Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 413: Kẻ đi săn




Thiên Lang oanh minh thét gào, dưới chân phóng ra từng luồng kiếm khí khủng bố xuyên qua bầu trời, đan xen bên trong cự trảo, hướng vào đầu Hoàng Thiên mà vỗ xuống. Kiếm ý cực hạn loé hàn mang, tựa như thiên uy động nộ, khiến cho khắp vạn dặm xung quanh đều băng hàn lạnh lẽo, không ít cường giả đều cúi thấp đầu, hai chân mềm nhũn.

Thiên Lang Kinh Kiếm, thật sự vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có thể là sát chiêu với bất kỳ kẻ nào từ Hồng Trần đổ xuống. Chỉ đáng tiếc là, nó là kiếm chiêu, và nó được thi triển ra để giết một người đã đạt tới cảnh giới cực cùng của Kiếm đạo.

- Nhất Kiếm Vạn Ảnh.

Chỉ thấy Hoàng Thiên không lùi mà tiến, nương theo tiếng cười quát lên, Thiên Kiếm hướng thẳng vào Thiên Lang mà chém.

Băng kiếm toái nát ngay sau đó liền từ hơi sương lần thứ hai hội tụ, vọt thẳng về phía Thiên Lang. Từng đạo từng đạo so với kiếm khí của Thiên Lang càng thêm lạnh lẽo, như sao chổi rũ ngược lên bầu trời, trảm vào chân sói xám.

- Huyết Liên Hoa…

Là kiếm chiêu nhưng biến ảo không khác gì thực thể, băng kiếm chém tan kiếm khí của Thiên Lang, sau nhiễm máu của nó mà hội tụ xoay tròn thành một bông sen băng máu, hướng thẳng bàn chân nó trảm vào, đem hai chi trước đều nổ nát.

- Thiên Lang Phá…

Biến cố khủng bố khiến cho lão nhân sợ hãi không gì sánh được, vội vàng xoay chuyển Thiên Lang bắn vọt lên trời, sau đó bất ngờ phản công, hướng cái miệng khổng lồ của nó vồ xuống dưới, hòng cắn nát hoa sen.

Hàm răng sói được hợp thành từ thạch anh núi và quặng thiết, cứng rắn so với băng đá đâu phải chỉ gấp trăm lần, vừa mới va chạm liền đem hoa sen cắn nát.

Hai cái hình thể khổng lồ cứ thế đổ ập vào nhau, một Thiên Lang hung uy cái thế, một hoa sen máu chống trời, bạo nổ ra từng hồi huỷ diệt trước nay chưa từng có.

Chỉ thấy không gian trung tâm gần như sụp đổ, thiên địa băng hà, tinh thần vẫn lạc, vô số vùng đất xung quanh bị khí cơ giao phong tạc mở, cường giả hãi hùng, mặc kệ tu vi như thế nào, chỉ cần dưới Vấn Đỉnh đều tựa như sâu kiến, nằm rạp xuống dưới đất.

- Ha ha… Chết đi.

Sau dư chấn đáng sợ, đang lúc mà người ta còn không rõ ai là người chiến thắng, một tiếng cười tự đắc đã vang lên dưới trời. Chỉ thấy Thiên Lang bị chấn động bay ra bên ngoài, tuy rằng phân nửa đầu lâu đều không còn hình dạng, nhưng chung quy vẫn là còn tại, không giống hoa sen máu bị huỷ diệt không còn.

Lão nhân tưởng chừng như chiến thắng, không khỏi đắc ý cười, được thế không tha người, ngay lập tức điều khiển Thiên Lang giết tới, hòng diệt sát Hoàng Thiên.

Đến mức nhóm người Hàn Lâm đằng xa, lúc này đây sắc mặt đều nhất tề đại biến, lo lắng cho Hoàng Thiên sẽ ăn thiệt thòi trong tay lão. Chỉ có hai người Cao Vô Cầu và Cố Sở là không có biến hoá nào, thập phần lãnh tĩnh.

