Bóng người kia có thể là ai khác ngoài Hoàng Thiên đây.
Hắn nói ra thản nhiên đến lạ, không có bất kỳ ba động cảm xúc nào. Một lời đạm mạc, cũng không để cho bất kỳ ai cảm thấy khác thường ngoại trừ một người.
Giữa đại địa đổ nát, Cao Vô Cầu nửa quỳ nửa ngồi cúi gục đầu.
Ánh mắt hắn vô thần, tựa hồ vừa có thứ gì đó sụp đổ trong lòng, khiến hắn đánh mất đi lý trí của bản thân mình.
Bên hông, chiếc chuông đồng cổ lão một mực trấn thủ, che hắn khỏi những tia nắng nhè nhẹ của ban mai. Nhưng cũng tựa hồ tách hắn khỏi trời đất này, tách hắn khỏi những tia hi vọng mong manh nhất, khỏi những tự tin đã trở thành tín ngưỡng, khỏi những khát khao truy cầu mà cả cuộc đời này theo đuổi.
Hôm nay, hắn bị người đánh bại.
Truyền kỳ, rồi cũng sẽ có một ngày phai mờ phủ bụi, rồi cũng sẽ có một ngày bị nhân thế lãng quên. Hắn biết, nhưng chưa bao giờ nghĩ ngày đó lại đến với bản thân nhanh đến thế.
Trên thân hắn, một thanh binh khí tựa kiếm mà không phải kiếm, tựa thương mà không phải thương nhẹ nhàng bay bay, run lên từng nhịp an hoà. Ánh mắt hắn ngước lên, đưa tay vuốt lấy món binh khí thân quen này, lộ ra từng tia hổ thẹn.
- Đúng vậy ta thua rồi.
Cuối cùng, phải đến nửa ngày do dự, hắn mới ngẩng đầu nhìn tới bóng hình nơi xa, cay đắng nói ra.
Ngưng lại hồi lâu, hắn bỗng hít vào một hơi thật dài, chuyển thân đứng dậy. Ánh mắt vẫn thế mơ hồ, nhưng như có như không loé lên tia kiên quyết. Người hắn vươn mình thẳng tắp, nắm tay siết chặt, khoé môi mấp máy như muốn nói điều gì.
- Ta chưa bao giờ đồng ý thu ngươi, đi đi thôi.
Tựa hồ như đoán được hắn muốn nói gì, Hoàng Thiên bỗng lắc đầu nói trước.
Lời này để cho khoé môi của Cao Vô Cầu như cứng lại, ngây người tại chỗ rất lâu, sau đó mới nói ra như gằn lên trong cổ họng.
- Ngươi… xem… thường… ta?
Hắn bại, tín ngưỡng của hắn không còn, tự tin của hắn sụp đổ, nhưng nội tâm kiêu ngạo cùng ý chí quật cường vẫn chưa hề vơi đi.
Hắn có thể bỏ qua lòng kiêu ngạo ấy của bản thân, chỉ để thực hiện lời hứa, trở thành thuộc hạ của đối phương. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với hắn bán rẻ nhân cách, Hoàng Thiên có thể giết hắn, có thể trở thành chủ nhân của hắn, nhưng tuyệt nhiên không thể đạp lên tôn nghiêm của Cao Vô Cầu này.
- Ta không xem thường ngươi, ta chỉ muốn ngươi tỉnh ngộ.
Hoàng Thiên lắc nhẹ đầu, giọng nói vẫn như cũ nhẹ nhàng trầm thấp, không chút xúc cảm nào.
- Tỉnh ngộ?
Cao Vô Cầu mơ hồ ngẩng đầu.
- Đúng thế, là tỉnh ngộ. Tỉnh ngộ khỏi những niềm tin mù quáng mà lâu nay ngươi đang ngộ nhận là con đường vô địch.
Thần sắc Hoàng Thiên nhất thời trở nên nghiêm túc, không biết là vô tình hay cố ý, tràng cảnh này rất giống với khi hắn thu phục Kiếm Ma trong Cửu U Chi Địa. Đó vừa là dẫn lối, vừa là khai sáng, cũng là tạo ra nhân, chờ một ngày kết quả.
- Truy cầu vô địch không sai, nhưng thứ mà ngươi dựa vào đã khiến ngươi lệch hướng.
Quả nhiên Cao Vô Cầu nghe xong lời ấy, thân thể bỗng chốc run lên, con ngươi co rút mà nhìn. Hắn không nói, nhưng ánh mắt đã phản ánh lên tất cả, hắn muốn biết Hoàng Thiên tại sao lại buông ra lời ấy.
- Đừng hỏi ta làm gì, tự hỏi bản thân mình đi. Ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi, cái ngươi nên dựa vào để truy cầu, không phải là đạo mà ngươi lựa chọn, không phải là thiên phú trời ban, không phải là cơ duyên may mắn, càng không phải một hai môn thần thông hay binh khí tuyệt thế, mà phải là chính bản thân ngươi.
