Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 53: Bất Luân hòa thượng




Lá thư ấy khiến Lạc Nhàn Vân cảm thấy cuộc đời mình đúng là một trò hề.

Hai trăm năm trước vì muốn cứu thế giới, y đã tạo ra bảy ngôi sao cứu thế, khiến mấy vị tu sĩ vốn có tương lai tươi sáng và lòng dạ chính trực phải lâm vào cảnh kẻ chết, người nhập ma.

Nhưng thật ra thì sao? Y chẳng hề cứu thế giới, mà ngược lại còn phá hoại quá trình tự cứu của nó. Thế giới này để đối phó với y, buộc phải mở ra con đường tự cứu thứ hai.

Y tưởng rằng mình đã vạch trần âm mưu của Mục Thiên Lý, giúp Bắc Thần phái loại bỏ nguy cơ tiềm ẩn, nhưng hóa ra Bắc Thần phái đã biết rõ mục đích của Mục Thiên Lý từ lâu và luôn giấu y.

Dù từng có những trải nghiệm không mấy vui vẻ khi còn nhỏ ở Bắc Thần phái, Lạc Nhàn Vân vẫn luôn tin rằng đây là một trong số ít những môn phái nghiêm minh trong giới tu chân, nơi phần lớn đệ tử đều chính trực, xứng đáng là ngọn cờ đầu trong giới.

Lạc Nhàn Vân không phải là một thánh nhân bẩm sinh, mà y được Bắc Thần phái nuôi dưỡng thành một thánh nhân.

Tất cả suy nghĩ, hành động của y đều được hình thành dưới sự giáo dục về đạo lý của Bắc Thần phái. Chính Bắc Thần phái đã dạy y rằng tu sĩ nhận mệnh từ trời, nên cũng phải trả mệnh cho trời; dạy rằng người quân tử phải đặt thiên hạ lên trên hết, bản thân đứng sau; dạy rằng vinh nhục cá nhân không đáng kể so với chúng sinh trong thiên hạ.

Lạc Nhàn Vân luôn lấy đạo lý của Bắc Thần phái làm nguyên tắc sống, yêu cầu bản thân phải theo đó mà làm, dù trong lòng có ý nghĩ trái với đạo lý, y cũng chỉ cho rằng mình chưa đủ tu dưỡng, rằng mình là một thánh nhân giả tạo.

Mỗi lời nói, hành động của y đều do Bắc Thần phái dạy dỗ mà thành, và y tự hào về điều đó.

Nhưng giờ đây, một lá thư của chưởng môn đã hoàn toàn đập tan niềm kiêu hãnh của Lạc Nhàn Vân.

Lạc Nhàn Vân hiểu được sự lựa chọn của Bắc Thần phái. Đúng như trong thư đã nói, họ không làm điều gì sai trái, họ khác Mục Thiên Lý. Họ chỉ muốn sống sót, muốn bảo tồn truyền thừa của Bắc Thần phái.

Đó là bản tính con người.

Trước đại nạn, ai cũng chỉ là người thường, không còn chút siêu nhiên nào của tu sĩ.

Lạc Nhàn Vân hiểu, nhưng không chấp nhận.

Nếu y chấp nhận rằng toàn bộ Bắc Thần phái từ trên xuống dưới đều đi ngược lại đạo lý của môn phái, thì chẳng khác nào thừa nhận rằng ba trăm năm qua của y chỉ là một trò lừa dối.

Những gì y tin tưởng, tôn trọng và tự hào chỉ là một tấm bình phong đạo đức giả, được dựng lên bởi một đám người thường, và chỉ mình y là tin vào đó.

Bắc Thần phái cũng chỉ là một môn phái bình thường, lo lắng cho mạng sống của mình. Vậy còn y được dạy dỗ như thế, thì là cái gì đây?

Lạc Nhàn Vân quỳ gối trước cổng Chân Ngôn Tự, nơi nồng nặc mùi máu tanh. Hai tay ôm mặt, đầu cúi sâu xuống.

Y không khóc, nước mắt không chảy nổi, chỉ là cúi cái đầu vốn luôn cao ngạo xuống.

"Hệ thống, ngươi nói xem, ta nên cứu thế giới thế nào đây?" Lạc Nhàn Vân hỏi trong lòng.

Hệ thống Cứu Thế ngơ ngác trả lời: [Hệ thống... hệ thống không biết.]