Quả nhiên, trong thời khắc Thiên Lang gần như đã chạm tới trên đầu Hoàng Thiên, đã thấy hắn hơi ngửa đầu, lạnh lùng nhìn tới.

Khoảnh khắc ngay sau đó, sau lưng của hắn bỗng nhiên nổi lên một luồng lốc xoáy. Gần như tất cả tàn dư của Huyết Liên Hoa sau giây phút ấy bị lốc xoáy hội tụ vào nhau, ngưng thành hắc ám.

Hai tay hắn giang ra bay thẳng lên bầu trời, để cho hắc ám phía sau cũng tách ra hoá thành một đôi cánh, đập mạnh vào nhau. Hai chân hắn tung hoành, một chân đạp trời, một chân hướng cao thiên sút mạnh, khiến cho vòng xoáy phía sau cũng vụt theo, không khác gì một cái đuôi cá khổng lồ nện vào đầu sói xám.

Nếu như Vô Diện Nhân có mặt tại nơi này, chắc hẳn sẽ vô cùng kinh hãi, bởi vì hình dáng của nó lúc này không khác gì Côn Bằng trong truyền thuyết, Hoàng Thiên vậy mà học được Vô Gian Phá Diệt của hắn, thậm chí hiển hoá ra Côn Bằng còn chân thực hơn hắn gấp trăm lần.

Phanh một tiếng không khác gì trời vỡ, đuôi Côn tát vào đầu sói xám, đem phần đầu còn sót đều đánh nổ, hai cánh dài không dưới chục dặm giang ra, xoay tròn rũ xuống, chớp mắt đem đối thủ chém nổ tung thành cát bụi.

- A…

Thiên Lang bị phá, lão nhân nhận về phản phệ không nhỏ, nội tạng gần như dập nát văng ngược về phía cuối trời, đâm thủng vào trong vài toà núi lớn.

Nhưng Hoàng Thiên làm sao dễ dàng buông tha như thế, chỉ nghe Côn Bằng sau đó gầm vang chấn động bầu trời, âm thanh mạnh mẽ uy dũng không khác gì long phượng, sau khi vọt lên bầu trời thì mọc ra ưng trảo, từ trên bầu trời truy sát xuống, móng vuốt như muốn xé toạc đất trời.

- Phanh…

Tê một tiếng, vuốt ưng đem bốn năm toà núi đều bóp vụn, đất đá nổ tung tứ tán, trong đó có cả lão nhân ôm thương thế bắn vọt lên trời, vốn định thi triển thân pháp chạy đi, nhưng còn chưa kịp thoát đã bị cánh chim liên tiếp chém vào, gần như phế bỏ mất nửa người nện trở về đổ nát.

Gần như phế bỏ đối phương, Hoàng Thiên cuối cùng không còn động thủ nữa, mà giải tán đi Côn Bằng, sau đó đứng ngự ở khoảng không nơi lão nhân ngã xuống.

Bàn tay hắn vươn ra, khẽ cách không mà nắm, đem lão kéo ra khỏi tầng tầng đổ nát, đưa về phía trước mặt mình.

- Hộc… hộc…

Lão nhân mở mắt nhìn thẳng vào phía hắn, không nói gì mà chỉ thở mạnh. Khắp người lão máu thịt be bét, nhưng đa phần cũng chỉ là một chút thể thương, đối với cấp độ Vấn Đỉnh không tính là gì, một chút thời gian liền có thể lành.

Rõ ràng, lão vẫn còn lực chiến đấu, nhưng không hiểu vì lý do gì lại buông tha chống cự.

Có thể là vì Hoàng Thiên thể hiện ra chiến lực quá mức kinh người khiến lão tuyệt vọng, cũng có thể là không cảm nhận được sát ý từ đối phương, cho nên lão mới dám đánh cược một lần.

Quả nhiên, Hoàng Thiên sau khi khống chế được lão, cũng không có giết lão ngay, mà chỉ chầm chậm quan sát, ánh mắt thâm sâu nhìn không rõ ý đồ.