Nội tâm tựa hồ vang lên tiếng sét đánh, lời của Hoàng Thiên khiến cho Cao Vô Cầu rốt cục không thể nào đứng thẳng được nữa, ngã khuỵ người xuống đất.
Hắn ôm đầu, nơi mà âm thanh của Hoàng Thiên vẫn còn vang vọng, đâm sâu vào tâm trí hắn. Tín nhiệm sớm nghiền nát, tự tin cũng đã đổ vỡ, trong hắn chỉ còn lại sự khủng hoảng và hỗn loạn vô bờ.
Tất cả mọi nỗ lực của hắn từ trước tới nay là vì cái gì? Hắn nỗ lực để truy cầu, nhưng cuối cùng lại khiến bản thân mình lệ thuộc vào nó. Niềm tin của hắn, dường như đang đặt sai vị trí.
Ngày ấy hắn sinh ra, có được thiên phú kinh người, không ai tu luyện nhanh bằng hắn. Hắn tự tin.
Ngày ấy hắn tu đạo, cơ duyên của hắn không người sánh với, hắn càng thêm tiến xa trên con đường vô địch. Hắn tự tin.
Ngày ấy hắn ngộ pháp, có được con đường độc đạo không ai đuổi kịp, vô địch tuyệt luân. Hắn tự tin.
Nhưng tự tin ấy đã khiến hắn mù quáng, hắn đã quên đi rằng thiên phú, cơ duyên, đạo pháp, tự bản thân chúng không hề vô địch. Chính hắn, chính bản thân hắn mới là thứ khiến cho chúng trở nên vô địch.
Đúng như Hoàng Thiên nói, thứ hắn nên dựa vào để truy cầu không thể là những thứ khác, mà phải dựa vào chính bản thân của hắn. Niềm tin, hắn nên đặt vào chính bản thân mình, tự tạo cho mình một khoả tâm không người có thể so sánh.
Vô địch không phải là một cảnh giới, mà là một trạng thái. Một trạng thái mà tâm ngươi rộng bao nhiêu, sức mạnh liền lớn bấy nhiêu.
- Con đường mà ngươi đang truy cầu vốn không hề có tên vô địch, nhưng vì ngươi đã đi lên, nó mới được xưng là vô địch. Nhớ kỹ, không có đạo nào vô địch, chỉ có người vô địch. Khi nào ngươi thông suốt, tới tìm ta cũng chưa muộn.
Hoàng Thiên lưu lại lời nói, thân hình thoắt cái đã biến mất khỏi nơi đây. Chỉ để lại một đám người Khương Gia đang kinh ngạc đến há miệng, và một Cao Vô Cầu tràn đầy khủng hoảng.
Nửa ngày cứ thế qua, Cao Vô Cầu nhìn theo hướng Hoàng Thiên rời đi không nói lời nào. Mãi sau đó hắn mới chuyển mình, cúi đầu nhặt lên Thanh Mai Bất Diệt Vô Sinh chung rồi rời đi. Lẳng lặng, bóng lưng hắn hằn lên tia nắng sớm, nhưng lại ánh lên sự bi thương và tuyệt vọng đến vô cùng.
Không ai biết hắn sẽ thế nào, nhưng ai cũng đoán được sau ngày hôm nay, hắn đã không còn là Cao Vô Cầu như trước kia nữa.
…
Ba ngày sau.
Tại một khu biệt viện nằm tại phía Tây lãnh địa Khương Gia. Đình các rộng lớn được xây sát bên mép hồ sen, trong xanh thoáng mát.
Nơi bàn ngọc giữa đình lúc này đây toạ sáu, bảy cái bóng người, nhẹ nhàng cười nói, không khí thập phần vui vẻ. Đặng Dung bề ngoài chẳng khác gì một người trẻ tuổi, ngồi tại trung tâm của đình các, đón nhận lấy từng lời chúc mừng khách sáo.
- Đặng Dung huynh, lần này may mà có huynh tới hỗ trợ, nếu không Phiên Thiên ấn của chúng ta khó lòng mà lấy lại.
Ở trước mặt hắn, một cô gái trẻ mỉm cười mà nói. Nàng này một thân váy trắng kín đáo, còn mang theo khăn che mặt, nhưng cũng không thể nào che đi sự mỹ lệ mê người.
Có thể cùng chí cường giả Đặng Dung xưng huynh gọi muội, thân phận nàng há có thể nào tầm thường.
- Đúng thế! Ân nghĩa này không thể một hai câu nói hết. Đặng Dung huynh nếu sau này có việc cần, Không Ấn môn chúng ta tuyệt đối nghĩa bất dung từ.
Bên cạnh nữ tử, một tên trung niên mặt chữ quốc chắp tay, cúi đầu thật sâu mà nói.
Bọn hắn cũng giống như Đặng Dung, là người của đại lục Nạp Lan. Lần này đường xa chạy tới Tuyết Vũ chính là để đòi lại bảo vật trấn phái năm xưa thất lạc, Phiên Thiên Ấn.
