Trong lúc hai người Hoàng Thiên đang nói chuyện, số người đến càng đông thêm, giảng đường cũng ồn ào hẳn. Khoảng mười phút sau, một lão giả râu tóc bạc phơ từ bên ngoài đi vào, đứng trên bục giảng.
Đám học viên nhanh chóng di chuyển về vị trí của mình, ổn định lại chỗ ngồi.
- Xin chào! Buổi học hôm nay do ta phụ trách, Ta là Đinh Tín, đạo sư giảng dạy những kiến thức cơ bản nhất của tu chân giới.
Trong buổi học hôm qua, các học viên đã gặp gỡ đạo sư chủ nhiệm và làm quen với nhau. Hôm nay đã là buổi học thứ hai, bắt đầu được học những kiến thức nền móng đầu tiên.
Giới thiệu xong bản thân, Đinh Tín quét ánh mắt qua một lượt, sau đó gật đầu nói:
- Ta biết các ngươi đều là thiên tài hiếm có, căn cơ cực mạnh, đều có hiểu biết ít nhiều về tu chân giới. Thế nhưng tu chân giới rộng lớn vô biên, không ai có thể chắc chắn bản thân biết được mọi thứ. Vì vậy mà ta có mặt ở đây, truyền đạt cho các ngươi những kiến thức căn bản nhất mà tu sỹ bắt buộc phải có. Nên ta mong rằng các ngươi sẽ tập trung tiếp thu.
Đám học viên đều im lặng, mỗi kẻ đều có suy nghĩ khác nhau. Thế nhưng đa phần đều là không chú ý cho lắm. Vì bọn họ đều là người thuộc các thế lực lớn, có truyền thừa lâu đời nên kiến thức về tu chân giới đã rất phong phú, tiết học này không quá quan trọng đối với họ.
Duy chỉ có một số kẻ đặc biệt mới đi ra từ những nơi hoang vắng, vô tộc vô môn mới tập trung tinh thần, chăm chú nghe giảng. Hoàng Thiên là một trong số đó.
Năm đó khi hắn vào Học Viện Hoàng Gia, năm học đã bắt đầu được mấy tháng. Lại thêm hắn thường xuyên trốn học đi luyện kiếm nên kiến thức còn quá ít, hệt như một tên quê mùa mới lên phường thị.
- Vũ trụ khởi nguyên, Đại đạo hình thành, Thiên Địa đản sinh. Đạo tự nó hỗn độn mà sinh thành lấy nó, sinh trước Thiên Địa, yên lặng trống không, đứng một mình mà chẳng nghiêng chẳng lệch, lưu hành khắp nơi mà chẳng mòn mỏi.
- Đại đạo bản nguyên, diễn hóa năm mươi, ấy thế Thiên Địa xưa nay lại chỉ có thể hình thành bốn chín, thủy chung có một tia mà Thiên Địa mãi không thể nắm được. Âu cũng là một tia sinh cơ, lưu lại cho vạn vật chúng sinh. Tu tiên, tu đạo, tu chân chính là lợi dụng một đường sinh cơ đó, cướp đoạt tạo hóa, tự thành đại đạo, bổ sung khuyết thiếu của Thiên Địa.
Lời giảng của Đinh Tín vang lên, như vẽ ra một thế giới rộng lớn trước mắt Hoàng Thiên. Một thế giới đủ lớn để hắn cảm thấy bản thân nhỏ bé, một thế giới đầy huyền ảo để hắn cảm thấy vô phương, một thế giới mà mạnh được, yếu thua, kẻ thắng làm nên lịch sử.
- Có muôn vàn con đường để chúng sinh truy cầu đại đạo, để khiến bản thân cường đại hơn, để có thể trường tồn cùng năm tháng. Mà tiên tổ của loài người lựa chọn, chính là tu tiên.
Mọi sinh linh khi bước chân lên con đường tu luyện, đều phải trải qua các quá trình: tinh, khí, nguyên, đan, linh, thần. Khi mà ngươi có thể khai phá được tiềm năng đó, ngươi sẽ càng trở nên mạnh mẽ.
Tinh là phần tinh hoa của con người là cốt lõi của tu sỹ, từ khi sinh ra đã có, đại biểu cho tiềm lực sau này. Kẻ có tinh hoa càng thuần khiết, thì càng gần với Đạo, tương đương với tiềm lực càng mạnh, tương lai bất khả hạn lượng. Cái gọi là linh căn chính là chỉ cái này.
Khí chính là thiên địa nguyên khí do tu luyện mà hấp thu, tẩm bổ cho tinh phát triển, trở thành nguồn năng lực nội sinh, rèn luyện thân thể. Tiền nhân gọi cảnh giới này là Luyện khí kỳ.
