Tất cả mọi người đều phải chết?
Sắc mặt của Hoàng Thiên thoáng trở nên âm trầm cực độ, đưa ánh mắt nhìn về phía Thanh Trúc đằng xa. Hắn mặc dù không hoàn toàn tin lời Anh Thy, nhưng ít nhất cũng có căn cứ để hoài nghi đám người Chân Không Ngã.
- Nói bậy nói bạ mà thôi, ngươi tin nàng thật sao? Nếu chỉ đơn giản là khiến các ngươi chết, vậy tại sao Chân Không Ngã không giết các ngươi ngay khi còn trên Yên Tử, lại để các ngươi tới nơi này? Ông chẳng lẽ không sợ ngươi gặp được đám người như nàng, nói ra sự thật khiến ngươi bội ước hay sao?
Thanh Trúc trông thấy vẻ mặt Hoàng Thiên, biết là hắn đã bị Anh Thy làm lung lạc, không khỏi vội vàng giải thích.
- Vậy ngươi nói cho ta, những dị số trước đây đâu rồi? Còn sống chứ?
Hoàng Thiên nhàn nhạt cười như chẳng đáng, nhưng ánh mắt thì lạnh đi trông thấy, hỏi vặn một lời khiến cho cô gái đều ngưng lại, hồi sau mới bất đắc dĩ trả lời hắn:
- Đó đều là ngoài ý muốn.
Không nói thì thôi, vừa nói, Hoàng Thiên liền bật cười chế giễu:
- Vậy thì có khác gì nhau?
Thanh Trúc cúi đầu, Hoàng Thiên cũng không có làm gì nàng, mà chỉ trầm giọng nói:
- Cố ý hay không, kết cục đều phải chết, chẳng phải sao? Không giết chúng ta ngay lúc đó, đâu đồng nghĩa với việc hiện giờ cũng thế, quan trọng là thời gian chưa tới mà thôi. Còn bội ước, lão đương nhiên sẽ không sợ ta bội ước, bởi vì lão có thứ mà ta cần.
Không gian tĩnh lặng, Thanh Trúc nhìn Hoàng Thiên đã mang thêm một phần sợ sệt, sợ hắn giận cá chém thớt mà đem nàng làm điều gì thái quá.
Hoàng Thiên đương nhiên sẽ không làm gì nàng, mà chỉ thoáng suy nghĩ một hồi. Hắn thật sự nổi giận, không phải vì câu nói của Anh Thy rằng hắn và mọi người sẽ phải chết, mà là vì Chân Không Ngã đã không chân thật với hắn khi hai người giao ước.
Thế rồi trước sự sững sờ của mọi người, hắn bỗng nhiên vung tay hướng về phía Thanh Trúc, đem gân rồng giải toả, sau đó mới lạnh lùng mà nói:
- Ngươi đi đi.
Thanh Trúc giật mình:
- Vậy còn chuyện…?
Hoàng Thiên cười nhẹ chặn ngang lời nàng:
- Yên tâm, ta vẫn sẽ thực hiện. Nhưng, nói cho bọn hắn biết, ta cần câu trả lời thoả đáng.
Thái độ rất rõ ràng, Thanh Trúc cũng không phải là người ngốc, tự nhiên biết được Hoàng Thiên muốn gì. Nói là câu trả lời thoả đáng, không bằng nói hắn cần một cái giá mới, đủ lợi ích để hắn tiếp tục mạo hiểm tính mạng của bản thân và người của mình.
Không nói thêm lời, nàng chỉ nhè nhẹ vặn vặn cổ tay có phần nhức mỏi, sau đó đạp không mà biến mất khỏi nơi này. Để lại phía sau là Cẩu Thủ với khuôn mặt bất mãn, hầm hừ điều gì trong cổ họng.
- Hừ!
Vốn là đang đứng nhìn Thanh Trúc rời đi, Hoàng Thiên bỗng nhiên rên lên một tiếng lạnh lùng. Bàn tay duỗi ra, hào quang như chớp giật, trong nháy mắt hoá thành một cái hư ảnh bao phủ bầu trời, vượt qua non nửa chục dặm đập xuống đầu một cô gái.
