Hai người Cố Sở và Cao Vô Cầu cùng nhau phát tiết hưng phấn trong lòng, đánh tới tận tinh không, Hoàng Thiên tuyệt nhiên không có ý can ngăn, mà rất nhanh sau đó thu hồi sự chú ý, nhìn về phía Mộng Tâm như muốn nói điều gì.
Không có ai thấy được, đôi mắt của hắn lúc này đây đang tràn đầy rối loạn, hô hấp không đều, thậm chí đến nhịp tim cũng bắt đầu nhanh hơn gấp vài lần. Rõ ràng đã đạt tới Hồng Trần đỉnh phong, tâm trí kiên cường không người có thể sánh, nhưng hắn vẫn phải trở nên như vậy. Nhiêu đó cũng đủ để thấy được, điều hắn muốn làm tiếp theo quan trọng với hắn đến nhường nào.
Mộng Tâm là người duy nhất cảm nhận được trạng thái của Hoàng Thiên, cũng là người duy nhất ngoài hắn biết được hắn muốn điều gì.
Mục tiêu của hắn khi vào Đại Việt chỉ có hai điều, đầu tiên là muốn phục sinh Vương Đình, thứ hai chính là mượn nhờ Thiên Nhãn, giúp hắn tìm ra thân đệ đệ của mình.
Chuyện Vương Đình, năm đó Chân Không Ngã đã từng nói ra, ông ta vốn không phải đến từ Đại Việt, thậm chí chỉ là một cái phân thân của cường giả, cho nên không có cách nào phục sinh ông cả, Hoàng Thiên cũng đã biết được việc này.
Bởi vậy mà bây giờ, mục tiêu duy nhất của Hoàng Thiên chỉ có thể là Thiên Nhãn.
Đã từng cùng Hoàng Thiên chìm sâu vào trong Mộng Cảnh hàng vạn năm, chìm đắm trăm vạn lần, Mộng Tâm so với ai càng biết rõ chấp niệm đó của Hoàng Thiên khủng khiếp đến mức nào. Thậm chí có thể nói, mục tiêu cả đời của hắn chỉ có duy nhất một điều, đó là đi tìm thân nhân, muốn ở cùng họ đến lúc chết già không xa cách.
Hôm nay, hắn sắp thực hiện được điều đó rồi.
Thiên Nhãn, Thiên Nhãn sẽ giúp hắn nhìn được chân tướng năm xưa, tìm được Hoàng Vân đệ đệ hắn.
- Mộng Tâm… Đệ có thể, giúp ta không?
Hoàng Thiên hồi hộp tới mức nói cũng khó khăn, âm thanh có vài phần sợ hãi khẩn trương, nhưng càng nhiều hơn là kích động.
- Vâng…
Mộng Tâm biết được hắn sắp không chờ được nữa rồi, chỉ có thể nghiêm túc gật đầu đáp ứng.
Dứt lời, hai tay nó liền thi triển bí pháp, mi tâm tản mát ra sương mù khuếch tán. Một cái kẽ hở mở ra như là con mắt thứ ba, với con ngươi rõ ràng chính là thế giới Đại Việt. Hoá ra, toàn bộ Đại Việt lại chính là Thiên Nhãn, cũng là con mắt của Mộng Thiên Vương năm nào.
Thế gian sau khi Thiên Nhãn xuất thế dường như lâm vào trong yên tĩnh, phảng phất trở về cội nguồn của khai sinh thế giới. Huyết thuỷ trong Minh Hồ cùng nhau dậy sóng, bốc lên hơi sương ngưng kết thành hư ảnh, bắt đầu diễn hoá lại tràng cảnh của quá khứ năm xưa.
Thiên Nhãn, nếu như nói đúng hơn phải là Thiên Cơ nhãn, một trong những thành quả tối cao của người tu luyện Thiên Cơ Thuật. Năm đó Mộng Tâm mới chỉ học được một ít da lông, đã có thể suy diễn được tương lai ngắn của Thiên Nguyên, thì với một Thiên Nhãn của Mộng Thiên Vương đã tu luyện đến đại thành, chỉ sợ có thể thông thấu cả đất trời.
Nhất là quá khứ của Hoàng Thiên xảy ra cũng tại Vạn Thú Sơn Lâm, cách nó không tới nửa ngày đường, tự nhiên không chút nào khó khăn để nhìn thấu.