Không Ấn môn tại đại lục Nạp Lan cũng thuộc hàng cự đầu thế lực, thậm chí so với Cố Gia, Cao Gia ở Tuyết Vũ cũng không kém bao nhiêu. Nhưng thế lực đang giữ Phiên Thiên Ấn cũng không phải dạng tầm thường, tuy còn chưa sánh được với cự đầu thế lực nhưng lại có lợi thế sân nhà, cho nên bọn hắn bất đắc dĩ phải nhờ vả Đặng Dung đi trợ trận.
May mắn là mọi chuyện từ đầu tới cuối đều rất thuận lợi, uy thế của chí cường giả Quy Nguyên đương nhiên không đơn giản, chẳng mất bao lâu bọn hắn đã chuộc về Phiên Thiên Ấn. Lần này dù muốn hay không, bọn hắn cũng đã nợ Đặng Dung một ân tình không nhỏ.
Đặng Dung nhàn nhạt cười, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên cau mày.
Chỉ thấy từ xa bên đường đá, ba người trẻ tuổi vội vàng đi tới, thần sắc ai nấy đều tỏ ra bất mãn vô cùng.
- Gia gia, ta vừa nghe được tên khốn kia trở ra rồi. Người mau giúp ta bắt hắn.
Đặng Đạt Đa vùng cổ còn chưa hoàn toàn hồi phục, vừa đi vừa nghiêng đầu nói với ông nội mình, thần sắc ngập tràn dữ tợn.
- Hồ nháo cái gì, không thấy ta đang tiếp khách hay sao?
Biểu hiện không chút tiền đồ của Đặng Đạt Đa khiến cho Đặng Dung thập phần khó chịu, buông lời răn dạy.
- Đặng Dung huynh không cần để ý đến chúng ta.
Đám người của Không Ấn môn nhìn thấy Đặng Đạt Đa thê thảm, làm sao không đoán được đôi phần. Còn có thể là việc gì khác ngoài việc đi gây chuyện rồi bị người đánh, trở về mách ông mình nữa đây.
- Thế nào là hồ nháo. Hắn suýt nữa giết chết ta, người còn ngồi đây tiếp khách được sao. Nãi nãi đã nói…
Có lời của mấy người Không Ấn môn, Đặng Đạt Đa càng được thế lấn tới. Chỉ là lời hắn còn chưa xong đã bị ngắt lại, Đặng Dung lông mày nhếch lên như đang cảnh cáo hắn điều gì, sau đó mới ho nhẹ mấy lần:
- Được rồi được rồi… một chút nữa ta bàn xong công chuyện sẽ tới tìm ngươi, mau trở về đi.
Đặng Đạt Đa tất nhiên không muốn buông tha, bộ dạng hậm hực kéo kéo tay đại ca của mình.
- Đặng Dung huynh, hiện tại chúng ta cũng không có gì bận rộn, nếu huynh không sợ phiền thì cứ nói ra, chúng ta có thể hỗ trợ được cũng tốt.
Cô gái kia nhìn thấy Đặng Dung rất chiều chuộng cháu mình, xem ra cũng là một cơ hội lấy lòng nên nhanh chóng mở miệng, muốn giúp đỡ Đặng Đạt Đa.
Đặng Dung làm sao không nhìn ra được ý đồ của nàng, nhưng khi nhìn thấy cháu mình thê thảm, lão lại trở nên do dự. Cuối cùng mới thở dài kể lại mọi chuyện xảy ra.
Khi đám người nghe thấy Hoàng Thiên có chỗ dựa là Cố Sở, tất cả đều không nhịn được cau mày. Dĩ nhiên bọn họ không nghĩ tới chỉ tuỳ tiện giúp đỡ, lại có thể có nguy cơ đối đầu với một vị chí cường giả Quy Nguyên khác.
Đặng Côn cũng là nhìn ra được điểm này, cho nên nhanh chóng tiến lên, chắp tay với đám người Không Ấn môn ra vẻ cảm tạ, sau đó hướng về Đặng Dung mà nói:
- Gia gia không cần lo lắng. Nếu đã là chuyện của người trẻ thì hãy để chúng ta tự mình giải quyết. Ta sẽ cùng với tên Hoàng Thiên kia đánh một trận sinh tử. Lúc đó chỉ cần người và các vị tiền bối ở đây ủng hộ là được. Không có tên chí cường giả kia can thiệp, mạng của hắn ta lấy chắc rồi.
Một lời của hắn tự tin, đương nhiên là có vốn gốc. Thậm chí không chỉ có hắn, mà tất cả mọi người ở nơi này cũng thế, tin rằng hắn chiến thắng Hoàng Thiên là chuyện thường tình.
Vì dù sao, hắn cũng là thần thoại mới của đại lục Nạp Lan.
Chỉ là tất cả bọn hắn không một ai biết được rằng, thanh niên Hoàng Thiên trong miệng bọn hắn, ba hôm trước đã tay không đánh bại siêu cấp thần thoại của Tuyết Vũ.