ảnh trở lại mới quyết định.

Dung Lạc Sương nhận ra Đoạn Thừa Ảnh có quyết tâm chỉnh đốn giới tu chân. Cô biết một khi ông trở lại, sẽ có cơ hội thay đổi tình thế.

Vì vậy cô kéo dài thời gian thêm vài ngày. Khi Đoạn Thừa Ảnh quay về, nghe thấy tình hình đã thay đổi như vậy, ông giận đến mức ném Mục Thiên Lý xuống trước mặt Chưởng môn Bắc Thần Phái và Tiêu Tuân, rồi lớn tiếng vạch trần âm mưu của Tiêu Tuân và Mục Thiên Lý, châm biếm: "Chưởng môn Bắc Thần, Tiêu Tuân và Mục Thiên Lý âm mưu đoạt bảo vật trấn phái của Bắc Thần Phái mà ông nhịn được thì quả là tấm lòng rộng lớn!"

Sắc mặt Chưởng môn Bắc Thần Phái thay đổi, định nói gì đó nhưng đã nghe thấy Tiêu Tuân hoảng hốt phản bác: "Đoạn Chưởng môn, sao ngươi lại đảo lộn phải trái thế này? Rõ ràng là Mục Thiên Lý phát hiện ngươi có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, lo rằng ngươi sẽ triệu hồi kiếm Xích Huyết để hãm hại đồng môn nên mới buộc phải cầu cứu ta."

"Bản tọa vẫn chưa điều tra rõ sự việc, chỉ có thể tạm giam Mục Thiên Lý chờ để xác minh thêm. Không ngờ ngươi lại vu oan cho ta?"

"Ban đầu bản tọa không tin lời của Mục Thiên Lý, nhưng giờ nhìn ngươi thế này, có vẻ ngươi bệnh không nhẹ đâu!"

Lời lẽ đảo lộn trắng đen này khiến Đoạn Thừa Ảnh giận đến mức phun máu ngay tại chỗ.

Sau mười mấy ngày đại chiến với Mục Thiên Lý, cơ thể ông vốn đã bị thương, giờ đây vì quá giận dữ khiến nội thương bộc phát, càng làm củng cố thêm lời vu khống rằng ông đã tẩu hỏa nhập ma.

Trong phút chốc, tình hình rơi vào bế tắc.

Dung Lạc Sương muốn tiếp tục đấu lý với Tiêu Tuân, nhưng Đoạn Thừa Ảnh chỉ cười chua chát nói: "Dung Cung chủ, đừng khuyên nữa. Kẻ làm nhiều điều bất nghĩa, cuối cùng sẽ tự chuốc lấy diệt vong. Bản tọa đã hết lời khuyên giải, nhưng bị người ta coi là trò cười. Cứ để họ tiếp tục đi, cuối cùng thì kết cục của Thiên Thọ phái và Chân Ngôn Tự sẽ là bài học cho họ."

Dung Lạc Sương đỡ lấy Đoạn Thừa Ảnh định rời khỏi Tứ Tượng Sơn Trang, nhưng đột nhiên có một trận động đất dữ dội, bầu trời bỗng hạ thấp hàng ngàn mét, đen kịt trông như sắp ép đất trời lại với nhau.

Mục Thiên Lý, người vốn đã bị phế tu vi bỗng nhiên nói: "Ủa? Công lực của ta hồi phục một chút rồi, linh căn của ta đã trở lại?"

Linh căn của Mục Thiên Lý quay trở lại có nghĩa là trận pháp mà Lạc Nhàn Vân đã thiết lập năm đó đã bị hủy, thảm họa lại sắp ập đến.

Chưởng môn Bắc Thần Phái hốt hoảng kêu lên: "Trận pháp của Lạc sư đệ sao lại bị phá?"

Tiêu Tuân cũng hoảng sợ: "Giờ phải làm sao đây?"

Lúc này một con bồ câu trắng ảo bay đến Tứ Tượng Sơn Trang.

Tiêu Tuân giơ tay bắt lấy con bồ câu, nó liền hóa thành một lá thư. Những dòng chữ trong thư ngay ngắn và mạnh mẽ, mỗi nét đều toát lên sức mạnh tựa như nâng đỡ cả núi sông.