"Ngươi là hệ thống cứu thế mà cũng không biết à?" Giọng Lạc Nhàn Vân như đã tắt lịm.

Hệ thống Cứu Thế có chút hoảng hốt: [Hệ thống chỉ biết là phải khiến Đoan Mộc Vô Cầu tự nguyện đi vá trời, mà muốn vậy thì phải thỏa mãn nguyện vọng của hắn, phải song tu với hắn. Nhưng hệ thống không biết vá trời vốn không cứu nổi thế giới!]

Lạc Nhàn Vân đáp: "Vá trời có thể cứu thế giới, cứu các tu sĩ."

Vá trời là ngăn chặn quá trình tự cứu của thế giới, để các tu sĩ tiếp tục rút cạn năng lượng của nó cho đến khi thế giới diệt vong.

Thực ra, năng lượng của thế giới này còn có thể duy trì thêm vài ngàn đến vài vạn năm nữa, một thời gian dài như vậy có liên quan gì đến các tu sĩ chứ.

Tất nhiên là vì linh khí của thế giới không còn đủ, Thiên đạo không muốn để tu sĩ tiếp tục rút cạn nữa. Nhưng vậy thì sao chứ, chẳng phải còn có người thường, sinh linh bình thường ư? Ma tu luôn tu luyện theo cách đó mà.

Hệ thống Cứu Thế cố gắng an ủi: [Chủ nhân đừng buồn, hay là chúng ta bỏ mặc hết, đi ẩn cư với Đoan Mộc Vô Cầu, chỉ tập trung vào... âu yếm nhau thôi!]

"Sống ích kỷ à? Chưởng môn cũng khuyên ta như thế." Lạc Nhàn Vân nhàn nhạt nói trong lòng.

Hệ thống Cứu Thế không tìm được lời an ủi, chỉ biết bực dọc: [Đoan Mộc Vô Cầu thật vô dụng, chẳng phải chỉ đánh với Lão tổ Huyễn Sinh thôi sao, có cần phải đánh lâu như vậy không? Lúc này hắn không thể về ôm chủ nhân, hôn chủ nhân được sao?]

Hệ thống Cứu Thế hận không thể mọc ra tay để ôm lấy Lạc Nhàn Vân.

Lạc Nhàn Vân nói: "Đoan Mộc Vô Cầu không vô dụng, hắn đang giúp Đoạn Chưởng môn truy tìm tung tích của Mục Thiên Lý, vì thế mới phải bắt sống Lão tổ Huyễn Sinh, nên mất nhiều thời gian."

[Lúc này rồi mà chủ nhân còn bênh vực Đoan Mộc Vô Cầu.] Hệ thống Cứu Thế nói.

Nghe lời hệ thống, Lạc Nhàn Vân không khỏi nghĩ đến suy đoán của mình.

Nếu Hệ thống Cứu Thế thực sự là một phần chấp niệm của Đoan Mộc Vô Cầu, thì những lời này chẳng khác nào việc Lạc Nhàn Vân không trách Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu lại không thể tha thứ cho chính mình.

Lạc Nhàn Vân thì lo lắng vì không thể giải quyết tình thế hiện tại, còn Đoan Mộc Vô Cầu thì tự trách vì không thể giải quyết nỗi khổ của Lạc Nhàn Vân.

"Đệ với ta đều là kẻ ngốc." Lạc Nhàn Vân tự giễu thầm thì.

[Đoan Mộc Vô Cầu thì đúng, còn chủ nhân thì không, chủ nhân là người thông minh nhất thiên hạ.] Hệ thống Cứu Thế đáp.

"Ngươi là hệ thống cứu thế, nhưng lại đẩy vấn đề cho ta." Lạc Nhàn Vân nói.

Dù là đang tự giễu, nhưng trong tình cảnh này có Hệ thống Cứu Thế bên cạnh, Lạc Nhàn Vân dần tìm lại được sức mạnh.

Y tự hạ mình xuống bùn đen, phủ nhận mọi thứ trong quá khứ, còn Hệ thống Cứu Thế thì không ngừng khẳng định y, sẵn sàng hy sinh để cứu thế giới với y.

Đoan Mộc Vô Cầu luôn tin y là người chính trực, thiện lương và thông minh nhất thế gian, dù Đoan Mộc Vô Cầu chưa bao giờ nói thẳng ra, nhưng Lạc Nhàn Vân biết rõ suy nghĩ của hắn.

