Lạc Thần tuyệt kỹ, nhất tuyệt trói buộc, nhị tuyệt giam cầm, tam tuyệt mê hoặc, tứ tuyệt chế ngự, ngũ tuyệt ám sát, tuyệt kỹ diệt khẩu.
Lấy thực lực của Tịch Nhiêu bây giờ, dựa vào Lạc Thần roi để sử dụng Lạc Thần tuyệt kỹ, có thể có khả năng đánh một trận cùng Linh Tông, chỉ là cái giá phải trả tương đối nặng nề.
Nàng bây giờ đã bị phẫn nộ che mờ lý trí, đã không thể tính đến hậu quả, cho dù nàng không làm như vậy, ba người Dĩnh Nhi cũng sẽ không dễ dàng gì buông tha cho các nàng, lấy ra Lạc Thần roi cũng là vạn bất đắc dĩ.
"Ba!”
Tịch Nhiêu trên tay nhiều thêm một cái trường tiên bạc chuôi đỏ, trường tiên vung ra, mang theo khí tức lạnh lẽo, từng tiếng vang thanh thúy như tiếng phượng hót cắt ngang bầu trời, một lực đạo vô hình ngăn trở công kích của ba người Dĩnh Nhi lại.
Lạc Thần tứ tuyệt, chế ngự.
“Ba!"
Trường tiên chợt vung lên lần nữa, trường tiên cũng không đánh vào ba người bọn họ, nhưng ba người bọn họ lại có thể cảm nhận được một lực lượng khổng lồ đánh vào lục phủ ngũ tạng của mình, ba người bị đánh trực tiếp văng ra tạo thành một đường vòng cung, chật vật ngã xuống đất.
Lạc Thần ngũ tuyệt, diệt.
Nàng mặc hồng y tay cầm trường tiên đỏ, giương roi tư thế như Phượng Hoàng Liệt Hỏa, một tầng sương trắng mờ ảo vây quanh thân nàng, nhìn qua như ẩn như hiện, phảng phất giống như thần tiên, nhẹ nhàng đứng giữa chốn phàm trần.
"Ta với ngươi không thù không oán, ngươi đã đoạt đồ của chúng ta, vậy liền mang túi trữ vật đưa ra đây, không phải nói người gặp cũng có phần hay sao?" Tịch Nhiêu dùng ngón cái vuốt nhẹ môi dưới, đôi mắt bạc bắn ra hàn ý lạnh lẽo, Lạc Thần roi quăng ngã ba người xuống đất.
Trong mắt ba người bọn họ lộ ra vẻ sợ hãi, cái này ... làm sao có thể?
Một người thất phẩm Linh tướng, hai người ngũ phẩm Linh tướng cứ như vậy bị nhất phẩm Linh tướng đánh ngã xuống đất không có chút phòng bị nào.
Nàng làm sao làm được?
Liền xem như giai đoạn trước Linh sư phẩm giai chênh lệch không đáng sợ, nhưng cũng không thể trở thành như thế này, cái này cũng bất khả tư nghị rồi, quả thật chưa từng nghe thấy!
Sự thật bày ra trước mắt, không phải do bọn họ có tin hay không, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng.
Đó là trường tiên trong tay Tịch Nhiêu không phải vật phàm, vì vậy nàng trong thời gian ngắn ngủi đã là cấp bậc Linh tướng.
Đúng, nhất định là như vậy! Bằng không thì làm sao có thể!
"Ba!"
Không đợi ba người bọn họ từ dưới đất bò dậy, Tịch Nhiêu đi đến trước ba người bọn họ, hung hăng cho một roi, bộ dáng vung roi uyển chuyển nhảy múa như hồ điệp, cực kỳ ưu nhã.
Đồng thời trường tiên đánh lên thân ba người, trên người bọn họ nhiều thêm một vết roi máu me đầm đìa, đồng thời lại cảm thấy đầu bị đụng có chút choáng, muốn vận chuyển linh khí lại phát hiện giống như bị thứ gì cản lại, không thể động đậy.
Lạc Thần tam tuyệt, mê hoặc.
Lạc Thần nhị tuyệt, giam cầm.
"Đối với đệ đệ ta hạ sát thủ? Hả?" Tịch Nhiêu cười nhẹ, vừa hung ác cho bọn họ một roi, roi xẹt qua mặt đất, cây cỏ hóa thành bụi bay lên, lưu lại một vết sâu hoắm.
"Cuối cùng là muốn tìm chết?" Tịch Nhiêu vung trường tiên lên, trực tiếp cột ba bọn họ chung một chỗ, làm cho bọn họ hô hấp có chút không được, dường như sắp ngạt thở.
"Ngươi ... dừng tay, túi trữ vật ... chúng ta không cần nữa!" Dĩnh Nhi sắc mặt tái xanh, mang theo hơi thở hổn hển nói, nhưng cũng không thật tâm cầu xin tha thứ, nàng ta tâm tư không ngừng chuyển động nghĩ đến tùy thời tìm cơ hội phản kích lại.
"Đúng, đúng, đúng, chúng ta từ từ nói chuyện!" La Bân đau đớn bộ mặt có chút vặn vẹo, thấy Dĩnh Nhi mở miệng giảng hòa, hắn cũng liền vội vàng phụ họa theo, đối với trường tiên của Tịch Nhiêu, tâm hắn thoáng có chút sợ sệt.
"Thả chúng ta, chúng ta đều không cần nữa." Lâm Ngữ Nham cũng chưa từng bị sỉ nhục như vậy, khẽ cắn môi, theo Dĩnh Nhi cầu xin tha thứ.