Nguyên chính là Nguyên lực nội thể, là sự lột xác của thiên địa nguyên khí, chân chính trở thành khởi nguyên sức mạnh của bản thân, thu phát tùy ý. Cảnh giới này được gọi là Ngưng nguyên kỳ.
Đan, chính là chỉ Nguyên đan, cội nguồn của Nguyên lực. Sau Ngưng nguyên kỳ, Nguyên lực không còn vô phương bất định, mà dần dần ngưng kết, chuyển hóa thành đan. Là quá trình ngưng luyện mầm móng cho một quá trình lột xác mới. Cảnh giới này được xưng là Nguyên đan kỳ.
Vạn vật có linh, tự khi sinh ra đã có. Nếu có khác, thì chính là khác ở thời gian thức tỉnh mà thôi. Tu sỹ khi đột phá Nguyên đan kỳ, sẽ có thể đánh thức linh của bản thân, tiến hành gột rửa phàm thể. Chân chính thoát khỏi cái được gọi là phàm nhân. Cổ nhân gọi cảnh giới này là Hóa Linh cảnh.
Thần, là trạng thái cao nhất của năng lực nội sinh, diễn hóa thiên địa. Linh đã thức tỉnh, qua năm tháng mà tẩm bổ cho đan, đến cực hạn đan sẽ hóa nguyên thần. Cổ nhân đặt tên là Sinh thần cảnh.
Sinh thần muốn hoàn mỹ, thì tâm phải hoàn mỹ, mà tâm muốn hoàn mỹ, thì phải trải qua nhân sinh trần thế. Muốn đột phá Sinh thần, thì phải trải qua Hồng trần. Ấy cũng chính là tên của nó, Hồng trần cảnh.
Bước qua Hồng trần, chân chính siêu thoát, vô hạn tiếp cận tiên. Chân chính vô địch trên trời dưới đất, chính là Vấn đỉnh cảnh giới.
Tinh sinh, Luyện khí, Ngưng nguyên, Nguyên đan, Hóa linh, Sinh thần, Hồng trần, Vấn đỉnh tám đại cảnh giới.
- Thưa đạo sư, lẽ nào chúng ta chỉ có thể đạt tới Vấn đỉnh? Đó là cực hạn của tu chân sao? Tiên liệu có tồn tại trên đời?
Giảng đường xôn xao một hồi, có mấy tên học viên thắc mắc, hướng về phía Đinh Tín mà hỏi.
Đinh Tín nhìn thoáng qua, gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu:
- Ta từng đọc trong một điển tịch cổ một câu không trọn vẹn, dường như có đề cập tới cảnh giới cao hơn nữa, chỉ có điều cũng không nói rõ ràng. Nhưng các ngươi cần phải biết, thế giới này rộng lớn, vô biên vô hạn, con đường tu luyện không có điểm cuối. Ngoài kia sẽ có những cảnh giới cao hơn, có tiên, có thánh, có thần thoại bất hủ. Nhưng bát đại cảnh giới, có lẽ là cực hạn mà người của Nguyên Giới có thể đạt tới.
Đám học viên nhất thời im lặng, vì Đinh Tín đang đề cập đến vấn đề mà họ chưa biết. Rằng liệu có cảnh giới cao hơn Vấn đỉnh, rằng thần tiên có tồn tại trên đời.
- Đạo sư có thể cho ta biết điển tịch đó nói gì không?
Có một tên học viên rụt rè hỏi. Đinh Tín gật đầu, nói:
- Vũ trụ hỗn độn chúng sinh đi
Bát cấp vấn địa
Tứ cấp vấn tiên…
Từng câu nói vang lên, như đánh vào lòng tất cả mọi người. Thế nhưng đến giữa chừng thì dừng lại. Không phải vì Đinh Tín không muốn nói ra, mà là vì điển tịch kia không hoàn chỉnh, chỉ còn sót lại được nhiêu đó chữ.
Cả giảng đường như bùng nổ, tất cả đám học viên đều xôn xao không ngừng. Bát cấp vấn địa, không phải là ám chỉ tám đại cảnh giới của tu chân giới đấy chứ? Nói như vậy, tứ cấp vấn tiên chính là bốn đại cảnh giới tiếp theo ư?
Nếu như điển tịch này là thật thì cũng quá kinh người rồi, Vấn đỉnh từ xưa tới nay đều được coi là cực hạn của tu sỹ, là cảnh giới vô địch trên trời dưới đất. Vậy mà không ngờ còn có tới bốn cảnh giới phía trên nữa, đây là những cảnh giới khủng bố cỡ nào chứ?