Trên lá thư viết rằng: Tiêu Trang chủ, cột trụ trời lại sụp đổ, Lạc Nhàn Vân có một phương pháp để cứu thế. Kính mong Tiêu Trang chủ dẫn toàn bộ môn nhân Tứ Tượng Sơn Trang đến trước cột trụ."

Ngay sau đó lại có thêm mấy con bồ câu trắng bay vào Tứ Tượng Sơn Trang, mỗi con mang theo thư cho Chưởng môn Bắc Thần, Đoạn Thừa Ảnh và Dung Lạc Sương.

Những con bồ câu đó vốn bay đến từng môn phái để tìm người nhận, nhưng mãi không có người nhận thư nên được các đệ tử trong phái truyền đi.

Thư của Chưởng môn Bắc Thần và Đoạn Thừa Ảnh có nội dung giống hệt của Tiêu Tuân, nhưng thư của Dung Lạc Sương thì khác một chút. Bên cạnh lá thư do Lạc Nhàn Vân viết còn có thêm một dòng chữ xiêu vẹo: "Hai huynh đều rất nhớ muội, đến nhanh nhé."

Dung Lạc Sương: "..."

Cô có anh từ khi nào vậy, không những có mà còn tận hai người?

Đoạn Thừa Ảnh liếc mắt nhìn thư của cô, rồi ngập ngừng nói: "Dù ta chưa từng thấy nét chữ xấu đến thế, nhưng thói quen nhận người thân tùy tiện này, bản tọa thấy quen lắm. Chắc chắn là... người đó."

"Người đó... là ai?" Dung Lạc Sương thắc mắc.

Đoạn Thừa Ảnh với vẻ mặt phức tạp đáp: "Cô sẽ biết khi gặp hắn. Bản tọa không phải không muốn nói tên hắn ra, mà là không muốn cô có ấn tượng xấu về hắn trước khi gặp. Cô không cần biết hắn là ai, chỉ cần nhớ hắn là "người đó". Hãy giữ chút tò mò về hắn, rồi khi gặp, dùng đôi mắt của chính cô mà đánh giá xem hắn là người như thế nào."

Sự tò mò của Dung Lạc Sương về "người đó" càng trở nên mãnh liệt.

Thư của Lạc Nhàn Vân đã lan truyền khắp giới tu chân. Để cứu thế, mọi người đều làm theo chỉ dẫn, dẫn toàn bộ đệ tử trong môn phái đến trước cột trụ trời.

Mỗi môn phái đến với một tốc độ khác nhau, người đầu tiên đến là Dung Lạc Sương và Đoạn Thừa Ảnh.

Dung Lạc Sương vì quá tò mò về "người đó", nên viết thư bảo các đệ tử tự đến, còn cô thì nhanh chóng đến cột trụ.

Còn Đoạn Thừa Ảnh lại muốn tố cáo.

Ông đã chịu quá nhiều ấm ức ở Tứ Tượng Sơn Trang, quyết tâm đến gặp Lạc Nhàn Vân trước Chưởng môn Bắc Thần phái để tránh bị đảo ngược phải trái thêm lần nữa.

Chưởng môn Bắc Thần phái và Tiêu Tuân phải lo nhiều thứ hơn, việc di chuyển của các môn phái lớn khá khó khăn, nên họ đi chậm hơn nhiều.

Khi Dung Lạc Sương và Đoạn Thừa Ảnh đến trước cột trụ trời, đã có hai người khác đến đó trước.

Dung Lạc Sương thấy một thiếu niên có dung mạo rất giống mình, cô khẽ gọi: "Hạ Kinh Luân?"

Hạ Kinh Luân nhảy từ thuyền bay của Tống Quy xuống, nhìn Dung Lạc Sương, thận trọng hỏi: "Tỷ tỷ?"

Chỉ một tiếng "tỷ tỷ" đã đánh thức cảm giác thân thuộc trong huyết mạch của Dung Lạc Sương đối với Hạ Kinh Luân.

Nhưng đồng thời, cô lại nhìn Tống Quy đang ôm một con chó, trong lòng không khỏi băn khoăn, chẳng lẽ Hạ Kinh Luân chính là "người đó" mà Đoạn Thừa Ảnh nhắc đến?

Đây là hai người anh của cô sao?

Mà Hạ Kinh Luân vừa mở miệng đã gọi cô là "tỷ tỷ", chẳng có vẻ gì là định làm anh của cô cả?

