Người đăng: ๖ۣۜĐế ๖ۣۜThanh
Thiên Quân cũng không ngờ được trong lúc nhàm chám sáng tạo một cái chiêu thức lại khiến cho Thần Âm tiên tử, lúc này quả thực là muốn lôi kéo phiền phức rồi.
“...”. Thiên Quân quay đầu đương nhiên cũng thấy được không ít ánh mắt nhìn về phía mình, thậm chí là Độc Cô Kiềm, Thủy Yên Nhiên cùng Ôn Như Thủy cũng đang chăm chú nhìn về phía, ánh mắt cũng như đang hỏi hắn cảm thấy thế nào.
“Ha hả, Đây là chiêu thức từ ý cảnh của tiên tử mà sinh, cái tên cũng nên do nàng đặt, ta cảm thấy cũng là vô cùng phù hợp!”. Thiên Quân sau đó liền cười cười nói. Không muốn tham dự nhưng lại lôi kéo phiền phức ah, hắn đúng là cũng bị bất đắc dĩ.
“Ồ? Như vậy thì đa tạ!”. Thần Âm tiên tử nghe vậy thì cười nhạt nói, ánh mắt nhìn về phia Thiên Quân nhưng lại tràn đầy ý vị khác, dù sao tên kia lúc nãy cũng khiến cho tâm thần của nàng một trận hoảng hốt đây. “Vị đạo hữu này rất lạ mặt, chỉ là có thể ngồi cùng với Như Thủy đạo hữu như thế có lẽ cũng không phải hạng người tầm thường, không biết là thế lực nào chi nhân?”.
“Ha ha, ta cái này chỉ là vô danh tiểu tốt, có thể ngồi đây quả thực là may mắn, Thần Âm tiên tử chê cười rồi!”. Thiên Quân cười cười nói.
“Ồ? Vũ đạo hữu không phải là Hạo Thiên Thần địa Thất Thần tử sao? Làm sao có thể là vô danh tiểu tốt được?”. Đột nhiên một giọng nói khác chen vào, thình lình chính là cái kia Long tộc thiên kiêu, Long Nguyên Hải. Hắn giọng nói mang theo không ít châm chọc, dĩ nhiên là đối với Thiên Quân trước đó đi vào Vô hoa các này vẫn có chút khúc mắc không nhỏ.
“Ta còn chưa chính thức sắc phong đâu, Long đạo hữu nói đùa!”. Thiên Quân mắt khẽ híp lại nhìn sang Long Nguyên hải cười nhạt nói. Xem ra việc hắn đến cái này Vô hoa các là không sáng suốt rồi, đi xem náo nhiệt cũng không cần tạo ra náo nhiệt đâu.
“Hóa ra là Vũ đạo hữu!”. Thần Âm tiên tử cười cười. “Không biết Vũ đạo hữu cảm thấy ta cái này nhạc phổ có cảm tưởng gì?”. Nàng ánh mắt lóe lên tinh quang nói. Nàng đánh ra “Hoa tâm cầm” có thể nói là vô cùng tâm đắc, trong đời nàng cái này tuyệt khúc có thể xem là đỉnh phong nhất mấy cái, thế nhưng Thiên Quân ban nãy phản ứng lại không giống bình thường, nàng thậm chí là đang hoài nghi khả năng của mình.
“Ha ha, Tiên tử chê cười rồi, tại hạ một chút âm luật cũng không hiểu, nói ra chỉ là chê cười thôi, hay là quên đi!”. Thiên Quân cười nhạt nói. Không nói còn tốt, nói ra chỉ sợ nhiều kẻ động lòng.
“Aiii... Xem ra tiểu nữ cầm nghệ không tinh rồi, còn không đả động được tâm nhãn của Vũ đạo hữu!”. Thần Âm tiên tử nghe vậy thì nụ cười cứng lại sau đó nhưng là thở dài có vẻ chán nản nói. Bất quá tại Vô hoa các này nàng có thể nói là nữ tử được yêu thích nhất, một chút biểu hiện đó đương nhiên cũng khiến nhiều kẻ tự nguyện vì mỹ nhân trút giận, lập tức một loạt ánh mắt nhìn về phía Thiên Quân như muốn tóe lửa.
