- Nhìn đi, nhìn những hậu quả mà ngươi đã gây ra! Ta đang tự hỏi rằng, liệu rằng trong thâm tâm của ngươi có hai từ hối hận?
Tên trưởng lão thuận thế, càng thêm hung hăng quát lớn. Lời hắn vừa dứt, liền có một nửa số người trong đại sảnh đứng lên, dùng ánh mắt cừu địch nhìn về phía Hoàng Thiên.
- Giết người đền mạng, không cần nói nhiều.
- Trục xuất hắn ra khỏi Thiên Nguyên học viện.
- Đem hắn làm mồi cho Ngũ giai yêu thú.
Từng lời nói ác độc vang lên, khiến cho không khí trong đại sảnh bất ngờ thay đổi.
Sự việc này từ ban đầu đã đi quá xa khỏi tầm kiểm soát của Lâm Thanh Phong. Nếu chỉ là một cái Bạch Gia, thì có lẽ mọi chuyện đã được ông giải quyết êm xuôi rồi. Chỉ là đây là tranh chấp lợi ích của tất các đại gia tộc, hơn nữa đối phương lại nắm trong tay lý lẽ tuyệt đối, dù rất muốn thay đổi cũng không thể.
Giữa những lợi ích của đồng minh và tính mạng của Hoàng Thiên, ông bắt buộc phải lựa chọn một trong hai.
Không khí trong đại điện càng thêm căng thẳng, những lời chửi mắng, định tội Hoàng Thiên không ngừng vang lên.
Hoàng Thiên nhẹ lau đi vết máu trên môi, lặng lẽ nhìn qua tất cả mọi người. Ánh mắt hắn rất nhanh dừng lại trên người Lan Nhi, thần sắc càng thêm phức tạp.
Vì nơi đó, người mỹ phụ cũng đã đứng lên, hưởng ứng cùng những người khác xử phạt hắn. Còn Lan Nhi, nàng yên lặng đứng tại nơi đó, vẻ mặt lãnh đạm một cách lạnh lùng, nàng giận hắn sao?
Có sát khí nổi lên, đám người kia rất nhanh hình thành một thế bao bọc Hoàng Thiên vào trong, dường như muốn xử hắn ngay tại đây.
- Thiếu niên, ngươi nên rõ ràng tình thế của mình bây giờ. Ta khuyên ngươi nên tự xử thì hơn, tránh ảnh hưởng tới Lâm Thanh Phong tiền bối!
Có một người truyền âm cho Hoàng Thiên, giọng điệu mang theo một tia lãnh khốc oán khí. Dùng tinh thần lực cường đại của mình, hắn liền phát hiện ra người truyền âm là một lão giả, vốn là cùng một bên với Lâm Thanh Phong.
Bọn họ bề ngoài ủng hộ Lâm Thanh Phong, chung quy cũng vì lợi ích gia tộc. Mà giờ đây, Hoàng Thiên rất có thể sẽ trở thành một nguyên nhân làm sụp đổ toàn bộ lợi ích đó, họ có thể trơ mắt nhìn sao?
Một lần nữa, đứng trước rất nhiều người như thế này, Hoàng Thiên cảm nhận được sự cô độc đến đáng sợ của bản thân mình. Hắn bị bọn họ bài xích, hắn không được chấp nhận, hắn cô độc một mình.
Không có người thân, không có bạn bè, không có một ai khác.
- Mau mau giết hắn! Loại người như hắn không được phép tồn tại.
Tiếng quát tháo càng thêm huyên náo, không khí trong đại điện đã căng thẳng đến cực điểm. Không chỉ đám người đối lập, mà cả những người bên phía Lâm Thanh Phong cũng muốn giải quyết Hoàng Thiên nhanh chóng, tránh để Lâm Thanh Phong ra quyết định sai lầm.
- Hôm nay ta muốn xem xem, ai dám ra tay với đệ tử của ta?
Ngay khi không khí trong đại điện đang căng thẳng đến cực điểm, đột nhiên có một tiếng quát phẫn nộ truyền tới, vang vọng trong không trung. Theo tiếng quát là một cỗ khí thế mạnh mẽ áp xuống, khiến tất cả mọi người đều phải biến sắc.
Trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên một ý niệm, người tới là một cường giả.
Cánh cửa đại điện nhẹ nhàng mở ra, một bóng dáng già lão chầm chậm bước tới, đi thẳng tới trung tâm đại điện rồi đứng đó, nhẹ nhàng quan sát tất cả mọi người.
- Tìm kiếm mấy vạn năm, mới tìm được một đứa ưu tú, các ngươi lại muốn lấy mạng của nó ư?
Vô số đạo mục quang ngơ ngác nhìn về phía người này, có chút ngây ngốc cùng khó hiểu.
- Sư phụ…
Hoàng Thiên kích động nhìn thân ảnh già nua kia, trong lòng nổi lên từng trận ấm áp. Là ông ấy, người mới nhận hắn làm đệ tử được vài ngày, hôm nay bất chấp chống lại các đại thế lực mà bảo vệ hắn.
