Một kiếm, vẻn vẹn thật đơn giản một kiếm.
Nhưng một kiếm, lại khiến cho cả vạn thiên đều như trùng xuống, thế giới cũng là đóng băng, chỉ còn có một đạo vết chém rạch phá thời không, huỷ diệt nhân quả mà tới, chém vào tất cả đám thiên kiêu bên ngoài.
- Oanh… phanh…
Trong chớp mắt, toàn bộ Long Quân Chiến Trường đều như nổ tung hỗn độn, nơi bóng kiếm lan đi, chỉ còn trắng xoá, cùng với tiếng sấm rền rung động, át đi cả âm thanh giao đấu của các chí cường giả bên trên bầu trời.
Mãi cho tới lúc cường quang tiêu tán, những tên thiên kiêu phía xa mới phát hiện ra nơi đó đã tan thành phế tích, tất cả những người lao lên đều không một người sống sót, không khỏi há to mồm, sau cùng thành phẫn nộ, hai mắt huyết hồng:
- Đáng kiếp, giết chết hắn.
Một tiếng vang lên, thiên khung thất sắc. Một tên thiên kiêu ngang trời mà tới, nguyên khí hùng hậu như gió lốc, núi đồi dao động. Lôi âm cuồn cuộn hận thù, tất cả mọi người cảm nhận được áp bách cường đại, điên đảo linh hồn.
Hắn nhìn xuống Hoàng Thiên, hai mắt mãnh liệt tinh quang, vươn ra bàn tay điên cuồng ập tới. Một tay này vừa ra, liền cực kỳ khủng khiếp, chớp mắt kéo theo thiên địa lôi minh, uy năng kinh thiên rủ xuống, hoá thành một đại thủ khổng lồ, khủng bố.
- Kẻ nào cản đường, kẻ đó chết.
Bên dưới bàn tay to lớn, Hoàng Thiên vẫn bay đi với tốc độ không thể nào tưởng tượng nổi. Đang lúc đối phương giết về, hắn liền lành lạnh ngẩng đầu, âm thanh như hồng chung vạn cổ, lạnh lùng mà nói.
Nói xong, Thiên Kiếm liền từ trước ra sau, chém ra một đường thẳng vào đại thủ. Chỉ nghe phanh một tiếng, một vệt sáng đáng sợ đột nhiên nổ tung ra ngoài.
Phốc một tiếng, máu tươi như mưa rào tầm tã trải dài khắp đại địa, kiếm quang chém nổ tung đại thủ, xuyên qua bầu trời, hướng thẳng trên người của đối thủ, đem tên thanh niên chém chết ngay tại bầu trời.
- Dị số…
Hoàng Thiên trắng trợn giết người, lập tức để cho tất cả mọi người lạnh lẽo, Thạch Thanh Trúc càng là nghiến răng quát lớn.
- Ngươi nếu còn dám giết một người nào nữa, ta thề dù phải phản bội lại cha mình, ta cũng phải khiến ngươi sống không bằng chết.
Hoàng Thiên bay xuyên qua mưa máu, nghe thấy một lời này thì hơi nhếch khóe môi, ba tròng mắt biến hoá qua một tia lạnh lẽo, tốc độ không giảm cười lạnh nhìn tới:
- Sống không bằng chết, đó không phải là điều các ngươi đã gây ra cho nó suốt từng ấy năm đó ư. Một thằng nhóc như nó còn có thể chịu đựng được, ta có cái gì phải sợ.
Vốn là đồng minh của mình, hiện giờ lại vì không nỡ nhìn dân tộc bỏ mạng mà dao động niềm tin, thậm chí quay lưng chống lại hắn, khiến cho tình cảnh của hắn càng thêm hung hiểm. Nhưng hắn chẳng hề sợ hãi, sống không bằng chết, cũng thường thường mà thôi, không phải là hắn chưa từng nếm thử.
Lại nói, cái gọi là đồng minh Mộng Thuyết, trong mắt hắn cũng chỉ là một đám người lạ muốn lợi dụng hắn thực hiện âm mưu của mình không hơn không kém. Đám người đó, chưa bao giờ là thứ mà hắn dựa dẫm.
Một lời này vừa ra, càng như đổ thêm dầu vào lửa. Thạch Thanh Trúc nắm chặt bàn tay, mặt mày đỏ gắt, không nói một lời nhìn hắn tràn đầy sát ý.
Phương xa, Hồng Thư cười lạnh quát lên:
- Thứ không biết sống chết, hôm nay để bản cô nương cho ngươi biết thế nào là đau khổ.