“Hừm...”. Chính như ngồi đối diện Thiên Quân là Độc Cô Kiếm cũng nhìn Thiên Quân với ánh mắt khác, bất quá cũng không có làm gì, bọn hắn lúc này là đại biểu Hạo Thiên Thần địa, chỉ vì một câu của mỹ nhân mà có cái gì xung đột cũng quá mất mặt rồi. Huống chi Thiên Quân đáng sợ hắn đã biết một hai, chơi đùa còn không sao, chọc tiểu tổ tông này nổi đóa lên thì không biết có kết quả như nào.
“Hừ! Ta thấy vị Vũ đạo hữu này cũng không muốn tham gia buổi yến tiệc này, hà tất phải đi vào trong này trộn lẫn làm gì cho mất mặt!”. Tầng sáu một giọng nói lạnh lùng vang lên, Thiên Quân nhìn lại liền nhận ra đối phương, chính là cái kia lục y thanh niên ban đầu chặn hắn lên tầng cao Vô hoa các, công kích hắn không thành còn bị công kích ngược trở lại, xem ra cũng ghi hận lên hắn.
“Đúng thế! Nếu đã không hiểu âm luật còn muốn đến Vô hoa các này làm cái gì? Không lẽ là muốn truy đuổi Thần Âm tiên tử mà đến?”. Tầng sáu cũng có một cái khác thiên tài nói.
“Hắc hắc...”. Tầng bảy cũng có mấy cái nhìn về phía Thiên Quân đầy diễu cợt. Cho dù cũng không có cái gì biểu hiện rõ ràng nhưng có thể thấy được bọn hắn sẽ không để Thiên Quân đẹp mặt.
“Ha hả, Thần Âm tiên tử nói đùa! Tại hạ chỉ là đối với âm luật không hiểu, đây là sự thật, bất quá tiên tử cầm nghệ tinh tế ta vẫn có thể hiểu được một hai, nếu các vị bằng hữu ở đây đã muốn nghe tại hạ cảm nhận thì ta cũng đành bêu xấu rồi!”. Thiên Quân cười cười lạnh nhạt nói. “Aiii... Cây muốn lặng mà gió không muốn ngừng, đã như vậy thì làm khó rồi”. Thiên Quân thầm nghĩ.
“Như vậy chúng ta rửa tai xin nghe!”. Thần Âm tiên tử ánh mắt sáng lên cười nói. Nàng đích xác muốn nghe Thiên Quân lý giải, thậm chí còn muốn cảm nhận một lần nữa ban nãy cái kia chiêu thức mà hắn diễn luyện, tuy rằng nàng không biết hắn từ đâu học đến chiêu thức kia nhưng nàng có thể cảm nhận được nó cường đại vô cùng, mà lại ý cảnh lại cùng nàng bị thương ý cảnh tương tự.
“Hoa tâm cầm của Thần Âm tiên tử chính là vô cùng hoàn mỹ, ta căn cản không hiểu cầm kỹ nên cũng không có gì để nói về cầm kỹ của nàng, âm luật cũng là như thế, ta chỉ hiểu một chút ý cảnh mà thôi!”. Thiên Quân chầm chậm nói.
“Nàng một khúc này ý cảnh chính là bi thương, bất quá nếu ta đoán không sai ngày đó sau khi quay về quê cũ, chứng kiến cảnh còn người mất kia, Thần Âm tiên tử nhưng là giết không ít người?”. Hắn cười nhạt nhìn chăm chú về phía Thần Âm tiên tử nói, phảng phất như muốn nhìn thấu nội tâm của nàng kia.
“...”. Một lời vừa ra lập tức vô số ánh mắt quái dị sau đó đều nhìn về phía Thần Âm tiên tử, việc giết chóc thế giới tu giả đó là bình thường sự tình, chỉ là nếu một cái mang danh tiên tử như Thần Âm tiên tử lại là một cái giết không ít người thì lại có chút làm người giật mình. Bất quá sau đó bọn hắn lại có nhiều cái nhìn về phía Thiên Quân diễu cợt, ở đây không có ai nhìn ra được Thiên Quân làm sao có thể? Bọn hắn liền nghĩ đến một ý, Thiên Quân đây chỉ là nhắm mắt nói mò mà thôi!