Anh Thy vừa rồi lợi dụng lúc Hoàng Thiên nói chuyện với Thanh Trúc mà thi triển ẩn thân rời đi, vừa mới chạy được năm dặm liền bị một vỗ này đập cho nát hơn nửa thân người, máu tươi thê lương vương vãi ra núi rừng. Hoàng Thiên cũng không có cố ý giết chết nàng ngay, mà bàn tay khé bóp, đem nàng bắt ngược trở về, cười lạnh nói:
- Ta cho ngươi đi rồi sao?
Một màn, để cho Cẩu Thủ đang ngồi cắn hạt ở bên cười khẩy không ngừng, nhìn Anh Thy như là kẻ ngốc vậy. Quả là nữ nhân mông to thì não nhỏ, chủ nhân của nó là ai cơ chứ, lại có thể dễ dàng để nàng đào thoát, không thấy bản hầu ở bên từ đầu tới cuối đều chẳng thèm phản ứng ngươi bỏ chạy hay sao?
Anh Thy mới không quan tâm đầu chó nghĩ gì trong đầu, mà chỉ có thể thê thảm nở ra một nụ cười miễn cưỡng, uỷ khuất mà nhìn Hoàng Thiên, thoi thóp một hồi rồi mới lăn đùng ra chết.
Mãi cho đến hơn nửa ngày sau, nàng mới một lần nữa tái sinh trở về nhờ quy tắc của tinh diện. Thay vào một bộ đầm mới, nàng tức giận dậm chân đứng trước mặt Hoàng Thiên, nghiến răng nghiến lợi mà trừng hắn:
- Chuyện ta biết, ta đều nói hết cho ngươi rồi… ngươi còn giữ ta làm gì? Chẳng lẽ…
Nói đến nửa lời, nàng bỗng nhiên ngừng lại, hai tay che lại ngực mình, khiến cho Hoàng Thiên dù lãnh tĩnh cũng phải đen kịt mặt mày.
- Ha ha ha, Tát Phiết ruồi bâu mà cứ nghĩ mình là thịt trâu hảo hạng. Chỉ bằng vào ngươi mà cũng đòi lọt vào mắt chủ nhân nhà ta? Nực cười. Còn không bằng cái móng chân của chủ mẫu đâu.
Hoàng Thiên còn chưa kịp nói, Cẩu Thủ đã ha ha cười như nắc nẻ, phun ra một miệng vỏ hạt, nhìn về phía Anh Thy mà lườm trong khinh bỉ.
- Câm miệng… ngươi nói ai là Tát Phiết?
Anh Thy sững sờ buông tay khỏi ngực, sau đó nổi đoá nhìn về Cẩu Thủ, nghiến răng nghiến lợi mà quát lên.
Ranh con này lại dám ám chỉ nàng là tát phiết ruồi bâu, có khác nào nói nàng là cứt trâu bốc mùi đâu chứ. Đáng chết.
- Hừ… Tát phiết ít ra còn ăn được, ngươi đến chó nó còn chẳng thèm.
Rất có năng khiếu chọc điên người khác, Cẩu Thủ vỗ vỗ đít quần, tựa hồ rất là hiển nhiên nhìn về phía Anh Thy mà nói.
- Khốn kiếp, bản quận chúa chém chết ngươi.
Anh Thy tự biết miệng lưỡi của mình đấu không lại đầu chó, nhưng vẫn không cam lòng buông tha, trực tiếp xách đồ lao tới.
- Đến đây, chủ nhân thả đi tiện nhân kia, bản hầu đang khó chịu vì không có người để đánh đây.
Cẩu Thủ đương nhiên không sợ, vội vàng đứng thẳng người, vươn tay mặc vào chiến giáp.
- Đều câm miệng cho ta.
Một người một khỉ làm rộn cả lên, Hoàng Thiên phiền đến nổi đoá quát lên, sau đó không chút nương tình đem cả hai quất bay xuống dưới nền rừng, khói bụi cùng mạt gỗ tung bay đầy trời.
Non nửa ngày không hề phản ứng, bụi mù mới dần tan đi. Cẩu Thủ nhờ có Xung Thiên cho nên ngoài chật vật một chút, liền chẳng có tổn hao nào. Còn Anh Thy thì thê thảm không gì tả nổi, váy đầm mới thay lần nữa rách toang, lấm lem bùn đất, thấp thoáng làm lộ ra bộ ngực no đủ và đôi chân thon dài.
Xuýt xoa lau đi đọng máu mới trào lên trên môi đỏ, nàng nhìn về phía Hoàng Thiên tràn đầy uất ức, hận không thể đem hắn chém ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Tên này, tuyệt đối là một tên máu lạnh chứ không phải người.