Điều đó khiến Lạc Nhàn Vân ngồi thẳng dậy.

Ít nhất trên thế gian này vẫn còn một người kiên định tin tưởng và ủng hộ suy nghĩ của y.

Lạc Nhàn Vân quỳ trước mặt Bất Luân hòa thượng, lưng thẳng chưa từng có.

Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, tạo sự đối lập rõ rệt với vẻ mặt bình thản, hiền hòa của Bất Luân hòa thượng.

Bất Luân hòa thượng đã gây ra những tội ác kinh khủng thế mà vẫn giữ được vẻ an nhiên, điều đó khiến Lạc Nhàn Vân không khỏi tò mò.

Bất Luân hòa thượng vẫn giữ nguyên tư thế đưa chuỗi hạt cho Lạc Nhàn Vân, cánh tay như không hề biết mỏi, cứ giơ lên mãi, chờ đợi Lạc Nhàn Vân nhận lấy chuỗi hạt.

Lạc Nhàn Vân nhìn Bất Luân hòa thượng, không kìm được hỏi: "Chân Ngôn Tự dung chứa quá khứ và tất cả những gì của đại sư, vậy mà đại sư lại tàn sát hết Chân Ngôn Tự, lòng ngài có thấy thoải mái không?"

Bất Luân hòa thượng lắc đầu nói: "Chân Ngôn Tự đã bẩn rồi, bẩn thì phải rửa bằng máu, bần tăng không hổ thẹn với lương tâm."

"Ta biết việc làm của các đệ tử Chân Ngôn Tự với Lão tổ Huyễn Sinh, nhưng ta tin rằng đó chỉ là hành động của số ít người, không có chuyện tất cả đều làm như vậy. Đại sư vì hành động của số ít mà tiêu diệt cả Chân Ngôn Tự, có phải hơi quá đáng không?" Lạc Nhàn Vân hỏi.

Bất Luân hòa thượng đáp: "Đó là thỏa thuận giữa bần tăng và trụ trì Chân Ngôn Tự."

"Sao lại như vậy?" Lạc Nhàn Vân rất tò mò về tâm tư của Bất Luân hòa thượng.

Chính vừa rồi, sau khi đọc lá thư của chưởng môn Bắc Thần phái, có một khoảnh khắc Lạc Nhàn Vân đã nảy ra ý định hủy diệt mọi thứ.

Y cảm thấy Bắc Thần phái không còn sạch sẽ, không còn là môn phái tu chân mà y ta từng kính trọng sâu sắc.

Niềm tin của y đã chết, Bắc Thần phái không còn xứng đáng với vị trí của mình. Nếu biết trước như vậy, lúc đầu đã không cần ngăn cản Đoan Mộc Vô Cầu, cứ để hắn diệt luôn Bắc Thần phái là xong.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ lóe lên một chốc rồi biến mất.

Hệ thống Cứu Thế vẫn dõi theo y trong tâm trí, Đoan Mộc Vô Cầu thì xem y như thánh nhân.

Dù Bắc Thần phái đã mất đi lý tưởng ban đầu, nhưng Lạc Nhàn Vân vẫn là tu sĩ được giáo dưỡng từ Bắc Thần phái.

Y biết mình đang đóng vai một thánh nhân, nên chỉ cần còn một người khán giả, còn một người vỗ tay, Lạc Nhàn Vân cũng sẽ diễn vai thánh nhân đến cùng.

Niềm tin đó giúp Lạc Nhàn Vân thẳng lưng, buông bỏ ý định hủy diệt vừa nảy sinh trong khoảnh khắc.

Sau khi tỉnh táo lại, Lạc Nhàn Vân bỗng trở nên tò mò về Bất Luân hòa thượng.

Bất Luân hòa thượng giống một Lạc Nhàn Vân bị chi phối bởi ý muốn hủy diệt, đã làm những việc mà y từng nghĩ đến nhưng không bao giờ thực hiện.

Bất Luân hòa thượng nở một nụ cười nhẹ với Lạc Nhàn Vân, rồi từ tốn nói: "Bần tăng nghĩ sau khi đọc xong lá thư này, thí chủ sẽ chọn con đường giống như bần tăng. Bần tăng muốn xem cảnh tượng người tốt nhất thiên hạ sa ngã, nhưng không ngờ thí chủ vẫn giữ nguyên bản chất ban đầu."