Vừa mới dứt lời, bàn tay ngọc ngà đã vụt qua, mang theo cả một trời kim khí, huỷ diệt lan tràn.
- Oanh oanh…
Nhưng công kích huỷ diệt của nàng còn không có đánh giết được Hoàng Thiên, đã bị người ngăn cản giữa đường. Kim khí nổ tung, hoà lẫn xung quanh là trăm ngàn kiếm ý, xung chấn chói loà.
- Hồng Thư, nơi này còn chưa tới lượt ngươi tác quái.
Lê Vũ Thanh Di không biết từ lúc nào xông tới, lạnh lùng nói. Với tư cách là đệ nhất thiên kiêu của Đại Việt này, nàng tự nhiên có thể xem thường bất kỳ đối thủ nào cùng lứa, đám người Nguyễn Gia vừa tới đã khiến cho rất nhiều đồng minh của nàng phải chết, nàng tự nhiên không thể đứng nhìn.
Lê Vũ Thanh Di đột nhiên xuất hiện, để cho sắc mặt Hồng Thư khó coi vô cùng, ánh mắt nhìn tới cực kỳ căm ghét, trầm giọng nói ra:
- Tiện nhân, tới lúc này còn chấp mê bất ngộ. Đã muốn chết, ta thành toàn ngươi.
Vừa mới dứt lời, trên tay nàng liền xuất hiện một cây nguyệt cầm hoàng sắc, ngón tay vừa gảy, âm thanh vang dội đất trời. Dây đàn rung lên kinh thiên, trong nháy mắt, từng luồng tiên khí xông ra thiên địa, tựa như kiếm khí siêu cường, áp đảo khắp người Thanh Di.
- Hừ, chỉ bằng vào ngươi.
Nhưng đáp trả lại nàng chỉ là một tiếng hừ lạnh, Thanh Di bước chân không ngừng, cười lạnh trong lòng, bàn tay đưa ra kiếm khí, một cái xoay đẹp đẽ ba trăm sáu mươi độ trên trời, điên cuồng phanh ra một kiếm.
Bóng sáng như là cầu vồng trảm tới, va chạm với cầm âm, đại địa tuôn trào run rẩy. Đừng nói là biên cảnh Long Quân Chiến Trường, dù là toàn bộ bí cảnh Bạch Hạc cũng đều biến sắc, tinh không vỡ nát.
Song phương giao tranh càng lúc càng cường, mỗi lần ra tay đều là toàn lực mạnh nhất, nhưng chung quy Thanh Di vẫn là mạnh hơn một bậc, rất nhanh liền có thể áp đảo được Hồng Thư.
Nhưng đúng vào lúc này, không biết từ nơi nào bỗng nhiên xuất hiện ra một cây trường kích, mang theo sức mạnh to lớn đánh lén về phía nàng, trong chớp mắt xuyên thủng vào bả vai, ghim theo thân xác, hoá thành lưu tinh bay ngược về phía Hoàng Thiên.
Dọc theo con đường đó, máu tươi vương vãi ra bầu trời, nhưng rất nhanh liền bị sức mạnh bá đạo của tiên kích này đốt cháy, hoá thành khói đen khét lòm, cực kì đánh vào thị giác.
Thân nàng bay đi, rất nhanh liền bị đẩy về trước mặt Hoàng Thiên đang vụt tới. Trông thấy một màn, Hoàng Thiên không thể không giảm xuống tốc độ của mình, đem nàng ôm vào trong lồng ngực, bàn tay lượn lờ Hỗn Nguyên Ma Thần khí, hoá giải xung lực, đồng thời ngăn lại sự tàn phá của trường kích trên cơ thể nàng.
Mà một nhịp chậm đi ấy, tưởng chừng không lâu, nhưng đã đủ khiến cho hắn chớp mắt bị giáp công cả hai đầu bốn phía, sau có người đuổi, trước có người ngăn, hung hiểm hơn gấp vạn lần.
Thật ra, ngay từ lúc Hồng Nhân đánh lén Thanh Di, hắn đã biết đối phương là cố ý nhằm vào hắn. Không cứu, hắn mất đi đồng minh, cứu, hắn bị cản đường.
Vốn lấy tốc độ của hắn, hắn hoàn toàn có thể tránh qua nàng, cấp tốc tiến về phía Long Quân Chiến Trường hoàn thành sứ mệnh. Nhưng rốt cục hắn vẫn không thể không cứu người. Một phần vì cô gái này để cho hắn cực kỳ có thiện cảm, phần khác là vì hắn thấy ở nàng hình bóng của chính hắn năm nào.
Đó là kiếm.