- Người như hắn mà cũng có lão bà? Trời không có mắt.
Giận thì giận, nhưng nàng có làm được gì đâu. Chỉ có thể hậm hực ngồi bịch xuống, vội nhìn về phía Cẩu Thủ mà hô, âm thanh lớn mười phần, rõ ràng muốn nói cho cả Hoàng Thiên nghe thấy.
- Đương nhiên. Chủ mẫu nhà ta…
Cẩu Thủ một bộ tự hào, còn đang định buông lời nịnh hót thì ánh mắt khẽ chuyển qua, hướng về phía trên trời.
Hoàng Thiên hơn nửa ngày đứng yên tại chỗ, lúc này đột nhiên chuyển động, vẻ mặt đen kịt vì bị một người một khỉ kia chọc tức sớm biến trở thành hứng thú, bay nhẹ lên trời cao.
- Rốt cục, cũng chờ được các ngươi.
Mà Anh Thy, thì lại tỏ ra vui mừng cực độ, thậm chí còn chẳng quan tâm đến quần áo lấm lem kín hở, vội vàng đạp gió mà bay lên.
Cũng vào khoảnh khắc ấy, khi mà nàng vừa nói xong, một cỗ khí thế ngập trời bỗng nhiên từ phía tây ào tới, uy áp kinh thiên, mênh mông hạo đãng, hàng lâm ở trên đầu tất cả, đem gần trăm dặm núi rừng chấn động sụp đổ, khủng bố vô cùng.
- Rất mạnh!
Cẩu Thủ không biết tự lúc nào đã xuất hiện ở trên vai Hoàng Thiên, ánh mắt như xuyên qua tầng khí thế kia, nhìn được cội nguồn của nó mà buông ra lời đánh giá.
Nó vốn là một đứa vô pháp vô thiên, không sợ trời không sợ đất, tự nhiên cũng sẽ không e sợ người mới tới này. Sở dĩ nó phát biểu ra lời ấy, chỉ là đánh giá trên hệ quy chiếu của thiên tài trẻ tuổi, thực lực người tới tuyệt đối khủng bố vô cùng.
Hoàng Thiên cười nhạt gật đầu, ánh mắt đồng hướng với nó, chỉ có hứng thú mà không có bất ngờ hay sợ hãi chút nào. Bởi vì ngay từ đầu, hắn đã sớm biết sẽ có người tìm tới.
Anh Thy vừa rồi có vẻ như là bỏ trốn, nhưng nàng sẽ ngốc đến mức nghĩ rằng có thể đào thoát khỏi tay hắn ư? Câu trả lời là không, nàng chỉ giả trốn mà thôi, còn thực tế, tự nhiên là kéo ra khoảng cách với hắn, bằng biện pháp nào đó liên hệ với người mình, nhờ tìm cứu viện.
- Ngươi chính là dị số?
Khí thế áp lên đất trời, một đạo thanh âm đạm mạc sau đó bỗng nhiên từ hư không vang vọng, ông ông hướng thẳng về phía Hoàng Thiên, tràn đầy chiến ý.
Một tên thanh niên cao lớn xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, một thân áo cổ tròn bốn vạt tung tay trong gió, tóc dài hơi ngả màu cháy nắng được búi chuy kế gọn gàng, toát ra một cỗ phong thái đĩnh đạc và xuất chúng hơn người.
- Ta có tên của mình.
Hoàng Thiên nhàn nhạt cười, nhưng lời nói lại thập phần lãnh đạm. Hắn ghét cái cảm giác bị người tỏ ra cao cao tại thượng, lại còn gọi hắn là dị số, có khác gì trong mắt đối phương hắn chỉ là con cờ.
- Ha ha… Đủ kiêu ngạo. Chỉ là không biết có đủ tư cách để kiêu ngạo hay không.
Tên thanh niên cười lớn, cánh tay vung ra bầu trời, bỗng nhiên triệu hồi ra từ hư không một cây tre dài cả trăm mét, gọn gàng chỉ thẳng vào mặt Hoàng Thiên.
- Ta là người phản đối Mộng Thuyết, mặc dù nhiệm vụ là bảo vệ ngươi, nhưng, ngươi không nên bắt nạt muội ấy.
Hoàng Thiên liếc nhìn cây tre, rồi lại nhìn hắn, cười:
- Bảo vệ ta? Ngươi cũng xứng?
