Đùng!
Tiếng bùng nổ lần thứ ba vang lên, cả ngọn núi run rẩy mãnh liệt, trong những vết nứt mơ hồ phát ra quang mang kì dị. Hoàng Thiên lúc này đã tiến tới rất gần tiên sơn, dưới ảnh hưởng của tiếng nổ lại không bị thương chút nào, ngược lại còn có một lại cảm giác thoải mái.
Hơn mười phú sau, rốt cục hắn đã tiến tới trên đỉnh núi, giơ tay nắm lấy chuôi kiếm. Thân kiếm đen sì đột nhiên run rẩy dữ dội, lớp vỏ đen sì ở ngoài nhất thời hóa thành một trận khói đen nồng nặc, đè ép lên toàn bộ tòa tiên sơn.
Cố Sở ở bên ngoài vừa sợ vừa mừng. Mừng là vì Hoàng Thiên lúc này đang bị khói đen nhấn chìm hoàn toàn, nếu hắn bị cắn nuốt đến chết, thì lão được sẽ được tự do. Sợ là vì lần này khói đen tỏa ra quá mức nồng nặc, gấp mấy chục lần khi nãy, che phủ toàn bộ tòa tiên sơn.
Thế nhưng lão không thể biết rằng ở bên trong, làn khói đen này tựa hồ không hề bài xích Hoàng Thiên chút nào, mà lại hướng cơ thể hắn vờn quanh.
Trường kiếm một lần nữa run lên, lấy nó làm trung tâm tản mát ra mịt mờ sương mù Hỗn Độn. Không gian vỡ nát, thời gian đảo ngược, cả phiến thế giới như là yên tĩnh rồi, phảng phất đi tới trước khai thiên tích địa.
Hoàng Thiên đứng im như tượng gỗ, lặng lẽ quan sát biến hóa xảy ra, từng hình ảnh dần hiển hiện ra trước mắt hắn.
Thanh âm gào thét vang vọng trong thiên địa, giống như có thiên quân vạn mã đang chém giết, tiếng la hét dữ tợn, tiếng kêu rên thống khổ.
Đây là một mảnh cực đại chiến trường, nằm sừng sững giữa vũ trụ tinh không, phát ra phong cách cổ xưa, tang thương khí tức, như là tồn tại từ thiên cổ.
Nơi này không có mặt đất, chỉ có một biển máu mênh mông không có điểm cuối. Từng cái xác của sinh linh Thượng Cổ trôi nổi lềnh bềnh, không biết bao nhiêu cho kể, trong đó có cả nhân loại.
Phía bên trên cỗ chiến trường, vô cùng vô tận sinh linh đang đại chiến, không biết đến tột cùng có bao nhiêu, đem cái này phiến cổ chiến trường đều có cảm giác chật ních.
Đại chiến kinh thiên cỡ này, hậu thế là chưa bao giờ xảy ra một lần đấy, bởi vì thanh thế của nó to lớn, không cách nào tưởng tượng nổi. Khiến cho người ta có cảm giác, nếu như hậu thế xảy ra một trận chiến thế này, thì chính là đi đến tận diệt, mãi mãi chìm vào trong hắc ám đen tối.
Oành!
Bầu trời tinh không sụp đổ, bùng nổ ra chí cường khí tức, quét ngang toàn bộ chiến trường.
Hai cỗ thân ảnh xuất hiện trong không gian, đối đầu lẫn nhau.
Phía bên kia là một đạo khủng bố thân ảnh, thần quang ngập tràn rọi sáng toàn bộ tinh không. Hằn vừa có khí tức của Tiên, lại vừa có khí tức của Thần, tựa như một vị Thần Tiên giáng thế, một vị Thiên Đế của nhân gian, bễ nghễ khắp đất trời thương khung.
Phía đối diện hắn, tên kia cũng là cường giả đáng sợ, phát ra khí tức lại để cho trời đất nơi này đều phải sợ run, một mực tuân theo hắn. Nếu như nam tử kia bễ nghễ thiên địa, thì người này lại tạo cho người ta cảm giác hắn là đại biểu ý chí của thiên địa này, được trời đất ủng hộ mà trao cho sức mạnh vậy.
Hoàng Thiên đứng tại nơi xa nhìn tràng cảnh này, một hồi xuất thần. Hai người này quá mức khủng bố, mạnh mẽ tới mức hắn không thể tưởng tượng nổi.
- Ha ha! Sùng Lãm ơi Sùng Lãm, đây là vị cứu tinh mà ngươi mời tới sao?