Quả nhiên chớp mắt, cảnh vật chung quanh đã điên cuồng thay đổi, trời đất quay cuồng đảo lui, sương mù tiêu biến nghịch chuyển thời gian, hoá thành khung cảnh của một cái sơn thôn nhỏ bé mà bình yên, khiến cho Hoàng Thiên ngây người tại chỗ.
Mặc dù không dưới trăm vạn lần nghĩ về tràng cảnh ấy, nhưng đến khi thật sự đối diện rồi, hắn vẫn khó có thể kìm lòng, bờ vai run rẩy. Nếu chẳng phải Hàn Lâm nhanh chóng tiến lên nắm lấy vờ vai hắn động viên, chỉ sợ hắn đến dũng khí đứng yên cũng không còn.
Bên kia là nhà của hắn, trong một đêm mưa giăng đầy trời hối hả. Những cơn mưa rào xoá tan đi cái nóng rực của đất trời, cũng đồng thời cuốn trôi đi tất cả những gì hắn yêu thương và trân quý nhất. Âm thanh của những đứa trẻ nô đùa vọng tới hôm nay, khắc sâu vào thâm tâm của hắn còn sâu hơn tiếng sấm.
- Oanh… oanh…
Đột nhiên phía trước vang lên tiếng nổ kinh hoàng, khiến cho nét bi thương trên khuôn mặt Hoàng Thiên biến sắc, hãi nhiên ngước mắt nhìn trời, mới thấy được xa xa trên bầu trời đen tối, những đạo lôi điện như thiên uy giáng xuống tinh không, xé ra một đạo vết nứt đen ngòm.
Đúng vậy, chính là khoảnh khắc này đây, năm đó đã biến đổi cuộc đời của hắn.
Chỉ thấy vết nứt lạnh tanh, như đi ra từ trong tận cùng hắc ám, vô số sinh linh kỳ quái to lớn như núi đồi từ trong nó vọt ra, gầm rú lao vào sơn thôn, khiến cho cha mẹ hắn đang tươi cười đều trở nên biến sắc, đem bọn hắn giấu vào trong không gian giới chỉ, sau đó biến mất khỏi căn nhà.
Hoàng Thiên siết chặt nắm tay nhìn trông một màn đó, ánh mắt như xuyên thấu thời gian đặt lên đám quái thú, hận thù cháy rực.
Dù là lấy cảnh giới của hắn bây giờ, khi trông thấy được đám sinh linh này đều không khỏi cảm thấy lạnh người, vô ý lui về sau một bước. Có thể thấy được bọn chúng đáng sợ thế nào. Năm đó cha mẹ phải đối đầu với chúng nên mới mất tích sao?
- Ân…
Mộng Tâm cũng bị một màn dị biến này khiến cho kinh sợ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào đám sinh linh kia, thần sắc âm trầm thấy rõ. Bởi vì nó cảm nhận được từ chúng một cỗ khí tức cực kỳ quen thuộc, cực kỳ chán ghét.
- Vì cái gì mà năm đó bọn chúng tới nơi này ta lại không hề cảm nhận thấy?
Nó mê man nhìn về phía trời cao, nỉ non trong lòng khẽ nói, nhưng rất nhanh dòng suy nghĩ của nó đã bị một âm thanh kinh hoàng cắt đứt, đất trời nổ tung tán nát.
Chỉ nghe oành một tiếng không khác gì khai thiên tích địa, một cái bàn tay quán xuyên vũ trụ tinh thần đổ ập xuống đất trời, bạo ra nổ lớn. Chỉ thấy đám sinh linh kia thế tới doạ người, lúc này liền bị một cái bàn tay này tát bạo, máu tươi đủ màu bắn ra, hừng hực thiêu huỷ cả sao trời bên trên đó.
Vô tận tinh không tại vỡ nát, vết rách phương xa càng thêm khủng bố, hướng toàn bộ Nguyên Giới đều phủ xuống đi, khủng khiếp đáng sợ vô cùng.
- Ha ha, không hổi là thái tử Ma Giới a… thật là mạnh mẽ.
Mà ở giữa hỗn loạn thét gào đó, một vài tiếng cười cuồng ngạo đột ngột phát ra, chỉ gặp ba bốn chục cái nhân loại tiếp tục bước ra từ trong thông đạo, như cười mà không phải cười nhìn về phía trước, nơi có hai cái thân ảnh cũng vừa ra, mà một trong số đó chính là chủ nhân của bàn tay khổng lồ.