Đúng lúc Dung Lạc Sương còn đang bối rối, thì có hai bóng người mang theo áp lực kinh khủng từ cột trụ bước đến trước mặt cô.

Người đi đầu cao lớn, khí thế bức người, toàn thân toát ra sát khí lạnh lẽo khiến người khác run sợ, nhưng gương mặt lại trẻ trung một cách kỳ lạ.

Hắn vừa thấy mọi người, liền dang tay lao về phía họ.

Dung Lạc Sương thấy hắn áp sát, không tự chủ lùi lại một bước.

Không chỉ cô, mà cả Hạ Kinh Luân, Tống Quy, Đoạn Thừa Ảnh khi thấy hắn nhiệt tình như vậy cũng lộ vẻ kinh hãi, lui vài bước.

Chỉ có con chó trong lòng Tống Quy rên thảm thiết và phóng về phía người đàn ông đó.

Cột trụ nằm giữa biển Vô Tận, Vượng Tài chỉ là một con chó bình thường chưa từng tu luyện, vốn không thể bay, nhưng nó không hề sợ hãi mà nhảy khỏi lòng Tống Quy.

Nó hoàn toàn tin tưởng rằng chủ nhân sẽ không để nó rơi xuống biển.

Lạc Nhàn Vân bước ra sau với vẻ mặt hiền hòa, chỉ nhẹ nhàng giơ tay, một đám mây trắng ngưng tụ dưới chân Vượng Tài, giúp nó vượt qua biển trời, nhảy vào lòng người đàn ông kia.

"Áuuu~~" Nó rên lên đầy mãn nguyện.

Người đàn ông đó miễn cưỡng ôm lấy Vượng Tài, lộ ra vẻ mặt cứng ngắc nhưng nhân từ một cách vụng về, nhẹ giọng quở trách: "Kêu la như thế thật là yếu đuối, ngươi đúng là uổng danh hộ vệ số một của Tiêu Dao Cốc, mất mặt quá!"

Nhưng Vượng Tài chẳng quan tâm chủ nhân nói gì, nó không hiểu những lời phức tạp, nó chỉ biết chủ nhân đang dịu dàng ôm lấy nó, vuốt ve bộ lông của nó đầy yêu thương.

Vượng Tài rúc đầu vào lòng người đàn ông kia, cọ cọ đầy thân thiết.

Người đàn ông ấy nói: "Thôi được rồi, ngày khác ta sẽ huấn luyện ngươi tiếp."

Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Vượng Tài, lộ vẻ hài lòng.

Dung Lạc Sương nhìn người đàn ông đó, chỉ cảm thấy sát khí kinh khủng vừa rồi hoàn toàn là ảo giác.

Người này rõ ràng chỉ là một thiếu niên cao to vượt mức, dung mạo trông thì cùng tuổi với Hạ Kinh Luân.

Sau khi trấn an Vượng Tài, người đàn ông ôm con chó, quay sang nhìn Dung Lạc Sương, nở nụ cười rồi vẫy tay chào: "Muội muội, muội cũng đến rồi."

Dung Lạc Sương: "..."

Cô không thể tin nổi, liếc nhìn sang Đoạn Thừa Ảnh.

Đoạn Thừa Ảnh gật đầu một cách nghiêm túc.

Người đàn ông tiện tay tung một cơn sóng ra, đẩy Đoạn Thừa Ảnh sang một bên rồi nói với mọi người: "Gia đình chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ."

Đoạn Thừa Ảnh: "..."

Mọi người: "..."

Người đàn ông lại quay sang nói với Dung Lạc Sương: "Muội muội, trước giờ muội chưa từng gặp bản tôn. Bản tôn chính là Đoan Mộc Vô Cầu, huynh ruột khác cha khác mẹ của muội."

Mọi người: "..."

- -------------

Đoạn chưởng môn kiểu: mắc gì đẩy tui raaaaaa

mà tui cũm khum biếc nên để ngôi xưng sao, đắn đo suy nghĩ thì lúc các nhân vật đối thoại với nhau để xưng huynh – muội – ta – đệ, nhưng lúc đứng ở ngôi thứ 3 thì tui để rõ là anh chị em nhé ;A; mng đọc nếu thấy cấn thì có thể nhẹ nhàng góp ý thêm ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.