“Vũ đạo hữu quả nhiên mắt sáng như đuốc, ngày đó tiểu nữ quay về cố hương gặp đúng dịp tặc nhân giết bóc cướp của, toàn bộ thành trì hai vạn người già trẻ không chừa đều không có một cái sống sót, khi đó tiểu nữ dưới cơn tức giận liền chém giết toàn bộ một ngàn tặc nhân, sau đó mới sáng tác” Hoa tâm cầm “này, vốn nghĩ không chút ảnh hưởng nhưng xem ra bị Vũ đạo hữu nhận ra!”. Thần Âm tiên tử khuôn mặt có chút biến hóa nhưng rất nhanh cũng liền bình tĩnh lại nói. Thế nhưng đáy lòng của nàng lại là nổi lên kinh thiên nổi sóng, chuyện này cũng không có ai biết, cho dù là sư phụ nàng nghe đến “Hoa tâm cầm” nhạc khúc này cũng không nhìn ra cái gì, Thiên Quân lại có thể từ đó nhìn ra? Đây là cỡ nào nhãn lực phi phàm?
“Vậy mà là thật...”. Vô hoa các bên trong cả đám tu giả kinh dị nhìn về phía Thiên Quân, bọn hắn cho dù nghĩ như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sựu thực, Thiên Quân vậy mà nói đúng hoàn cảnh khi Thần Âm tiên tử sáng tác khúc nhạc phổ kia!
“Vũ đạo hữu đối với ý cảnh lĩnh ngộ thâm sâu như vậy lại không hiểu âm luật đúng là đáng tiếc!”. Thần Âm tiên tử lại thở dài nói. “Không biết Vũ đạo hữu làm sao lại nhìn ra được điểm này?”. Còn có một câu nàng muốn nói nhưng lại thôi đó là “Đến sư phụ ta cũng không nhìn ra, làm sao ngươi có thể?”. Câu này nói ra cũng quá kinh thế hãi tục rồi.
“Cái này nói ra cũng đơn giản!”. Thiên Quân cười nói. “Bi thương y cảnh nếu chỉ là đơn thuần làm sao có khả năng sáng tạo ra võ kỹ? Nói ra đúng là cũng phải khâm phục Thần Âm tiên tử, cả một khúc phổ đúng là không nhìn thấy chút nào sát ý nhưng trong đó ẩn chứa sát ý vẫn giúp người ta sáng tạo ra võ kỹ, cái này ẩn tàng đi được sát ý đúng là làm cho Vũ mỗ bộ phục!”. Hắn ánh mắt có chút khác lạ nhìn Thần Âm tiên tử nói.
“...”. Thần Âm tiên tử tâm thần ầm ầm chấn động, chính bản thân nàng cũng không biết bản thân sáng tạo ra một khúc phổ này lại có thể khiến cho tu giả khác lĩnh ngộ được võ kỹ là nguyện nhân gì, thế nhưng khi nghe Thiên Quân giải thích nàng cũng đã hiểu được, không trách ngày đó sư phụ nàng nói nàng tốt nhất là đem “Hoa tâm cầm” này cất dấu thật kỹ, chỉ có thể để người hiểu nàng được nghe, hóa ra là có ý này. Sư phụ nàng cũng biết được trong khúc nhạc bi thương này ẩn dấu sát ý nhưng lại không biết được nguyên nhân kín kẽ như Thiên Quân mà thôi.
Quả đúng như sư phụ nàng lo lắng, Thiên Quân vừa nói xong đúng là có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía nàng biến đổi không nhỏ, thử hỏi một cái lúc nào cũng biểu hiện như tiên như phật nhưng nội tâm lại ẩn chứa rắn rết thì có ai dám chung đụng? Căn bản chính là có bao xa chạy bao xa, tránh xa so với rắn độc còn muốn xa hơn nhiều.
“Ngươi nói như vậy là ý gì?”. Độc Cô Kiếm ánh mắt như phun lửa nhìn Thiên Quân tức giận gầm lên. Hắn trước đó nhịn nhưng Thiên Quân lúc này trực diện nói xấu Thần Âm tiên tử đúng là đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của hắn, khí tức liền như núi lửa lúc nào cũng muốn bộc phát, ánh mắt kia nhìn Thiên Quân cho thấy nếu cái sau không có câu trả lời thích đáng thì hắn lập tức khiến cho Thiên Quân đẹp mắt. Không những là hắn, tầng hai còn có hai đạo ánh mắt như đao nhìn về phía Thiên Quân, một trong hai đó là Long Nguyên Hải, hắn lập tức lạnh giọng chất vấn.