- Bốn mươi người, các ngươi cũng đủ quyết tâm, thật muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta sao?
Hai người một nam một nữ, khí tức đơn giản kinh thiên động địa, thậm chí như muốn đạp vỡ cả Vũ Trụ tinh không, doạ cho Mộng Tâm đều tái mét mặt mày, không dám ngẩng đầu.
Nó cũng không để ý được Hoàng Thiên bên cạnh đã kích động đến run người, hai mắt trừng trừng nhìn về phía hai người. Bởi vì hắn nhận ra, đó là cha mẹ của hắn.
- Không cần nói nhảm, đem bọn nhóc ra đây, nếu không cả hai vợ chồng các ngươi đều phải chết.
Một tên trong nhóm người kia bá đạo vô biên, căn bản không muốn cùng Hoàng Thiên Hùng nói chuyện, trực tiếp yêu cầu, khí thế cũng theo đó mà bộc phá lên điên cuồng. Trong mơ hồ, dường như ánh mắt của hắn có hướng về phía đám người Hoàng Thiên, phảng phất như phát hiện có người nhìn trộm ở đó.
- Chỉ bằng các ngươi đám phế vật này cũng muốn đụng vào con ta?
Hoàng Thiên Hùng cũng bị cái bá đạo này của bọn hắn làm cho nổi giận, ngửa mặt lên trời mà cười lớn.
Oanh!
Chỉ thấy khí thế của hắn như sao trời bùng nổ, phát ra một đạo hào quang xuyên thẳng vũ trụ tinh không, bàn chân biến lớn đạp thẳng vào đám người phía dưới.
Thật sự quá mức mạnh mẽ, mạnh đến siêu việt thường thức con người. Chí cường đối chiến rốt cục biểu hiện ra sự đáng sợ điên cuồng của nó.
Xoẹt!
Lực lượng hỗn độn ở khắp nơi triệt để nổ tung, đâm rách đất trời, khiến người không thể nào mở mắt. Thậm chí liền cả Mộng Tâm cũng không thể nào nhìn nổi, Thiên Nhãn bị cường xé, bắt ra máu tươi vàng chói, đáng sợ kinh người.
Nếu chẳng phải ngay vào lúc đó nó kịp thời vận chuyển tu vi, đem tràng cảnh lướt qua thời khắc ấy, chỉ sợ nó sẽ bị mù, thậm chí Thiên Nhãn và Đại Việt cũng phải nổ tung thành trăm ngàn mảnh.
Đó là lực lượng siêu việt, mạnh mẽ tới mức trở thành cấm kỵ, dù cho Thiên Nhãn của nó cũng không thể nào tiếp thụ nổi.
Phanh phanh phanh!
Tràng cảnh bị nó cưỡng ép dời đi, nhưng không hiểu sao vẫn còn âm thanh truyền tới. Khiến vạn vật đều bị bao trùm trong hỗn loạn, căn bản không biết là người nào bị thương, người nào chiếm thượng phong.
- Khốn kiếp… khốn kiếp… Ngươi vậy mà bước vào cảnh giới đó.
Rốt cục, sau đó không gian liền vang lên âm thanh kinh hãi của đám người kia, dường như bị một sự thật khủng khiếp nào đó doạ cho kinh hồn.
- Sớm bước vào từ lâu, nếu không phải muốn bồi hài tử nhà ta thêm chút thời gian, ta đã sớm trở về báo thù, giết chết tất cả đám súc sinh các ngươi rồi.
Hoàng Thiên Hùng giận dữ mà cười, khí tức một lẫn nữa leo lên kinh thiên động địa đạp phá đất trời, muốn đem tất cả đám người kia đồ diệt không còn.
- Mơ tưởng, cùng chết đi.
Đám người kia dường như biết đã không còn đường sống, chỉ có thể căm hận cười to, hình như thi triển ra lá bài tẩy của mình, khiến cho toàn bộ thiên địa đều nổ nát, âm thanh đánh vào màng nhĩ, rõ ràng chỉ là gây dựng lại, nhưng cũng đủ khiến cho cả nhóm người Hoàng Thiên thống khổ ôm đầu, thất khiếu chảy ra máu tươi.