Nói, ánh mắt hắn bỗng nhiên lạnh lùng hẳn xuống, bàn tay bỗng nhiên kéo lên một chiếc lá xanh, đả lực bắn ra một đường, khiến cho chiếc lá bay đi không khác gì một đạo siêu cấp kiếm quang, xuyên phá hư không đem Anh Thy đang chạy về phía tên thanh niên đều chém rụng, lần nữa bị Cẩu Thủ dùng gân rồng trói ngược trở về.
- Vậy thì, ngươi đi chết được rồi.
Tên thanh niên trông thấy một màn, sắc mặt thoáng trở thành lạnh lẽo, sát khí quanh người nổ tung tràn tán, kéo mạnh cây tre rụt về.
Gió nhẹ thoáng qua, tay áo bồng bềnh. Tên thanh niên bước chân tiến lùi, đem cây tre thiên biến vạn hoá, chốc lát bỗng tách thành sáu phần, hướng hư không mà trấn. Thân tre vừa cắm xuống, liền chớp mắt lớn lên, thông đất thấu trời, phảng phất hoá thành năm cái thần trụ, phong toả thiên địa bát phương, hoá thành một cái lồng giam khổng lồ.
Riêng một phần tre cuối, hắn giữ làm binh khí cho mình, bắt đầu hướng Hoàng Thiên diệt sát.
- Hừ.
Hoàng Thiên còn đang đánh giá năm cây tre chống trời, trông thấy tên thanh niên giết về phía mình thì lạnh lên một tiếng, đôi mắt bắn ra tinh mang, Nguyên khí hoá thành dòng chảy tụ vào hai ngón tay, hoá hư thành thực, trong một sát na bắn ra, va chạm cùng thân tre trên tay đối đủ, nổ ra sát vực oanh trời.
Ầm ầm!
Tiếng nổ oang oang như sập trời, xuyên thấu ra cả bên ngoài lồng giam, đem cả một góc Bạch Hạc đều nổ cho run lên vỡ toác, một cỗ đả kích cường liệt đợt từ đằng xa cuốn tới, bao trùm khu vực vô cùng rộng lớn.
Thậm chí ngay cả Anh Thy và Cẩu Thủ đã trốn ở rất xa, vẫn bị một cỗ xung lực khổng lồ đánh tới, thân thể theo vô số mảnh vỡ và bụi mù bay đi, máu tươi ồ ra khắp thất khiếu.
Anh Thy bây giờ đến quần áo rách tan cũng không còn để ý, ánh mắt sợ hãi và tái nhợt nhìn về phía năm cây tre khổng lồ, đúng hơn là nhìn vào tràng chiến đấu khủng bố ở bên trong đó. Cùng là cảnh giới Sinh Thần, nhưng nàng lại mơ hồ đỡ không nổi dư ba của người ta chiến đấu, đó là một khái niệm đáng sợ cỡ nào.
Bên trong, Hoàng Thiên và tên thanh niên đã giao thủ không dưới trăm lần. Vốn là một vùng rừng núi cổ sinh, lúc này đây đã trở thành tử địa, khắp nơi là khói lửa và hoang tàn.
Hoàng Thiên vẫn đứng ở giữa trời, cánh tay mọc ra lân phiến, lạnh lùng băng giá. Trên bả vai bất ngờ có vài vết rách dài, máu tươi ướt đẫm. Hắn vậy mà bị thương.
Dọc theo đường máu chảy, hai đầu ngón tay của hắn hội tụ huyết quang, để vô số lá cây và mảnh gỗ xung quanh cuồn cuộn tuôn trào, rít lên tiếng rít như là kiếm ảnh, mỗi một lần bay đi đều như xẻ đôi không khí, đáng sợ không thể nào tả nổi.
Cứ thế kéo dài, số lượng lá cây và mảnh gỗ biến thành kiếm ảnh ngày một nhiều, hoá thành lốc xoáy, chớp mắt dậy sóng khắp toàn bộ không gian. Kiếm hải đỏ tươi như máu, cuồn cuộn rạch phá không gian, chém lên cả năm cây thần trụ, khí thế nhiếp người.
Nhưng mà, kiếm hải khủng bố, so ra với năm đạo thần trụ lại có phần nhỏ bé. Năm thân tre như hoá cột chống trời, kim cương bất hoại, mặc cho kiếm hải có nhiều, có mạnh cỡ nào vẫn sừng sững giữa trời. Kiếm ảnh rạch nát bao nhiêu, thân tre liền hồi phục bấy nhiêu.