Mà một số người lớn tuổi, sắc mặt tràn đầy kinh hãi, thậm chí có chút thất thố không nói nên lời.
- Lão già, khẩu khí cũng quá lớn đi, ngươi là cái thá gì mà dám nói như thế?
Một vài tên thiếu niên trẻ tuổi nhất thời kích động, chỉ thẳng mặt lão mà nói, giọng điệu chế giễu.
Không cần phải nói, lời của bọn chúng làm cho đám cường giả lớn tuổi sợ tái cả mặt, rất muốn quát lui bọn chúng, nhưng thủy chung vẫn lo sợ gì đó mà giữ im lặng.
- Ta là cái thá gì không tới lượt các ngươi được biết. Ta nói lại lần nữa, tranh đấu lợi ích giữa các ngươi ta không có hứng thú, thế nên đừng có mà lôi đệ tử của ta vào chuyện này.
Lão nhân nheo mắt, cũng không nổi giận, hắn nhìn lướt qua đám nhân vật chủ chốt, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Hắn là đệ tử của ngươi?
Tên trưởng lão Bạch Gia chỉ về phía Hoàng Thiên, vẻ mặt âm trầm bất định.
- Chính xác!
Lão nhân hờ hững gật đầu.
- Ha ha! Nực cười, dạy ra một tên đệ tử như thế thì sư phó chắc cũng là kẻ chẳng ra gì, ngươi lấy tư cách gì mà hống hách ở đây.
Tên trưởng lão Bạch Gia cuồng tiếu một hồi, khí tức cuồng bạo trong cơ thể phóng ra không hề che giấu. Mục đích của hắn ngày hôm nay là bức chết Hoàng Thiên, hoặc ít nhất là phế đi tu vi của hắn. Khiến cho Lâm Thanh Phong buộc phải đưa ra lựa chọn, mà dù lão có đưa ra lựa chọn thế nào, uy tín cũng sẽ giảm đi cực nhiều.
Vậy mà tự nhiên ở đâu mọc ra một tên cường giả tự nhận là sư phụ, muốn bảo vệ Hoàng Thiên, phá vỡ đi kế hoạch của bọn chúng.
Hắn không biết thân phận của người mới tới, nhưng hắn biết đối phương là cường giả. Chỉ là dù ngươi có mạnh tới đâu, lại dám chống lại thế gia viễn cổ sao? Phải biết rằng Lâm Thanh Phong tu vi kinh người như thế, cũng không dám đối đầu trực tiếp với Bạch Gia của hắn đấy.
Huống chi lúc này không chỉ riêng mình Bạch Gia, mà còn rất nhiều thế lực đứng về phía này.
- Đừng tưởng rằng có chút tu vi liền tự coi mình là nhất, tư cách của ta không đến lượt ngươi phán xét. Bạch Ly tới đây còn không dám nói với ta như thế.
Khí tức hùng hồn lan tỏa, hai mắt lão giả bắn ra thần quang sắc bén, áp bách cho tên trưởng lão Bạch Gia sợ đến run rẩy.
Tất cả mọi người trong đại điện nhìn thấy cảnh tượng đó đều nín thở, quả nhiên là ngông cuồng, tên húy của lão tổ Bạch Gia cũng dám gọi ra, lại còn dám nói năng như thế. Nếu không phải là có thực lực thì chính là một kẻ điên không biết trời cao đất dày.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, thực lực của lão nhân này rất cường đại, chỉ một cái trừng mắt liền khiến cho Sinh Thần cường giả không thể phản kháng.
- Các hạ là ai? Hoàng Thiên là tội nhân giết người, đang bị các đại thế lực xử phạt, ngươi đừng nên nhúng tay mà rước họa vào thân.
Lại có một tên trưởng lão khác lên tiếng, cố ý nói ra việc này liên quan đến các đại thế lực, khuyên ông lão không nên can thiệp.
Lão nhân khóe miệng nhếch lên, hững hờ nói:
- Chỉ là giết chết một ít người và ba con chó thôi mà, có cái gì quan trọng?
Nghe thế, sắc mặt tên trưởng lão Bạch Gia xám ngắt, đối phương lại dám chửi người Bạch Gia hắn là ba con chó:
- Hừ! Giết người đền mạng, ta không cần biết ngươi là ai, vẫn khuyên ngươi mau mau cút đi, nếu không cái giá phải trả ngươi không trả nổi đâu.
Ông lão ngẩng đầu, cũng không có phản ứng với câu nói của tên trưởng lão Bạch Gia, mà mỉm cười từ tốn hỏi tất cả mọi người trong đại điện:
- Ta muốn hỏi, các ngươi ở nơi này có kẻ nào chưa giết người?
Đại điện im lặng, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc. Tu luyện một đường đến nay, kẻ nào dám nói là không từng giết người? Chỉ là…
Nụ cười môi lão giả ngày càng tươi, rồi dần trở nên dữ dằn, hắn giơ tay chỉ về phía Hoàng Thiên, giọng nói lạnh thấu xương mang theo sát ý nồng nặc vang lên:
- Các ngươi giết người thì không sao. Đệ tử của ta vì tự vệ mà lỡ tay giết người liền bị đem ra bức tử. Đây là cái đạo lý chó má gì vậy?
