Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 321: Thuận thiên




Dường như đã thực sự nổi giận trong lòng, Cẩu Thủ sau khi đánh bay một người một quái, cánh tay liền vươn về phía trước.

Như là bầu trời lật úp, thân thể tôm tinh khổng lồ là thế, dưới cái bàn tay này lại không thể nào phản kháng, điên cuồng thu nhỏ lại, trở về kích thước của một ngón tay, bị nó nắm chắc trong lòng.

Tôm tinh giãy giụa không ngừng, hai cái càng sắc bén không ngừng chém vào lòng bàn tay nó, toé ra khói lửa, nhưng thuỷ chung chẳng thể nào tổn thương được nó.

- Bản hầu đã nghĩ buông tha các ngươi, nhưng các ngươi không muốn.

Bàn tay khẽ siết, vậy mà khiến cho thân xác vốn cứng rắn hơn huyền thiết của tôm tinh cũng phải biến hình, mơ hồ muốn bị bóp nát.

- Vậy thì đi chết đi thôi.

Rất lạnh lùng, tràn đầy sát ý.

Cẩu Thủ buông ra một lời tuỳ ý, nhưng khiến cho tất cả mọi người đều hãi nhiên thất sắc.

Mà ở bên kia, hai vị truyền thuyết cường giả đều run lên, ánh mắt tỏ ra rất lạnh, lạnh đến không thể lạnh hơnnhìn chằm chằm vào Cẩu Thủ.

- Ngươi sẽ hối hận…

Lão Đà lẳng lặng từ xa nhìn tới, nắm tay đã sớm siết chặt thành đấm, dường như hận không thể đem con khỉ vô pháp vô thiên này chém giết.

Bọn hắn thường ngày mặc dù ở thế đối nghịch, hằng năm cũng diễn ra tranh đấu không ngừng, nhưng về bản chất đều là một bộ phận cấu thành nên dân tộc này, mỗi khi đối đầu với bên ngoài càng là đoàn kết không buông.

Đã bao nhiêu năm rồi, từ Thương Sinh chiến cho tới bây giờ,chưa bao giờ có kẻ nàodám làm càn đến thế, dám ở địa phận Đại Việt giết chết cường giả của tộc mình.

Đây là danh dự, là tôn nghiêm, cũng là một giới hạn mà không tồn tại nào được phép vượt qua, kể cả tiên thần.

- Hối hận? Vì cái gì? Vì giết chết mấy con sâu cái kiến ư?

Cẩu Thủ lạnh cười, đối với một lời đe doạ của lão Đà thì cực độ khinh thường. Cánh tay nắm Phong Thiên Lạc Địa kích trực tiếp vung qua, đánh cho bầu trời đều như tan nát.

Cũng là một chiêu Phách Trảm Thiên Hoang, nhưng sức mạnh so với Cố Sở thi triển năm nào càng thêm khủng bố.

Trường kích bay đi, ầm một phát xuyên phá qua tất cả phòng ngự của lão Đà, khiến cho người lão bật ngửa về sau, ho ra một miệng đầy máu.

- Ngươi…

Sức mạnh vượt bậc như vậy, khiến cho tồn tại như lão Đà cũng không nhịn được mà hoảng sợ, nhưng nhiều hơn là căm hờn.

- Một thế giới không có thực mà thôi. Đừng nói giết các ngươi, bản hầu dù đánh lên Việt Điện thì cũng không có người làm gì được ta.

Cực độ ngông cuồng, ngông cuồng đến mức lão Đà cũng không thể nói thêm được gì nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy lửa nộ nhìn tới.

Không còn nhiều lời để nói, Cẩu Thủ rốt cục nhìn về phía tôm tinh đang nằm trong lòng bàn tay mình, ánh mắt khẽ tràn lên tia lạnh lẽo.