“Ngang nhiên nói xấu một cái nữ nhân yếu đuối như thế, Vũ đạo hữu đúng thật là uy phong, thứ cho Long mỗ không vừa mắt nhiều chuyện, ngươi nếu không cho một lời xin lỗi Thần Âm tiên tử đừng trách ta đem ngươi đuổi ra Long Vực!”. Long Nguyên Hải hai mắt híp lại nhìn về phía Thiên Quân băng lãnh nói, sát khí nhưng không có chút nào che dấu.
“Long Nguyên Hải ngươi còn không có tư cách này!”. Thiên Quân còn chưa phản ứng thì Thủy Yên Nhiên đã lạnh lùng nhìn sang nói, đây chính là chính diện vỗ mặt Hạo Thiên Thần địa, nàng làm sao có thể để yên, Long Nguyên Hải cho dù là Long tộc thiên kiêu, nơi này đúng là Long tộc địa bàn nhưng nàng cũng không có khả năng cho phép kẻ khác đụng đến uy danh của Hạo Thiên Thần địa.
“Hừ! Ngươi có thể xem xem ta làm sao lại không có tư cách này!”. Long Nguyên Hải cũng là hừ lạnh gằn từng chữ nói. Hắn thân là Thiên kiêu bảng bài danh mười hai, bất luận thực lực hay thiên phú hắn cũng có tự tin làm được điều này. Còn chưa nói tại Long Vực hắn càng có được sức ảnh hưởng cực lớn, cho dù đem một cái Thần tử đẩy ra Long Vực cũng không phải không được, hắn còn không tin đem đối phương hành hạ nhục nhã một trận mà đối phương còn có mặt mũi ở lại Long Vực!
“Ha ha, trước đứng vội!”. Thiên Quân cười cười nhìn Thủy Yên Nhiên nói. “Long Nguyên Hải đúng không? Muốn làm hộ hoa sứ giả thì cũng nên rõ ràng địa thế một chút, bằng không xuống đài sẽ có chút mất mặt, ta còn không có nói xong đây!”. Hắn lại nhìn về phía Long Nguyên Hải lạnh nhạt nói. Nơi này là Long Vực, Long tộc đúng là có cực cao ưu thế, chỉ là như thế muốn đem ra uy hiếp Thiên Quân còn không được.
“Thần Âm tiên tử dám đem khúc” Hoa tâm cầm “này ra cho chúng ta cùng thưởng thức đương nhiên cũng biết được kết quả, nàng lại muốn chúng ta từ ý cảnh trong đó sáng tạo ra võ kỹ, ta có chút hoài nghi, bản thân nàng cũng không có để ý trong lúc vô tình đã đem sát ý ẩn vào trong đó, đem nó thành một phần của nhạc phổ mà không hề hay biết. Bằng không nàng cũng không đến mức đem nó ra cho mọi người cùng nghe, như vậy chính là vạch áo cho người xem lưng, đem nó ra bêu xấu cũng chỉ có ngu ngốc mà thôi!”. Hắn lại nhàn nhạt nói sau đó nhìn về phía Thần Âm tiên tử cười cười nghi hoặc. “Ta nói có đúng không Thần Âm tiên tử?”.
“...”. Im lặng, Vô hoa các như lâm vào im lặng. Thiên Quân đơn giản giải thích như thế bọn hắn còn không hiểu được thì đúng là uổng danh thiên tài, nhất thời rất nhiều kẻ xấu hổ vô cùng không dám nhìn thẳng về phía Thần Âm tiên tử.
“Ah! Đúng thế! Nếu Thần Âm tiên tử là người như thế cũng không cần đem bản nhạc phổ này ra cho chúng ta nghe, chính là tự mình hại mình, đơn giản như thế chúng ta lại không nghĩ ra...”. Không biết là cái nào trước tiên mở miệng, sau đó nhưng là nhận được tán thành rất nhiều, đều có vẻ rối rít vô cùng.