Lạc Nhàn Vân ngạc nhiên hỏi: "Hình như ngay từ đầu đại sư đã biết trong thư viết gì. Dù có khả năng tiên tri, cũng đâu thể biết rõ thế được?"

Bất Luân hòa thượng đáp: "Chuỗi Phật châu này đã nói với bần tăng rằng bần tăng sẽ gặp một người có hoàn cảnh giống mình. Phật châu bảo rằng, đó là người sẽ đến để độ hóa bần tăng. Bần tăng không biết nội dung của lá thư, nhưng thiết nghĩ, nếu hoàn cảnh tương tự thì tâm trạng của thí chủ sau khi đọc xong thư chắc cũng không khác gì cảm giác của bần tăng khi biết về những việc ác mà các đệ tử Chân Ngôn Tự đã làm."

Lạc Nhàn Vân phủ nhận: "Tình huống của đại sư và ta không giống nhau."

Chân Ngôn Tự chỉ có một số đệ tử làm điều sai trái, nếu xử lý cẩn thận thì vẫn còn cơ hội cứu vãn. Còn Bắc Thần phái lại là cả một môn phái quyết định chọn con đường tự bảo toàn, không làm điều ác nhưng khiến người ta thất vọng vô cùng, chẳng biết phải xử lý sao cho đúng. Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.

Bất Luân hòa thượng mỉm cười nói: "Thí chủ chưa biết rõ thôi, cả đời bần tăng chỉ theo đuổi một chốn thanh tịnh."

Nhìn Lạc Nhàn Vân, Bất Luân hòa thượng từ tốn kể lại câu chuyện của mình.

Ông sinh ra trong hoàng tộc, nhưng lại sa đọa trong cảnh hậu cung nhơ nhuốc, chỉ vì môi trường xung quanh vốn đã vậy. Ông sinh ra vào cuối triều đại, khi cả hoàng cung đã không còn nghĩ đến chuyện cai trị thiên hạ, mà chỉ tìm cách thỏa mãn dục vọng.

Phụ hoàng của ông nuôi thú dữ, bắt dân thường ra đấu với hổ để mua vui, coi mạng người như cỏ rác. Ông ta cưỡng đoạt vợ con của các đại thần, tự nhận rằng trong thiên hạ, chỉ có hai người phụ nữ không thể đụng đến: mẹ mình và con gái mình, còn lại tất cả đều là của ông ta.

Bất Luân hòa thượng học theo, lặp lại mọi thói hư tật xấu y như vậy.

Ông không nghĩ rằng mình sai, cho đến khi bị phụ hoàng bắt gặp và chỉ kiếm vào mặt. Lúc đó, ông mới ngạc nhiên nhận ra rằng phụ hoàng biết tất cả những việc ông ta làm là sai, nhưng lại chỉ cho phép mình làm, còn người khác thì cấm tiệt.

Ông giận dữ chỉ trích phụ hoàng bất công, còn phụ hoàng chỉ đáp rằng người đời ai cũng thế, rộng rãi với mình, khắt khe với người khác, chẳng ai có thể nghiêm khắc với bản thân.

Bất Luân hòa thượng lập tức tự cắt bỏ của quý để chứng minh rằng ông có thể nghiêm khắc với bản thân.

Trước cảnh tượng đó, vua cha cũng rất kinh ngạc, cho rằng việc sống nhục nhã còn đáng sợ hơn là giết ông, nên đã nhốt ông trong chùa và đặt cho ông pháp danh "Bất Luân hòa thượng."

Trong chùa, Bất Luân hòa thượng tìm được sự thanh tịnh hiếm hoi.

Ông ăn năn sâu sắc về những việc mình đã làm và quyết định sẽ dành cả đời để chuộc tội.

Cho đến khi ông chứng kiến một số trưởng lão trong chùa, dưới danh nghĩa trừ ma lại tư thông với các phu nhân quan lại; cho đến khi ông thấy chùa lợi dụng việc cứu trợ thiên tai để vơ vét của cải từ thương nhân, những suy nghĩ đó cũng vỡ tan.

Phụ hoàng đã nói đúng, thế giới là như vậy.

Thế là ông tàn sát toàn bộ tăng lữ trong chùa, phóng hỏa đốt chùa và trốn thoát.

Hành động này khiến một ma tu chú ý, người này cho rằng một kẻ tàn độc như ông phải thuộc về ma đạo. Ma tu đó thu nhận ông làm đồ đệ, truyền dạy công pháp và chỉ dẫn ông trở thành một kẻ ác, Bất Luân hòa thượng cũng vui vẻ chấp nhận.