Phương xa, cái kia nam tử đột ngột cười lớn, lại để cho cả tinh không chiến trường muốn sụp đổ. Uy thế của hắn như đại biểu cho cả thương khung này, chỉ là cười một tràng mà thôi liền để không gian vỡ nát, hóa thành một loạt hố đen cuồng bạo.
Hoàng Thiên đang còn ngây người trước sức mạnh của bọn họ, lúc này da đầu đều run lên rồi, vì tên nam tử kia chính là đang chỉ tay về phía hắn.
Lời nói của hắn càng làm Hoàng Thiên sởn cả gai ốc, việc hắn thần du tới đây là có người cố ý gọi hắn tới? Hơn nữa, người ta gọi hắn tới là để trợ giúp, đánh nhau cùng tên nam tử kia?
Chuyện này quá mức quỷ dị rồi, đùa à, gọi một tên Nguyên đan tu sỹ chưa đầy hai mươi tuổi về Thượng Cổ đánh nhau với một nhân vật siêu cấp bá chủ?
Đây là mạnh mẽ đến như thế nào, từ Thượng Cổ thời gian sử dụng pháp lực đưa hắn tới đây, càng muốn hắn giúp đỡ.
Người nam tử tên là Sùng Lãm vẫn thập phần bình tĩnh, nhìn thoáng qua Hoàng Thiên gật nhẹ đầu, không nói gì.
Đoạn hắn vươn cánh tay tới trước, đánh ra một chưởng về phía tên kia. Cả hư không ở trước chưởng thế kia liền ầm ầm phá diệt, thời gian nổ tung, cả thế giới như muốn trở về hỗn độn.
- Hừ! Năm đó có Xung Thiên Thần Vương tới giúp đỡ, ngươi còn không có thắng được Tôn Chủ, bây giờ ngươi lấy gì mà đấu?
Tên nam tử kia cười lạnh, dưới chưởng thế đánh tới lại không có hoảng sợ, còn mạnh mẽ tiến lên, chiến kích trong tay huy động, đánh ra đầy trời hỗn độn, như muốn hủy diệt tất cả.
Ầm ầm ầm!
Trời long đất lở, dẫn phát cuồng bạo năng lượng lan tràn, quét ngang toàn bộ tinh không, ép sụp quá khứ tương lai.
Sùng Lãm như một vị Thiên Đế vô thượng, chân đạp hỗn độn, tay nắm thời không, lại một quyền đánh tới.
Càn khôn điên đảo, dưới một quyền này tất cả đều không tồn tại, đi về hướng hủy diệt. Thiên Vũ đều muốn sụp xuống, từng cái tinh hà bùng nổ, tan nát thành bụi phấn, bị xóa đi tư cách tồn tại. Loại cảnh tượng này quá mức khủng bố, chấn động cổ kim.
Đến tột cùng là mạnh mẽ bao nhiêu, chỉ tùy ý một chưởng, một quyền liền có thể xóa bỏ tinh hà.
Tên nam tử kia trước một quyền này liền biến sắc, trường kích trong tay mạnh mẽ quét lên, đồng thời vẽ ra một thái cực đồ bảo hộ thân thể. Rõ ràng chính hắn cũng rất kiêng kỵ một quyền này, không còn dám tùy ý như khi nãy nữa.
Mà nay lúc này, khi mà một quyền của Sùng Lãm sắp đánh về phía nam tử, thân thể của hắn bỗng nhiên biến đổi, hóa thành kim quang thần thánh, sáng chói hơn ngàn vạn lần mặt trời.
- Long Quân Cửu Chân Quyết.
Ầm ầm!
Thiên Đạo sợ run, hư không cùng đại đạo đều tại rì rào run rẩy, mọi thứ đều bị hủy diệt, hóa thành hư vô. Tên nam tử kia rốt cục lộ ra thần sắc kinh hãi, bởi vì hắn lúc này hoàn toàn bị thần quang bao phủ, lại như bị trấn áp không thể nhúc nhích.
Hỗn Độn tuôn trào, bao phủ toàn bộ tinh không chiến trường.
- AAAAAAAA!
Tên nam tử rống lớn một tiếng, thân thể cường đại như hắn dưới một quyền kinh người kia liền nứt ra, tinh huyết chảy xuống. Thần quang phát ra như lửa, đốt thân thể hắn huyết nhục cháy khô, chỉ còn lại một khung xương trắng xóa.
Sùng Lãm tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội, trong tay ngay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm. Một mực huy động, kiếm ý đầy trời, chém rụng hết thảy tinh hà, nhanh đến cực hạn chém tới.