- Liên lạc với hắn đi!

Hoàng Thiên tự nhiên cũng biết được ý đồ của lão, nhưng không có vạch trần, mà chỉ nhàn nhạt nói một lời.

- Ai?

Lão nhân hơi sững sờ, gian nan ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

- Phong Võ.

Trông thấy lão còn giả ngơ, Hoàng Thiên chỉ khẽ khinh thường cười, nâng lên hai chữ.

Mà hai chữ ấy vừa mới thốt ra khỏi miệng hắn, lão nhân ban đầu khẽ ngẩn người, sau đó bỗng nhiên gian nan nở một nụ cười chế nhạo, hỏi ngược lại hắn:

- Ngươi chắc chắn?

Vừa nói, lão vừa cao ngạo ngẩng đầu nhìn tới, trong mắt tràn đầy ý khinh thường và khiêu khích, phảng phất như đang nhắc Hoàng Thiên tự tìm chết, trong khi lão mới chính là kẻ đang bị người định đoạt.

Cũng khó lòng mà trách lão, bởi vì bất cứ ai vào hoàn cảnh của lão cũng sẽ như vậy mà thôi. Phong Võ quá mạnh, mạnh đến mức gần như vô địch khắp Nguyên Giới, há lại có thể là tồn tại mà một kẻ còn chưa tới Vấn Đỉnh gây hấn chứ. Thật nực cười.

Thái độ này của lão quả nhiên đã khiến cho Hoàng Thiên phật lòng, chỉ thấy sắc mặt hắn khẽ lạnh đi, hai mày nhíu lại, bàn tay siết chặt cổ của lão kéo về, tay trái thu hồi Thiên Kiếm đặt ngay vào cổ của lão, lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi thật sự muốn chết thì cứ giữ cái thái độ này đi, ta cam đoan ngươi sẽ chết rất khó coi đấy.

Lưỡi kiếm sắc bén đem cổ lão nhân đều cắt rách, bắn ra máu tươi đỏ lòm, in cả lên mặt Hoàng Thiên, khiến cho vẻ mặt của hắn thoáng chốc trở nên đáng sợ chưa từng có. Lão nhân cảm nhận được sự lạnh lẽo kinh người ấy, mới chợt nhận ra được tình thế của mình, không dám ngẩng đầu nữa mà hơi cúi đầu không dám nói.

- Trở về nói cho hắn biết, nếu hắn không muốn con trai mình chết, ba ngày sau tới đỉnh Long Sơn. Ta chờ.

Doạ sợ lão nhân, Hoàng Thiên sau đó mới khinh thường đem lão ném xuống dưới, nhàn nhạt nói ra.

Lão nhân bị bất ngờ làm cho loạng choạng một hồi trên không khí, sau đó mới ổn định lại ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy không tưởng tượng nổi nhìn lên, rõ ràng là không hiểu ý của hắn.

Hoàng Thiên tự nhiên cũng không có ý định giải thích cho lão, mà dùng hành động để trả lời. Chỉ thấy sau khi hắn quay đầu rời khỏi, Cố Sở ở đằng xa bỗng nhiên hơi gật đầu, sau đó vươn tay ra nắm mạnh lên trên bầu trời, đem thinh không đột ngột xé toạc ra một cái lỗ đen. Bàn tay lão xuyên vào bên trong đó, như đang mò mẫm thứ gì, cho tới nửa phút sau bỗng co về, đồng thời mang theo ba người.

Bọn họ, lại chính là ba người vừa rồi mới trốn thoát khỏi nơi đây, vợ chồng Phong Lang và con trai của bọn họ, Phong Niệm.

- Không… các ngươi muốn chết.

Trông thấy cả nhà Phong Lang vậy mà bị đối phương bắt lại, hôn mê không rõ sống chết, lão nhân như bị điên dại thét gào, muốn lao về phía Hoàng Thiên mà liều mạng với hắn.