Bất Luân hòa thượng nghĩ, thay vì bắt người khác làm việc thiện, chi bằng theo đuổi điều ác, có lẽ cái ác bền bỉ hơn.

Ông cùng ma tu đó đốt phá, cướp bóc, làm đủ chuyện ác, nhưng một ngày nọ, khi thấy ma tu đột nhiên cứu cả một ngôi làng, niềm tin của ông lại sụp đổ.

Ông cảm thấy ma tu không thể ác đến cùng, không xứng với quan niệm kiên định của ông, nên đã giết luôn ma tu đó.

Bất Luân hòa thượng giết nhiều đến nỗi cả hai bên chính tà đều không dám động vào ông, chỉ có Huyết Minh lão tổ, kẻ luôn kiên định với sự tàn nhẫn, độc ác, mới chịu được ông.

Nhưng ngay cả Huyết Minh lão tổ cũng muốn Bất Luân hòa thượng chết, bởi ông quá đáng sợ, có thể một ngày nào đó sẽ cho rằng lão tổ chưa đủ ác và giết luôn mình.

Tuy nhiên pháp lực của Bất Luân hòa thượng rất cao, Huyết Minh lão tổ không có tự tin giết được ông, nên nghĩ ra cách dùng mưu kế.

Huyết Minh lão tổ truyền cho ông pháp môn chuyển đổi linh căn, nói rằng linh căn của ông không phù hợp, nên thay đổi sang linh căn cương dương mạnh mẽ hơn.

Bất Luân hòa thượng biết Huyết Minh lão tổ muốn mượn tay người khác để giết mình, nhưng ông không phản cảm, thậm chí còn vui mừng vì thấy rằng đây mới chính là cách một ma tu kiên định với điều ác nên làm.

Ông rất tán thưởng sự độc ác của Huyết Minh lão tổ và sẵn sàng giúp ông ta thực hiện kế hoạch.

Nhưng thật không may, ông đã thành công trong việc chuyển đổi linh căn, không chỉ không chết mà còn mạnh hơn vì linh căn mới phù hợp với công pháp.

Sau khi chuyển linh căn, suy nghĩ của ông thay đổi.

Ông bỗng nhận ra rằng theo đuổi điều ác thật ra quá dễ dàng, ông không nên chạy theo thứ dễ như vậy, mà phải quay về với bản tâm, theo đuổi điều thiện.

Vậy là ông tìm đến trụ trì Chân Ngôn Tự, bày tỏ ý định của mình. Ông nói rằng mình sẵn sàng bỏ đao xuống, thực hiện mười vạn công đức, và khi công đức viên mãn, trụ trì có thể tự tay giết ông.

Ông sẽ không làm ác nữa và sẽ dùng sức mạnh của mình để làm điều thiện. Đổi lại, Chân Ngôn Tự phải giữ sự thanh tịnh tuyệt đối để phong ấn ông.

Trụ trì tin tưởng vào Chân Ngôn Tự, rất vui mừng khi thiên hạ giảm đi một ma đầu tàn ác mà lại có thêm một người thiện lương mạnh mẽ, nên đã đồng ý và đích thân cạo đầu cho ông.

Bất Luân hòa thượng ở trong Chân Ngôn Tự suốt hai trăm năm, hai trăm năm ấy trôi qua trong yên bình. Ông dần trở nên từ bi, nhân ái, ít ai còn nhớ rằng ông từng là một ma đầu đáng sợ.

Cho đến khi Lão tổ Huyễn Sinh dùng các đệ tử của Sương Hoa Cung để quyến rũ các đệ tử trẻ tuổi của chùa, Bất Luân hòa thượng lại một lần nữa thất vọng.

Ông đã nói với trụ trì và yêu cầu xử tử những đệ tử này.

Trụ trì ban đầu đồng ý điều tra, nhưng khi điều tra kỹ hơn, trụ trì phát hiện ra rằng sư phụ của những đệ tử phạm giới cũng biết chuyện này. Theo giới luật, họ cũng phải chịu hình phạt bằng gậy.

Bất Luân hòa thượng đề nghị giết hết để giữ sự trong sạch của chùa.

Trụ trì trấn an ông, tiếp tục điều tra, và phát hiện ra rằng suốt hai trăm năm qua, không ít hòa thượng đã phạm lỗi.