“...”. Độc Cô Kiếm cùng Long Nguyên Hải xem như là hai cái nghẹn họng nhất, cái trước xem như còn có chỗ trống mà quay đầu, dù sao thì Thiên Quân cũng không hướng về phía hắn, chỉ có thể ngồi đó cười xấu hổ, cái sau nhưng lại có chút không biết làm sao cho phải! Long Nguyên Hải đúng như Thiên Quân nói, cho dù muốn xuống đài cũng khó, chỉ có thể mặt mũi âm trầm nhìn về phía Thiên Quân, sắc mặt có bao nhiêu khó coi liền như thế khó coi, đã không muốn nhìn thẳng về phía Thiên Quân nữa.
“Thần Âm đa tạ chư vị tin tưởng!”. Thần Âm tiên tử cười nhẹ cúi đầu nói sau lại lần nữa nhìn Thiên Quân ánh mắt tỏa sáng. “Vũ đạo hữu đích thực là tri âm của tiểu nữ, nếu hôm nay không thể cùng Vũ đạo hữu thì tiểu nữ còn không biết được khúc phổ này chỗ độc đáo!”. Nàng dừng lại một chút lại nói. “Vũ đạo hữu đối với ý cảnh có thể hiểu thấu triệt như thế không biết có từng lĩnh ngộ ra chút nào võ kỹ, có thể cho chúng ta mở mang tầm mắt một chút?”.
“Như vậy tại hạ đành biểu diễn một hồi!”. Thiên Quân biết muốn dừng lại là không có khả năng, hắn biểu hiện có chút bắt mắt, nếu lúc này dừng lại chỉ e liền thành trò cười, cái đích cho người chỉ trích, chỉ có thể đơn giản đáp ứng. Bất quá ánh mắt lại chuyển rời về phía tầng thứ sáu cái kia lục y thanh niên, tên này hai lần đầy ý xấu hướng về phía hắn, không cho chút giáo huấn Thiên Quân làm sao có thể yên lòng? Về phần Long Nguyên Hải, tạm thời vẫn không nên đụng đến, không phải hắn sợ phiền phức mà là còn không có lý do thỏa đáng.
“Cho dù trong khúc phổ của Thần Âm tiên tử có tồn tại ẩn đị sát ý nhưng nó nguyên bản vẫn là bi thương ý cảnh, mà lại theo cá nhân tại hạ thì chỉ một loại võ kỹ thích hợp với loại y cảnh này, nó cần bao trùm tất cả! Ta gọi nó là Bi thiên thủ!”. Thiên Quân tay trái khẽ nâng lên chụp về phía Vô hoa các tầng thứ sáu.
“Ông...”. Những kẻ nhìn về phía Thiên Quân bàn tay lập tức cảm thấy một loại bị thống đau thương cảm giác, sau đó bọn hắn như nhìn thấy bàn tay lớn lên kéo dài vươn về phía tầng thứ sáu, lục y thanh niên kia hai con ngươi trợn trừng, hắn lập tức cảm nhận được Thiên Quân một chiêu này nhưng là hướng thẳng về phía hắn. Hắn muốn phản kháng nhưng một chút thời gian cũng không có, một cái thủ chưởng bóng mờ đã đập lên ngực hắn.
“Rầm!”. “Rắc...”. Lục y thanh niên thân hình như diều đứt dây bị đánh bật về phía sau, dưới Thiên Quân lực đạo khống chế vô cùng tinh chuẩn đánh lên một mình lục y thanh niên, bên cạnh đó bàn ghế cũng không chút nào bị ảnh hưởng, một chiêu này lập tức đem lục y thanh niên đánh bay ra khỏi Vô hoa các, sống chết không rõ!
“...”. Cho đến khi Lục y thanh niên bị Thiên Quân một chưởng đập bay thì phần đông Vô hoa các bên trong tu giả mới bị tiếng động kia làm cho giật mình tỉnh lại, một đám hoảng sợ nhìn về phía Thiên Quân. Thiên kiêu tại tầng thứ bảy Vô hoa các đều là kinh nghi bất định nhìn về phía hắn, trong mắt đều là nồng đậm kiêng kị.
Tác giả: Đế Thanh