Một cái siết tay, nhưng lại như ngưng tụ sức mạnh to lớn của cả tinh hà, bộc phát ra năng lượng dư ba to lớn, lan tràn đi huỷ diệt không biết bao dặm sơn hà.

- Vút… Phanh… anh…. anh.

Những tưởng Cẩu Thủ sẽ chẳng khó khăn bóp chết đối thủ, bỗng nhiên có một đoàn tiên quang từ dưới bè vụt tới, nháy mắt lộ ra khí tức kinh thiên động địa, doạ cho tất cả mọi người đều sợ đến không thể nào động đậy.

Mà bàn tay đang siết tôm tinh của Cẩu Thủ, lúc đó như bị một sức mạnh to lớn kinh thiên đụng vào, đem nó đánh bay ra ngoài.

Nếu chẳng phải giây phút cuối cùng, nó quyết đoán buông tha tôm tinh, chỉ sợ cánh tay non nớt cũng bị chém rời.

Chỉ là, nó mặc dù bị tập kích bất ngờ, nhưng lại không chút nào kinh ngạc, ngược lại còn lắc lắc cổ tay, mỉm cười đầy tà ý:

- Ta còn tưởng mi nhất quyết không ra đây, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm nhìn con cháu mình bị chết à.

Chỉ thấy phía trước nơi nó vừa đứng, không biết tự lúc nào đã xuất hiện một cây trường kiếm màu đen, không ngừng bộc phát ra hắc ám. Thiên địa sau giây phút nó xuất hiện đều lâm vào biến sắc, toàn bộ bầu trời chớp mắt đều như chìm vào u tối.

Thân kiếm cổ xưa, uy áp thao thiên đạp địa, khiến cho cấp độ cường giả như lão Đà cũng không nhịn được muốn quỳ bái.

Mà ngay sau khi Cẩu Thủ nói ra một lời, trường kiếm càng bộc phát ra rung động điên cuồng. Tiếng kiếm minh ông ông chấn động, tràn đầy linh tính hoá. Dường như nó đang tràn đầy bất mãn đối với hành động của Cẩu Thủ.

- Vì một số thứ vốn không hề tồn tại, có đáng không?

Cẩu Thủ nhìn về trường kiếm, ánh mắt không che giấu được sự tiếc nuối, nhẹ nhàng than.

Một lời, để cho trạng thái rung động của trường kiếm đột nhiên ngưng đọng, không gian yên tĩnh. Mãi cho tới nửa ngày sau, đâu đó mới vang lên tiếng thở dài chấp nhất, để cho Cẩu Thủ không nói thêm được lời nào.

Ngẫm nghĩ đôi giây, nó mới vươn tay về phía trước một cách nhẹ nhàng như vẫy chào.

Thanh trường kiếm dường như cảm nhận được nó, do dự một hồi vẫn là bay lại, rơi vào trong lòng bàn tay nhỏ nhắn.

Vuốt vuốt thứ binh khí quen thuộc đã bao lâu không gặp, Cẩu Thủ đem nó dắt ở sau lưng, ánh mắt nhìn về phía ba tên Truyền Thuyết cường giả mà khẽ cười nói ra:

- Mấy nhóc, còn muốn đánh chứ?

Không có ai trả lời nó cả, không gian im lặng đến doạ người.

- Không đánh liền đi đi thôi. Chúng ta tới Đại Việt cũng chỉ vì cứu người mà không có ác ý gì.

Sự xuất hiện của trường kiếm dường như khiến cho tâm tình của Cẩu Thủ thay đổi rất nhiều, không còn muốn cùng ba tên cường giả tranh đấu nữa, mà dứt khoát quay đầu bay đi, trở về trên bè gỗ.

Lão Đà không nói, ánh mắt phức tạp nhìn về bóng hình nhỏ nhắn đang đeo kiếm sau lưng, rồi lại nhìn về phía đám người nơi bè gỗ. Cuối cùng lão đành phải thu tay, trở về nơi đầu bè, không nói chống gậy chèo đi.