Đáng tiếc là lão không có được năng lực này, còn chưa tới nửa đường đã bị Hoàng Thiên tung cho một cước bay ngược về chỗ cũ, ôm lấy thương thế bất lực trơ trơ nhìn bọn hắn mang theo ba người Phong Lang biến mất khỏi bầu trời.

Không bao lâu sau, bên trong Cửu U Chi Địa, Cửu U phá Thiên Tháp.

Một người đàn ông ngồi trong hư không tĩnh toạ, Quy Nguyên chi khí quanh quẩn từng chân tơ kẽ tóc, thi thoảng toát ra ý vận của Tiên Nguyên, tôn lên ở hắn một cỗ khí chất siêu việt phàm nhân, rõ ràng đã bước được tới một bước cuối cùng của tu luyện, chạm vào tiên cảnh.

Bỗng nhiên, Quy Nguyên chi khí của hắn lâm vào trong hỗn loạn, Tiên Nguyên suýt nữa mất khống chế xung đột trở về, đem không gian xung quanh vặn xoắn.

- A!

Mãi cho tới khi hai mắt hắn mở bừng ra, ánh sáng màu xanh từ hai con ngươi lan ra không khí, mới đem sự hỗn loạn này trấn áp xuống. Thật sự quá đẹp, đôi mắt của hắn dưới nét xanh của con ngươi xuyên qua vùng giác mạc, không khác gì hai viên thần châu âm thầm toả sáng, cực kỳ cuốn hút ánh nhìn.

Cảm nhận lấy cội nguồn của hỗn loạn, hắn không khỏi cau mày, sâu trong đáy mắt lộ ra một phần sắc bén.

- Long Sơn.

Bàn tay khẽ vuốt ngọc giản truyền tin, hai tròng mắt xanh của hắn không khỏi chuyển màu, cổ họng thoáng nỉ non tự nói.

- Phong Võ, có chuyện gì sao?

Đúng vào thời điểm đó, không gian phía trước của hắn cũng đột nhiên rung động, truyền tới một hồi âm thanh quan tâm. Dường như là bị rung động vừa rồi của hắn làm cho chú ý.

Nếu như Hoàng Thiên có mặt tại nơi này, chắc chắn có thể nghe ra, chủ nhân của âm thanh đó không ai khác chính là Vô Danh, kẻ mà năm đó đã mang đi Hoàng Vân khỏi cuộc đời của hắn.

- Không có gì. Chỉ là Lang nhi gặp chút chuyện.

Phong Võ rất nhanh thu liễm tâm tình của mình, nhàn nhạt trả lời. Vô Danh vốn là bạn thân của hắn, hắn tự nhiên cũng không có gì giấu diếm nói ra mọi chuyện.

- Nghiêm trọng không, có cần ta giúp một tay?

Vô Danh nghe tới con trai Phong Võ gặp nguy, cũng rất là lo lắng, vội nói. Nhưng cuối cùng vẫn bị Phong Võ cự tuyệt:

- Không cần. Tử Thất nói đối phương tối đa là Quy Nguyên bước thứ nhất, ta có thể tự mình giải quyết. Ngươi vẫn là ở lại chữa trị thương thế thì tốt hơn.

Vô Danh tự nhiên biết là Phong Võ vẫn muốn che giấu sự tồn tại của Phong Lang, nên chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. Thiên Không Trấn Giới đoàn mặc dù trên danh nghĩa là thủ hộ và trấn giới, nhưng không phải đoàn kết như bề ngoài. Nếu không năm đó hắn đã không bị trọng thương đến bây giờ chẳng lành.

- Được, đi nhanh về nhanh.

Nghe được đối phương chỉ là Quy Nguyên bước thứ nhất, hắn cũng yên tâm phần nào, chỉ dặn dò Phong Võ một chút rồi thôi. Hắn nào biết được rằng, Phong Võ lần này đi ra không chỉ đơn thuần là nguy hiểm, so với bất cứ một lần nào trong cuộc đời hắn càng thêm nguy hiểm.

Sư tử đã từng là kẻ đi săn, sau hôm nay lại hoá thành con mồi trong tay kẻ khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.