Nàng cũng như hắn, đi được cực xa trên con đường lĩnh ngộ ý cảnh kiếm đạo, thậm chí so với Kiếm Ma càng thêm mạnh mẽ. Chỉ là, dường như vẫn còn thiếu một chút gì đó để trở nên hoàn mỹ, bức phá ra những cảnh giới tầm thường.
Có lẽ là đến từ tính cách, cũng có thể là từ bản tâm, khiến cho nàng không thể đi được đến bước cuối cùng.
- Ngươi không sao chứ?
Vừa nghĩ tới, hắn liền mỉm cười nhìn nàng mà hỏi, sau đó đột ngột đưa tay nắm được trường kích, rút mạnh ra ngoài.
Hành động bất ngờ của hắn khiến cho Thanh Di có chút không kịp thích ứng, đau đớn a lên một tiếng thảm thiết, máu tươi văng bắn ra khắp người, thấm đẫm vào váy áo bên ngoài. Sau đó, như là một bản năng bình thường, nàng bỗng nhiên kéo tay hắn vào mà cắn vào cho nguôi đi đau đớn.
Lúc này, Hoàng Thiên mới phát hiện ra mình thô lỗ, cảm nhận thân thể ấm áp của nàng trong lồng ngực mình, hắn có chút ngượng ngùng, mãi cho tới mấy hơi thở sau mới trở lại bình thường, nhìn nàng khẽ nói:
- Cảm ơn ngươi. Nhưng từ bây giờ, mọi chuyện nên để ta xử lý thì tốt hơn.
Vỗ vỗ bờ vai kia trấn an nàng một lát, hắn mới buông nàng ra, sau đó cầm theo trường kích tiếp tục bay về phía trước. Âm thanh vẫn còn vang vọng:
- Ta biết ngươi đã đi được rất xa trên con đường lĩnh ngộ Kiếm, nhưng là ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một lời. Đừng quá cứng nhắc.
Nói với Thanh Di, nhưng ánh mắt hắn đã đặt tại trên người Hồng Thư và Hồng Nhân, trường kích trong tay ông ông rung động.
- Kiếm đạo đi đến tận cùng, vạn vật đều có thể là kiếm, mà kiếm… càng có thể là vạn vật.
Bàn tay giương lên trường kích, hắn mỉm cười nói lớn, một lời lại khiến cho nội tâm của Thanh Di nổi lên sóng gió ngập trời, kinh thiên động địa.
Đúng vậy, nàng hiện giờ đang dậm chân tại cảnh giới vạn vật đều hoá kiếm, suốt mấy năm nay đều không thể nào tiến thêm dù chỉ là một bước. Vậy mà bây giờ, Hoàng Thiên chỉ với một lời nói liền có thể giúp nàng lĩnh ngộ ra được con đường tuyệt đại này. Kiếm hoá vạn vật, đỉnh điểm cao nhất của con đường kiếm đạo.
Mà Hoàng Thiên có thể nói ra những lời ấy, thậm chí dẫn dắt nàng đi theo, tự nhiên đã sớm đặt chân được vào trên con đường ấy. Chính là từ thời điểm hắn gần như chết đi, lúc mà quỷ sai đến bắt hắn về, hắn đã lĩnh ngộ ra được cảnh giới này.
Đó cũng là lý do mà những lần đại chiến gần đây, vũ khí hắn sử dụng đều đa dạng vô cùng. Có thể là búa, là thương, là kích, mà không còn bị giới hạn vào một hình thái của kiếm. Bởi vì đối với hắn, vạn vật đều có thể hoá kiếm, mà kiếm cũng có thể hoá thành vạn vật.
Hắn nói xong, cũng không có quan tâm Thanh Di thế nào, tốc độ càng thêm khủng bố. Ánh mắt mang theo lạnh lẽo nhìn vào Hồng Nhân, trường kích như là kiếm vung lên, hoá thành hàn mang, trong chớp mắt mang theo ý thế ngợp trời, hoành hoành giết tới.
Dọc đường hắn đi, bất cứ tên thiên kiêu nào cản đường đều bị một kiếm trảm chi mà chết. Hắn liên tục phách trảm, từng đạo kiếm quang xoẹt qua thiên địa, giết lên bầu trời, thảm diệt mặt đất, khiến đám thiên kiêu thê thảm vô cùng.
Mà Hồng Nhân càng là ngưng trọng cực độ, vì hắn phát hiện ra bản thân đã không còn khống chế được trường thương nữa. Đường đường là tiên khí, vẫn còn liên hệ chủ binh, vậy mà không thể làm gì, để cho hắn kinh sợ đến vô cùng.