- Vô dụng mà thôi. Đây là pháp bảo tổ tiên ta truyền thừa mấy vạn năm, không phải thứ mà ngươi có thể phá được.
Đối diện với Hoàng Thiên, ở đằng xa bên trên kiếm hải, tên thanh niên tựa cười mà không phải cười nhìn hắn, bên tay áo có một cánh tay đã đứt lìa, có lẽ là bị Hoàng Thiên chém đứt.
Hoàng Thiên không trả lời hắn, mà chỉ băng lãnh cười một tiếng, ngón tay lần nữa sáng lên, bắt đầu gia tăng sức mạnh cho kiếm hải, khiến cho không gian đều đảo điên, nền trời sụp đổ. Lực lượng kinh khủng bao phủ không gian, năm cây thần trụ bắt đầu không còn vững trãi, bị đánh cho run rẩy kinh hoàng, cộng hưởng thành từng vòng sóngnăng lượng hướng ra phía ngoài khuếch tán, dù cho cách xa nhau trăm dặm đều có thể trông thấy mặt đất nổ tung, cỏ cây tan nát.
- Đi chết… Khắc nhập.
Tên thanh niên cười lạnh trong lòng, cũng không có hoảng sợ mà cười gằn, ngón tay đột nhiên chuyển, hô lên một hồi ba tiếng.
Quả nhiên hắn vừa dứt lời, toàn bộ kiếm hải bỗng nhiên nổ tung thoát khỏi khống chế của Hoàng Thiên. Một cỗ hấp lực khủng bố không thể nào hình dung được thình lình phun ra từ năm thần trụ, đem toàn bộ kiếm ảnh đều cuốn chặt, không tài nào mà gỡ nổi.
Nhìn từ xa, năm cây thần trụ phút chốc ấy lại như béo phì, hoá thành năm cây xương rồng khổng lồ với hàng tỷ tỷ xương gai nhọn hoắt.
- Không còn kiếm ảnh, để ta xem xem ngươi còn cái gì để đánh với ta?
Tước đoạt được toàn bộ kiếm ảnh của Hoàng Thiên, tên thanh niên có phần đắc ý mà cười, cánh tay lần nữa huy ra gậy tre, đem thiên địa đồng thời run rẩy.
Không gian bên trong bấy giờ, chỉ còn duy nhất một mình Hoàng Thiên ngự không ở đó, vững như bàn thạch, sắc mặt như thường. Mặc kệ cho toàn bộ kiếm ảnh đã bị tước đi, cũng như không gian khoá chặt lại mình, hắn vẫn chỉ lạnh lùng nhìn tới.
- Ngươi nghĩ kiếm của ta chỉ có nhiêu đó?
Nhìn đối thủ cười cợt mình, hắn chỉ nhẹ giọng hỏi lại, bàn tay bỗng nhiên hướng lên, bất ngờ triệu hồi ra Thiên Kiếm.
- Kiếm của ta chính là tâm, tâm của ta chính là kiếm, tâm ta còn thì kiếm còn, tâm nghĩ kiếm thì có kiếm, ngươi thu không nổi.
Nắm chặt Thiên Kiếm trong tay, hắn nói nhẹ nhàng, bóng kiếm phiêu dương, bất chợt bùng lên kiếm ý. Không giam trong veo lúc này bất chợt lại bùng nổ ra vô tận hào quang, hoá thành hàng tỷ đạo kiếm khí thông thiên, nối trời liền đất, khủng bố không gì tả nổi.
- Ha ha. Vậy thì đem kiếm của ngươi chôn cùng đi.
Tên thanh niên ngoài cười nhưng trong không cười, tràn đầy sát ý nói. Bởi vì hắn phát hiện ra tre thần vậy mà không thể nào chế phục được Hoàng Thiên, thậm chí đến thanh kiếm trong tay hắn và hàng tỷ đạo kiếm khí mới này cũng không thể làm gì.
Cho nên, hắn cực kỳ quyết đoán ra tay, liên tục hô lên ba từ “khắc xuất”, chớp mắt giải phóng hàng tỷ tỷ lá cây và vụn gỗ trong trạng thái hoá kiếm, ở dưới vòm trời đổ ập vào đầu Hoàng Thiên, đem hai vùng trời kiếm khí và kiếm ảnh bùng nổ điên cuồng.