Phía sau, tôm tinh và thuồng luồng vẫn chưa thoát khỏi trạng thái ngây người, cho tới khi bóng dáng bè gỗ khuất xa khỏi dòng nước, bọn nó mới tỉnh hồn. Khuôn mặt của cả hai đều không giấu được sự rung động tột cùng, tràn đầy cung kính hướng về phía đó mà quỳ xuống dập đầu triều bái.

Một bái này không phải bái người, mà là bái kiếm. Bởi vì kiếm này có tên… Thuận Thiên.

Bè gỗ nhẹ nhàng xuôi theo dòng nước đục ngầu, không gian an tĩnh. Đoàn người có lẽ vẫn chưa tỉnh hồn sau hàng loạt kinh biến vừa rồi, ánh mắt ai nấy đều không giống nhau, thần sắc càng là đa dạng.

- Mặt chó, nói cho ta biết các ngươi làm sao lại có được Thuận Thiên?

Cuối cùng, tiểu hoà thượng vẫn là kẻ không nhịn được tò mò, ánh mắt không rời cổ kiếm trên lưng Cẩu Thủ, nói ra.

Hiển nhiên, nó cho tới bây giờ vẫn không tin được chí bảo của Thuỷ tộc lại có thể rơi vào tay của người ngoại giới?

Nhất là vào mấy năm trước, trước khi nó rời đi biên cương Đại Việt, đã từng tận mắt nhìn thấy Thuỷ Thần mang theo kiếm đánh lên Tản Viên Sơn, làm sao mấy năm sau trở về, lại trông thấy người đi cùng mình suốt từng ấy năm đó có kiếm trong tay, quả là không thể nào lý giải cho được.

- Kiếm từ đâu tới, e rằng chỉ có một mình chủ nhân là biết rõ. Bản hầu chỉ biết chủ nhân có nắm giữ nó thôi. Dường như hắn đoạt được nó từ rất lâu rồi, trước cả thời điểm chúng ta gặp ngươi đấy.

Cẩu Thủ cởi ra nón sắt kẹp ở dưới hông, đứng ở bên vách bè nhìn về phía trước, có chút thần bí nói ra.

Một lời này để cho Cố Sở khẽ gật đầu, dường như là xác nhận với nó. Hoàng Thiên làm sao lại có được Thuận Thiên, lão là người rõ ràng nhất. Còn nhớ năm đó ở Táng Binh Chi Địa, lão suýt nữa mất mạng dưới cây ma kiếm này, về sau càng vì bảo hộ tính mệnh mà quỳ bái Hoàng Thiên làm chủ.

- Chuyện này làm sao có thể, cùng một món đồ làm sao có thể xuất hiện ở hai nơi a?

Tiểu hoà thượng giật mình không nhẹ, thắc mắc trong lòng càng thêm rối, nhất thời không biết giải thích như thế nào cho hợp lý.

Cẩu Thủ trông thấy biểu hiện của nó thì khẽ cười, cánh tay vung vung Phong Thiên Lạc Địa kích như một món đồ chơi, ẩn ý mà nói:

- Thế gian này rộng lớn, có điều gì là không thể đây? Hư hư thực thực, thật giả đúng sai, cuộc đời như là giấc mộng. Mà đã là mộng thì ngươi làm sao biết, làm sao hay?

Tiểu hoà thượng vốn đã rối trí, lại bị Cẩu Thủ nói thì càng thêm mơ hồ, triệt để không tư duy được thêm chút nào.

Cuối cùng, nó lắc lắc cái đầu không muốn suy nghĩ thêm nữa, mà híp híp mắt nhìn về con khỉ này, nói ra:

- Nói như vậy, ngươi là cố ý phải không?

- Há… Bản hầu cố ý cái gì?

Cẩu Thủ tựa cười mà không phải cười, khẽ quay đầu nhìn về nó mà hỏi.