Phải biết rằng thất đại chí cường giả thực lực mạnh mẽ như thế, thậm chí còn được thế nhân xưng là nửa bước tiên cảnh, nhưng về bản chất cũng chỉ là cực hạn của Vấn đỉnh cảnh giới, chưa thể bước qua bước kia đấy.
Đáng tiếc là điển tịch này bị khuyết thiếu, không biết liệu có còn cảnh giới phía sau, hay là lời giải thích nào cho ba câu nói này hay không.
- Có khi cũng chỉ là một trò đùa của kẻ nào đó thôi, nếu quả thực có cảnh giới cao hơn nữa. Nguyên giới bao nhiêu vạn năm nay lại không có một người đạt tới sao?
- Phải rồi, nếu có người đạt tới cảnh giới sau Vấn đỉnh, chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ, sẽ có điển tịch ghi chép lại.
Cũng có một vài người không đồng ý với Đinh Tín, không cho rằng có cảnh giới sau Vấn đỉnh.
Đinh Tín bị mấy tên tiểu bối bác bỏ thì sầm mặt lại, cảm thấy có chút mất mặt mũi. Thế nhưng cũng không thể phản bác được điều gì, vì lời hắn nói quá phi lý, mà chính bản thân hắn cũng không chắc cuốn điển tịch kia nói đúng.
- Được rồi, không bàn tới chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục bài học.
Hắn ho khan vài tiếng, sau đó lại tiếp tục giảng bài của mình. Mặc kệ cho đám học viên đang nhốn nháo, thậm chí có kẻ còn ngáp ngắn ngáp dài.
Sau một hồi, ánh mắt của hắn hướng về phía Hoàng Thiên, ngưng lại một chút, sau đó gật đầu hài lòng. Vì trong giảng đường lúc này, chỉ có duy nhất thiếu niên này đang chăm chú nghe hắn giảng bài.
- Các ngươi ở đây đa phần đều đã đạt tới Nguyên đan kỳ, đây là cảnh giới rất quan trọng, ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của bản thân sau này.
Giống như quả trứng, nếu như hoàn mỹ, đầy đủ dinh dưỡng cùng độ cứng vừa phải, thì sinh linh khi được sinh ra sẽ càng khỏe mạnh. Nguyên đan cũng như thế, nó thực chất chính là mầm mống, là căn cơ cho cảnh giới tiếp theo. Là một phôi trứng đầy đủ mọi thứ, sau này khi linh thức tỉnh, sẽ không ngừng tẩm bổ để sinh thần.
Do đó, nguyên đan càng hoàn mỹ, thì không những thực lực ngươi bây giờ mạnh mẽ, mà còn đại biểu cho tiềm lực của ngươi sau này càng siêu việt.
Đinh Tín miệng nói không ngừng, giảng giải cặn kẽ. Hoàng Thiên ở bên trên cẩn thận lắng nghe, không bỏ sót một từ nào. Nghe tới đây, hắn chợt nhíu mày suy nghĩ.
Hỗn Nguyên Đan của hắn chính là ngộ được từ Vũ Trụ Hỗn Độn, ngưng tụ mà thành, có lẽ đã vô cùng hoàn mỹ. Chỉ có điều nếu như quá mức hoàn mỹ, liệu linh của hắn có đủ để tẩm bổ khiến đan sinh thần? Giống như quả trứng, mặc dù dinh dưỡng đầy đủ, nhưng vỏ trứng quá cứng thì sinh linh làm sao mà thoát ra?
Tất nhiên Nguyên đan càng hoàn mỹ thì sinh thần sẽ càng mạnh, thế nhưng nếu như đến tận cuối đời, mà nguyên thần vẫn chưa đủ mạnh để thoát khỏi đan thì chỉ có nước ôm hận mà chết a.
Mặc dù thắc mắc trong lòng, nhưng hắn không dám hỏi. Vì hắn nghĩ bản thân Đinh Tín cũng không thể nào biết được. Đâu phải kẻ nào cũng có được cơ duyên ngộ đạo trong Vũ Trụ Hỗn Độn mà hình thành nên Hỗn Nguyên Đan như hắn. Chỉ sợ nói ra sẽ trở thành trò cười, trở thành tên bốc phét cũng không chừng.
Cũng may là vấn đề này vẫn còn xa, hắn còn rất nhiều thời gian để tìm biện pháp giải quyết. Bây giờ còn quá sớm, dù có suy nghĩ nhiều cũng không thay đổi được điều gì. Vì vậy hắn không quan tâm nữa, lại tiếp tục nghe giảng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt mà đã hết tiết. Đinh Tín ngưng giảng, dặn dò học viên vài việc rồi sau đó rời đi.