Tên nam tử kia chỉ còn lại khung xương tức giận thét gào, trường kích trong tay phát ra quang mang rực rỡ, mạnh mẽ đối kháng. Thế nhưng hắn thủy chung vẫn yếu thế hơn Sùng Lãm, liền bị mấy đạo kiếm ý chém vào, khung xương cường đại như thế cũng phải rạn nứt.
Mạnh mẽ chống đỡ một đạo kiếm ý, tên nam tử mượn lực chấn lui về mấy ngàn dặm xa. Chiến kích trong tay bất chợt huy động, đánh mạnh vào không gian, muốn mạnh mẽ mở ra một thông đạo.
Hắn là người biết tiến thối, cảm nhận được sự cường đại của Sùng Lãm, biết bản thân không là đối thủ, liền tìm cách bỏ trốn.
- Ngươi đi không được!
Sùng Lãm lần đầu tiên mở miệng, thanh âm quanh quẩn, không có mang theo khí thế gì, nhưng lại làm cho nội tâm tên nam tử kinh hãi.
Một đạo ánh kiếm lướt qua, lấy một tốc độ khó có thể hình dung mà đi, dọc đường không gian, thời gian toàn bộ sụp đổ xuống, hóa thành hư vô.
Trong sát na mà thôi, tên nam tử rống lên điên cuồng, chiến kích hào quang rực rỡ, muốn chống lại ánh kiếm này. Thế nhưng hắn có thể chống lại sao?
Va chạm bùng phát, chiến kích trong tay hắn bị chém làm đôi, tiếp theo là cơ thể hắn. Toàn bộ xương cốt dưới ánh kiếm lại yếu ớt đến không tưởng, trực tiếp bị chấn nát thành bụi phấn, đến cả linh hồn cũng không còn, triệt để chết di, thân tử đạo tiêu.
Một cái siêu cấp chí cường giả cứ như thế chết đi, hóa thành lịch sử.
Sùng Lãm đứng nơi đó, như Thần Tiên tuyệt thế, ánh lên thần quang chói sáng. Hắn tự thân giống như trở thành một phiến thế giới, một Thiên Đế bễ nghễ, khiến cho chư thiên Thần cùng Tiên cũng phải quỳ lại phục tùng.
Bên này, Hoàng Thiên còn đang chìm trong kinh hãi đây.
Hôm nay hắn trở về Thượng Cổ, hắn nhìn thấy chiến trường, thấy được siêu cấp chí cường giả chiến đấu, những điều này quá mức rung động.
Sùng Lãm bước nhẹ, đã xuất hiện trước mặt Hoàng Thiên. Hắn lúc này đã trở về trạng thái bình thường, thần quang nội liễm, nhìn Hoàng Thiên gật đầu như muốn nói gì đó, nhưng lại đắn đo không có nói ra.
Hoàng Thiên nhìn chằm chằm vào hắn, rất muốn hỏi tại sao lại đưa hắn tới nơi này, lại cho hắn xem những hình ảnh đó, rốt cục là đối phương có ý tứ gì.
Thế nhưng hắn cũng không có mở lời được, giống như bị một quy tắc nào đó ngăn cản, không thể nói.
Ngay lúc này, thế giới trước mắt hắn liền mờ đi rồi, giống như hắn đang bị mạnh mẽ kéo trở về hiện tại vậy. Lực lượng của thời gian là không thể chống đỡ, dù cho Sùng Lãm cũng khó mà duy trì lâu được.
Hoàng Thiên muốn gào lên rồi, vì cái gì? Đối phương bỏ ra một cái giá lớn như thế, triệu hồi hắn từ tương lai vô tận năm tháng trở về, chỉ để hắn xem những hình ảnh này thôi sao?
Thế giới trước mắt tan biến ngày càng nhanh, thân thể Sùng Lãm dần dần lờ mờ, hóa thành mưa ánh sáng, gần như biến mất.
Đúng lúc này, Sùng Lãm ánh mắt ánh lên quang mang nhàn nhạt, hàm ẩn một sự quyết tâm kiên định, nhìn Hoàng Thiên mà nói:
- Kỷ nguyên của ngươi, nếu còn không chiến thắng được hắn. Mong rằng sẽ gặp ngươi tại Thương Sinh Đại Chiến.
"Mọi người thấy hay thì giúp mình like và share nhé! Rất cám ơn mọi người đã ủng hộ mình.
À! Nếu ai tò mò thì có thể tìm trên google với từ khóa Sùng Lãm, Xương Cuồng hay Xung Thiên Thần Vương thì sẽ có bất ngờ xảy ra đấy... Ha Ha... tiên hiệp Việt Nam sẽ không thua kém gì Tung của hết... Ha Ha..."