- Hừ! Còn giả ngu với ta. Ngươi ngay từ đầu rõ ràng biết dưới sông có hai tên Truyền Thuyết cường giả, nhưng vẫn đái bậy xuống dòng, chẳng phải là cố ý chọc giận bọn chúng để hai bên nổ ra mâu thuẫn đó ư.

Tiểu hoà thượng tỏ ra giận giữ, hầm hừ cất giọng.

- Lúc đầu ta còn nghĩ là ngươi ngông cuồng tự đại đắc tội người, nhưng bây giờ xem ra tất cả đều là có ý đồ từ trước, hẳn là vì Thuận Thiên phải không?

Dường như đã hiểu hết âm mưu của Cẩu Thủ, tên nhóc một mạch nói ra, giọng điệu có chút châm biếm trêu ngươi.

- Ha ha. Nửa ngày liền có thể đoán được tính toán của bản hầu, không hổ là đệ tử của Ngũ đại thiền phái, rất không đần.

Cẩu Thủ lúc ấy bỗng nhiên cười to, cánh tay thuận thế quăng Phong Thiên Lạc Địa kích cho Cố Sở, sau đó quay lại nhìn nhìn tiểu hoà thượng mà nói.

- Đó là đương nhiên.

Mặc dù trong lòng luôn có cảm giác lời khen này có chút không thích hợp, nhưng tiểu hoà thượng cũng không có suy nghĩ quá sâu, ngược lại có chút đắc ý.

Mọi người câm nín không biết nói gì, thậm chí Cẩu Thủ càng suýt nữa cười to, trong đầu cuồng tiếu:

- Ta nói ngươi nửa ngày mới nhìn ra ngươi còn nghĩ ta đang khen ngươi thông minh ư, đúng là rất không đần thật, phải là cực đần mới đúng.

Dĩ nhiên, lời này nó cũng chỉ là nghĩ trong đầu mà không có nói ra. Dẫu sao nơi này cũng là Đại Việt, sân nhà của tên nhóc, nó cũng không muốn những ngày sau vì đắc tội tên này mà bị bắt nạt a.

Ngưng lại một lát, nó bỗng nhiên thu lại vẻ cợt nhả trên mặt, bước chậm lên đầu bè, ánh mắt nghiền ngẫm xa xăm, thi thoảng lại lộ ra tia quyết đoán lạnh lùng:

- Tha hương vào nơi đất khách, mặc dù mang theo thiện ý, nhưng không đồng nghĩa với người khác cũng sẽ thiện ý với chúng ta. Ngươi thân là chủ nhà, thân phận càng là không nhỏ, nhưng cũng không thể nào đại diện cho toàn bộ Đại Việt, cũng như từng giờ từng phút bảo vệ chúng ta được, đúng không?

Tiếng nói thì thào, vậy mà khiến cho lòng người nặng xuống. Ngay cả tiểu hoà thượng cũng không biết nói gì, có chút cúi đầu hổ thẹn.

- Thuận Thiên thân là chí bảo của Thuỷ tộc, sức mạnh tiềm tàng to lớn không thể nào tưởng tượng, chính là một lá bài tẩy hoàn hảo cho chúng ta a. Chỉ là nó trước giờ bị chủ nhân lưu giữ trong tiên phủ nơi thức hải, không thể nào từ bên ngoài lấy ra, cho nên bản hầu mới buộc ra hạ sách này, đánh giết con dân Thuỷ tộc, bức bách nó phải xuất thế.

Một tay vắt ra sau vuốt ve chuôi kiếm, ánh mắt nhìn xa xăm, dạt dào chiến ý. Cẩu Thủ nói ra một lời, bất giác ngưng lại, khẽ nhếch môi mà cười đầy tà ý:

- Đại Việt… Đại Việt… Dân tộc anh hùng có bao giờ là đơn giản. Không biết mấy ngàn đời mai một, còn có ai có thể đỡ được một kiếm chinh phạt… Thuận Thiên?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.