- Không… cha ơi… mẹ ơi…
Hoàng Thiên không biết cha mẹ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết ngây ra ở đó nỉ non, bước chân trong sương mù vô định lao đao, tâm can đau khổ như xé nát tan tành.
Đau không? Đau, nhưng hắn có thể làm được gì đây chứ. Đến nhìn cha mẹ xem bọn họ thế nào, hắn cũng không nhìn nổi, hắn còn có thể làm gì.
Đằng kia, đám người Hàn Lâm cũng bị âm thanh đánh cho phún máu ôm đầu, nhưng khi thấy Hoàng Thiên không có phản ứng đứng ngây người, bọn hắn không thể không nhịn đau, tiến lên ghì hắn xuống.
Nhìn thấy huynh đệ của mình đến bản năng tự vệ cũng không còn, mặc cho âm thanh huỷ hoại, máu tươi chảy dài khắp mặt, Hàn Lâm không biết nói gì, chỉ có thể nắm chặt bờ vai Hoàng Thiên, cúi đầu cùng hắn chịu trận.
- Thiên Nhi…
Bỗng nhiên, không gian sau đó im bặt như kết thúc. Mãi cho tới nửa ngày, Hoàng Thiên mới bị một tiếng gọi ấm áp khiến cho giật mình, từ trong bi thương tỉnh lại, hoá thành vui mừng quá đỗi.
Chỉ thấy giữa sương mù hỗn loạn, hai cái bóng người đột nhiên ầm vang xuất hiện trước người Hoàng Thiên, yêu chiều nhìn lấy hắn.
- Cha… mẹ.
Không gian hư ảo vốn tĩnh lặng im lìm, từ lúc một tiếng gọi của hắn vang lên, lại như vỡ òa cảm xúc. Hắn bước đi về phía hai người, không nhanh mà chầm chậm run run. Không phải hắn không muốn đến bên hai người, mà vì hắn sợ, sợ hai người chỉ là hư ảo Mộng Tâm diễn hoá thành.
- Không có khả năng.
Bỗng nhiên, Mộng Tâm đằng xa kinh hoàng nói lớn, một cỗ khí tức rung động không tự chủ từ người nó tràn ra, biểu đạt nó giờ phút này hoảng hốt đến nhường nào.
- Các ngươi, các ngươi làm sao có thể can thiệp vào tương lai?
Âm thanh của nó lần nữa rung động vang lên, biểu đạt rất rõ ràng. Nó so với ai càng thêm thông hiểu, tràng cảnh hiện giờ chỉ là ảo cảnh, bằng nó thông qua Thiên Nhãn nhìn vạn vật mà suy diễn quá khứ, tuyệt đối là sự kiện đã xảy ra, nhưng bây giờ hai người kia lại có thể qua đó giao lưu với Hoàng Thiên, quả thật bất khả tư nghị.
- Thời gian, cũng chỉ là một khái niệm tương đối, ngươi có thể nhìn được quá khứ tương lai, thì thay đổi nó lại có gì đáng kinh ngạc?
Hoàng Thiên Hùng mỉm cười nhìn nó, nhẹ nhàng giải thích. Một lời khiến cho Mộng Tâm á khẩu không biết trả lời thế nào, nhưng cũng nghẹn uất. Bởi vì nhìn được và thay đổi được là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau mà.
Hoàng Thiên Hùng đối với Mộng Tâm tràn đầy thưởng thức, nhưng nếu như biết được suy nghĩ của nó lúc này, tuyệt đối sẽ vô cùng xem thường. Khác nhau chính là vì ngươi quá yếu, không đủ năng lực thay đổi mà thôi.
- Cha, mẹ. Năm đó hai người vì sao lại rời đi? Cha mẹ không cần con và tiểu Vân nữa sao?
Hoàng Thiên lúc này nào còn tâm trí để quan tâm đến thời gian các thứ, trong hắn giờ đây chỉ có uất nghẹn, không cam lòng. Hắn giận, giận cha mẹ mình, vì bọn họ rõ ràng đã ngăn cơn sóng dữ, nhưng sao năm đó vẫn bỏ rơi hắn và em, khiến cho hắn phải bước lên con đường không lối thoát.
- Không phải… Thiên nhi. Cha mẹ làm sao có thể không cần các con nữa.