Nhìn thấy Dĩnh Nhi gương mặt cao cao tại thượng giờ phút này cũng vì đau đớn kịch liệt mà vặn vẹo, Lâm Ngữ Nham đối với nàng ta oán hận cũng dần dần tan.[nguồn webtruyen.com]
"Thả các ngươi? Các ngươi ban đầu có nghĩ đến buông tha cho chúng ta?" Dung nhan của Tịch Nhiêu dưới mạng che vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng âm thanh lại giống như hàn băng, nếu không phải nàng đúng lúc có Thần khí Lạc Thần roi chỉ sợ ba người các nàng thật sự phải bỏ mạng lại đây rồi.
Mặc dù không biết lý do, nhưng giờ phút này sát ý trong mắt Dĩnh Nhi được nàng ta che dấu rất kỹ bị nàng nhìn thấy nhất thanh nhị sở.
Dĩnh Nhi trên người không ngừng truyền tới cảm giác đau rát, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nàng bị người khác đánh như thế này, lại còn là bị một cái nhất phẩm Linh tướng đánh.
Nàng thế nhưng là thất phẩm Linh tướng a! Thất phẩm chênh lệch như thế, nói ra chỉ sợ người khác không tin!
Dưới tình thế bất đắc dĩ, nàng cắn đầu lưỡi, lấy máu tươi làm dẫn, lấy ra một đạo hỏa diễm, hỏa diễm vây quanh thân nàng ta, trong khoảnh khắc nàng ta cảm giác đau đớn biến mất, linh lực trói buộc cũng biến mất, bên trong cơ thể linh khí liên tục tăng lên thẳng đến cấp Linh tông.
Nàng ta thoát khỏi trói buộc, đứng dậy, cả người giống như người từ trong lửa đi ra, nhìn qua cực kì quỷ dị, cách nàng ta gần nhất là Lâm Ngữ Nham và La Bân có thể cảm nhận được quanh thân nàng ta tản mát ra cảm giác thiêu đốt mãnh liệt, linh khí vậy mà loáng thoáng có dấu hiệu phá vỡ giam cầm.
"Ngươi cho rằng, một cái trường tiên liền có thể đối phó ta?" Dĩnh Nhi mặt mày thâm trầm tựa hồ có thể nhỏ ra huyết, một đạo hỏa diễm trên lòng bàn tay nàng nhún nhảy.
Nàng lúc này bị ép phải sử dụng hộ thân phù mà lão tổ cho nàng, huyết tế hỏa diễm.
Vốn dĩ là lão tổ cho nàng ta tuyệt kỹ bảo mệnh, nhưng nàng ta lại bị Tịch Nhiêu giam cầm, tay nàng ta không thể nào vận chuyển được linh khí do trường tiên kì lạ kia, lúc này mới ba động dùng được.
Bây giờ Dĩnh Nhi cũng bị Tịch Nhiêu chọc giận, bắt đầu liều lĩnh phản kích lại.
Cái đạo huyết hỏa diễm kia làm Tịch Nhiêu cảm thấy nguy hiểm, nàng bắt đầu lo lắng, tâm như rớt vào hầm băng.
Với thực lực của Dĩnh Nhi bây giờ, nàng hiện tại không có lòng tin có thể chống cự qua được, trước đó nàng vận dụng thôn thiên hồn đồng tử đã tiêu hao linh hồn chi lực của nàng, thêm việc nàng sử dụng trường tiên Lạc Thần khiến linh lực trong cơ thể nàng hoàn toàn cạn kiệt.
Nếu như là ở tình huống bình thường, nàng nhất định sẽ không để bản thân ở tình trạng linh khí bị khô kiệt như vậy, nhưng lúc đó nàng chỉ có thể lựa chọn được ăn cả ngã về không mà đối đầu với Dĩnh Nhi vì lúc đó nàng ta đối với các nàng lộ ra sát ý.
Đương lúc Tịch Nhiêu chuẩn bị dùng Lạc Thần tứ tuyệt ngăn cản công kích như vũ bão của Dĩnh Nhi, đột nhiên yết hầu của nàng nóng lên, miệng nàng thở ra một hơi, ngay sau đó nàng phun ra một ngụm khí huyết, linh khí toàn thân nàng đều tiêu tán.
Không ổn rồi, ngay tại thời điểm mấu chốt linh khí của nàng lại dùng hết.
Nàng cảm nhận được thân thể mềm nhũn, dùng hết khí lực từ trong cổ họng phun ra hai chữ “chạy mau”, sau đó liền thẳng tắp ngã về phía sau, hôn mê trong ngực của Mục Lăng Ngư.
Không có linh khí chống đỡ, trường tiên Lạc Thần trên tay nàng tự động hóa thành dãi lụa một lần nữa đem búi tóc đen của nàng buộc lại.
Mục Lăng Ngư đỡ Tịch Nhiêu, trên mặt bình tĩnh, nội tâm lại bối rối không chịu nổi, nhưng rất nhanh trong đầu lại nhanh chóng phân tích tình huống.
Trước mắt Tịch Nhiêu hôn mê, Tịch Diệu lại bị thương, bọn hắn mất người chiến đấu chủ lực, Mục Lăng Ngư cũng không cho rằng trình độ của hai người bọn họ có thể giống Tịch Nhiêu, vượt cấp chiến đấu.
Đối mặt với ba người vây đánh, bọn họ hoàn toàn không có thoát được, chắc chắn lời Tịch Nhiêu nói trước đó thì nàng cũng đã đoán được tình huống này.
Mục Lăng Ngư và Tịch Diệu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thấy sự bất an trong mắt đối phương.