Lão nhân đứng giữa trung tâm đại điện, thân thể phảng phất phát ra một thứ khí hung sát khiến người khác phải lạnh gáy.
- Hôm nay ta liền đứng tại đây, xem kẻ nào dám động vào nó?
Tên trưởng lão Bạch Gia cơ mặt co giật từng hồi, rõ ràng đã bị lời nói của lão nhân kia chọc giận. Nếu như hắn không dám động thủ, liền trở thành trò cười, mất hết mặt mũi. Nhưng động thủ thì hắn đánh không lại đối phương.
- Đắc tội với các đại thế lực, ngươi không có kết cục tốt.
Tên trưởng lão Bạch Gia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói.
- Lắm lời!
Lão nhân vẫn đứng im tại nơi đó, ung dung mỉm cười nhìn tất cả mọi người trong đại điện, toát ra một cỗ phong thái tự tin tuyệt đối.
- Đệ tử, mau lại đây.
Đoạn lão vẻ mặt hiền lành, vẫy vẫy tay gọi Hoàng Thiên tới.
Hoàng Thiên lúc này còn đang ngây ngốc không nói nên lời, hắn đến giờ vẫn chưa tin được sư phụ của mình lại bá đạo đến như thế, không hề sợ các đại thế lực.
Nghe lão nhân gọi, hắn theo bản năng bước ra, hướng về phía lão đi tới.
Tên trưởng lão Bạch Gia sắc mặt tím lại, đắn đo một hồi liền cắn răng quyết định, quát lớn:
- Các vị, danh dự của đại thế lực không thể bị khinh nhờn, còn không mau ra tay trấn áp.
Dứt lời, bàn tay của lão dưới sự gia trì của Nguyên lực liền phóng lớn, chụp về phía Hoàng Thiên.
Lão nhân thấy thế, nét hiền lành trên khuôn mặt liền biến mất, hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, lại khiến không gian xung quanh hư ảnh bàn tay của tên trưởng lão Bạch Gia liền biến dạng, sau đó nổ tung.
Uỳnh!
Cả đại điện rung lắc dữ dội, sắc mặt tên trưởng lão Bạch Gia tái mét kêu lên một tiếng thảm thiết, vì cánh tay của lão đã hoàn toàn bị phế, nổ tung thành thịt nát.
- Giữ lại cái mạng chó của ngươi, sau này đệ tử của ta sẽ đến lấy.
Giao thủ không tới một hơi thở, chỉ một tiếng hừ lạnh liền phế đi một cánh tay của Sinh Thần cảnh cao thủ? Đây cần thực lực cường đại cỡ nào mới làm được?
Nhìn cánh tay cụt vẫn còn tuôn ra máu tươi của tên trưởng lão Bạch gia, ai ai cũng phải hít vào một hơi khí lạnh.
- Ngươi đừng có đắc ý, đắc tội với các đại thế lực, Thiên Nguyên đại lục không còn nơi nào cho ngươi dung thân.
Tên trưởng lão Bạch Gia dùng cánh tay còn lại cố gắng cầm máu, căm hận quán lên.
- Ta cũng đang muốn biết, Nguyên Giới có nơi nào ta không thể đi.
Ánh mắt lão nhân lạnh đi, vươn tay tát một cái về phía tên trưởng lão.
Con ngươi tên trưởng lão Bạch Gia trừng lớn, tràn đầy sợ hãi. Bởi vì trước cái tát hư ảnh này, hắn lại không thể động đậy, trơ mặt đứng đó.
Oành!
Những tưởng bàn tay hư ảnh kia sẽ đánh lên mặt tên trưởng lão, đột nhiên không gian chung quanh hắn vặn vẹo, xuất ra một bàn tay hư ảnh khác, muốn cưỡng ép mang hắn rời đi.
Lão nhân cười lạnh, giống như đã dự liệu được điều này, hư ảnh bàn tay liền co lại, sau đó búng nhẹ một cái, đạo quang mang tử sắc vù vù phóng tới, đánh nát bàn tay kia.
Tên trưởng lão bị thả rơi xuống, sắc mặt xám ngắt phun ra một ngụm máu, bị thương càng thêm nặng.
- Ha ha! Tiền bối, hậu nhân vô tri, kính xin nương tay, tha cho hắn một mạng.
Một tiếng cười nhẹ vang lên, một tên nam tử bước ra từ hư không, xuất hiện trước mặt mọi người, hướng về phía lão nhân mà chắp tay.
Hắn là Bạch Ly, lão tổ Bạch Gia.
"Lời tác giả:
- Có vị đạo hữu nào đang đọc là thành viên của Hội cuồng đồ tiên hiệp cổ không ah? Cho ta xin tí bình luận nào! ka ka!!!!!!"