Nhìn đứa con trai mặt mày đầy máu, nhìn đôi mắt oán giận đau thương kia, Mộ Dung Hồng Điệp so với ai càng thêm đau đớn, vội vã tiến tới ôm hắn vào lòng, đưa tay lau đi làn nước mắt.
Một bên, Hoàng Thiên Hùng nhìn thấy con trai mình, cũng là bùi ngùi mãi thôi, siết chặt bàn tay mà nói:
- Cha biết, hiện giờ con đang rất giận cha cùng mẹ con. Nhưng chúng ta cũng không thể nào làm khác được. Con có thấy đám người vừa nãy không, bọn hắn đều vì con và em mà đến, mà chỉ là đám đầu tiên, rồi sẽ có đám thứ hai, thứ ba, thậm chí còn mạnh hơn cha cũng tới. Nếu cha và mẹ không rời đi để giải quyết triệt để chúng, các con sẽ càng thêm nguy hiểm.
Hoàng Thiên triệt để lâm vào câm lặng không nói được câu nào, rốt cục là vì cái gì mà những siêu cấp cường giả kia đánh chủ ý lên người hắn và em chứ? Chẳng lẽ là vì huyết mạch Ma Thần? Nói như vậy, cha mẹ hắn có thân phận đáng sợ ra sao, liệu họ trở về sẽ gặp phải nguy hiểm gì?
Hắn không biết, hắn không suy nghĩ được điều gì nữa hết.
Dường như rất hiểu con trai, biết trong lòng hắn đang tràn đầy hỗn loạn, Hoàng Thiên Hùng không khỏi mỉm cười nói với hắn:
- Thiên Nhi, con đừng sợ. Cha và mẹ tuyệt đối sẽ không có việc gì. Cha con có thể không phải là người cường đại nhất, nhưng ở Cửu Giới, dám ngoài sáng công khai đối đầu ta còn không quá mấy người.
Cực kỳ cuồng ngạo, nhưng cũng là có vốn liếng để cuồng ngạo. Hắn nói câu này tuyệt nhiên không có một lời nào nói quá. Ngưng lại một hồi, hắn bỗng nhiên tiến về phía Hoàng Thiên, nắm chặt bờ vai con mình mà nói:
- Điểm yếu duy nhất của cha mẹ chính là con và Vân nhi, cho nên chúng ta hôm nay không thể đưa các con cùng về Cửu Giới. Con hiểu chứ?
Những lời thổ lộ, khiến cho trái tim của Hoàng Thiên thương cảm đến nghẹn lời. Cảm tình, nước mắt, hổ thẹn và bi thương đủ loại tâm tình giằng xé tâm can, khiến hắn chỉ biết cúi đầu.
Mộ Dung Hồng Điệp cố gắng để bản thân mình chẳng khóc, nhưng không biết làm sao nước mắt cứ tuôn hoài. Đứa bé mới hồi chiều cùng nàng lang thang đi hái khúc, đến bây giờ đã bạc phơ mái đầu, nó rốt cục đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn mới huỷ hoại bản thân thế này.
Thân là người làm mẹ, nàng so với ai càng thêm đau đớn. Nhất là giây phút gặp lại, lại chính là giờ khắc chia xa. Cái ôm này, rất có thể chính là cái ôm cuối cùng nàng gần bên nó, phút biệt ly, thoáng chốc hoá thành giây phút ám ảnh nhất cuộc đời.
Nói đến mức này, dù là Hoàng Thiên Hùng luôn luôn cương nghị cũng thấy mờ đi khoé mắt, phải quay đầu đi che giấu.
Cứ thế hồi lâu, đến mức không gian phương xa lại truyền ra bạo động, hai vợ chồng biết được đã không còn thời gian dây dưa nữa, đành phải nín nhịn quay đầu đi, bỏ mặc con trai quỳ phục ở không gian hắc ám.
- Thiên, con, chúng ta thương yêu các con nhiều hơn bất cứ những gì các con có thể nghĩ. Con phải mạnh mẽ lên, bảo vệ thật tốt mình và em nhé. Chúng ta ở ngoài kia chờ các con trở về.
Đáp lại bọn hắn, chỉ có lặng im và một cái gật đầu quyết đoán. Hoàng Thiên quỳ phục giữa tinh không, mặc cho nước mắt chảy xuôi, lớn tiếng dập đầu.