Có người lén ăn thịt, uống rượu, có người về quê giúp đỡ gia đình tranh giành đất đai, có người phạm sắc giới, dù là tự nguyện nhưng vẫn là phạm giới.

Số người quá đông, trụ trì và hội đồng trưởng lão bàn bạc rằng không thể cứ giết mãi, chi bằng xử tử vài kẻ chủ mưu, còn lại phạt đòn và cho toàn bộ chùa sám hối trước tường trong vài chục năm.

Quyết định này hợp lý, nhưng lại khơi dậy bản tính tàn ác của Bất Luân hòa thượng.

Ông tìm đến tháp Phật, bày tỏ ý định của mình trước mười tám vị cao tăng đã viên tịch. Ông nói rằng muốn tắm máu Chân Ngôn Tự và hỏi các cao tăng có đồng ý hay không.

Với khả năng của mình, Bất Luân hòa thượng không thể một mình tắm máu Chân Ngôn Tự, chỉ riêng trụ trì đã đủ sức dùng chuỗi Phật châu để chế ngự ông, nên ông cần được sự cho phép của chuỗi Phật châu.

Không ngờ chuỗi Phật châu lại đồng ý, tạm thời nhận ông làm chủ nhân.

Thế là Bất Luân hòa thượng đã "thanh tẩy" Chân Ngôn Tự theo cách của mình.

Lạc Nhàn Vân nghe xong câu chuyện, cau mày không biết phải đánh giá Bất Luân hòa thượng thế nào.

Điều anh càng không hiểu là tại sao chuỗi Phật châu quý giá lại cho phép Bất Luân hòa thượng làm điều ác như vậy?

Y hỏi về thắc mắc này, Bất Luân hòa thượng cầm chuỗi Phật châu trong tay và nói: "Chẳng phải câu trả lời đã được viết trong lá thư rồi sao?"

Lạc Nhàn Vân hơi ngẩn ra rồi nói: "Chẳng lẽ chuỗi Phật châu đã hiểu rõ sự thật về việc diệt thế, nên đã tự mình lựa chọn?"

Rõ ràng Bất Luân hòa thượng biết điều gì đó, ông thản nhiên: "Phật Tổ từng cắt thịt nuôi chim ưng, chúng sinh bình đẳng. Tu sĩ không cao quý hơn sinh linh trong thiên hạ, nếu bỏ rơi tu sĩ có thể cứu được thế giới, tại sao không chọn cách đơn giản này? Ta muốn thanh tẩy chùa, chuỗi Phật châu muốn cứu thế, chúng ta hợp ý nhau."

"Nó thực hiện nguyện vọng của ta, còn ta cũng phải tuân theo nguyện vọng của nó, trao nó vào tay người có thể thay đổi vận mệnh thế gian. Thí chủ, xin hãy nhận lấy chuỗi Phật châu này."

Lạc Nhàn Vân không biết nên làm gì, y không thể quyết đoán như Bất Luân hòa thượng.

Nhưng y quyết định nhận chuỗi Phật châu này.

Hệ thống Cứu Thế tin rằng y sẽ tìm ra cách, vậy y sẽ không bỏ cuộc. Y sẽ thu nhận chuỗi Phật châu và cùng nó tìm cách cứu thế giới.

Lạc Nhàn Vân đưa tay nhận lấy chuỗi Phật châu.

Ngay khi chuỗi Phật châu rời khỏi tay Bất Luân hòa thượng, thân hình cao lớn của ông ta hóa thành từng hạt bụi nhỏ, dần tan biến vào không trung.

Lạc Nhàn Vân sững sờ.

Hóa ra Bất Luân hòa thượng luôn xem mình là một phần của Chân Ngôn Tự.

Tắm máu Chân Ngôn Tự, tất nhiên cũng bao gồm cả ông ta.

Ông ta sống đến giờ phút này chỉ để chờ Lạc Nhàn Vân nhận lấy chuỗi Phật châu.

Lạc Nhàn Vân nhìn những hạt bụi tan biến, nhất thời không biết phải đánh giá Bất Luân hòa thượng như thế nào.

Ông ta là kẻ ác tột cùng, giết chóc không đếm xuể. Nhưng ông ta đã kiên định với niềm tin của mình cho đến tận hơi thở cuối.

Ông ta đã dùng cả cuộc đời để thoát khỏi lời nguyền của phụ hoàng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.