Không xứng làm đối thủ?
Cố Anh nói ra lời này, ban đầu thật sự khiến cho Đặng Côn giận đến điên người. Hệt như bao nhiêu anh tài trẻ tuổi khác, hắn cũng có lòng kiêu ngạo của chính bản thân mình. Thậm chí so với bất cứ kẻ nào càng thêm kiêu ngạo. Vậy mà hôm nay lại có kẻ nói hắn không xứng làm đối thủ của một người trẻ tuổi. Đó là xem thường, là sỉ nhục, là không coi hắn ra gì.
- Nói như vậy, ngươi là chó săn của hắn?
Nhưng về sau, hắn lại không hề tỏ ra chút nào giận giữ, mà chỉ lành lạnh cười hỏi.
Cố Anh không có trả lời hắn, nhưng ánh mắt lại loé lên tia chế giễu, như là một sự khinh thường trả lời, nhưng cũng có thể coi là một sự thừa nhận. Thừa nhận bản thân mình là người của Hoàng Thiên.
- Nếu đã như vậy, ngươi đi đi thôi.
Không hiểu sao khi nhìn thấy thái độ này của Cố Anh, Đặng Côn bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng. Cuối cùng hắn lạnh lùng buông lời, đồng thời siết chặt nắm tay. Bàn tay dưới gia trì của Nguyên lực cương lên như huyền thiết, đem vùng cổ của Cố Anh nghiến lên răng rắc, gần như bị bẻ lệch sang hẳn một bên.
Hắn muốn dùng chính phương pháp mà kẻ kia đả thương đệ đệ của mình, áp dụng lên người này. Đó là câu trả lời của hắn cho Cố Anh, cũng là một lời khiêu chiến gửi đến Hoàng Thiên.
Đau, là thứ còn sót lại duy nhất trong tâm trí. Cố Anh dùng chút lức lực cuối cùng vùng vẫy, nhưng yếu ớt không chịu nổi. Vùng cổ bắt đầu có xương gãy vỡ, đâm rách cơ thịt, máu từ thanh quản ộc lên miệng hắn, thê thảm vô cùng.
Mặc dù nói sinh mệnh lực của tu sỹ cường đại, nhất là khi đạt tới Sinh Thần gần như đã lột xác khỏi phàm thai, nhưng chung quy cũng có giới hạn. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài, sợ là Cố Anh sẽ bị người bóp chết tươi.
- Ca ca!
Đám thiên kiêu Cố Gia lúc này đều như người điên, gào lên thảm thiết. Nỗi sợ trong lòng bọn hắn sớm hoá thành lửa giận, không màng hậu quả nhất tề vọt qua.
- Tên khốn, đi chết đi.
Phản ứng dữ dội nhất vẫn là Cố Lệ Yên, không để ý sinh tử đánh ra công kích mạnh nhất của bản thân mình.
Chỉ là tất cả đều vô ích, Đặng Côn quá mạnh, mạnh đến mức chỉ một hai cái phất tay liền đem tất cả bọn hắn quất bay ngược trở ra, thậm chí có người trực tiếp trọng thương, một số nằm vật ra không rõ sống chết.
Mà nhân vật chính, Đặng Côn lúc này khoé môi vẫn treo lên nụ cười tàn nhẫn. Một tay siết chặt cổ của Cố Anh, một tay đối phó đám người xưng là thiên kiêu, thiên tài này.
Hắn đang trả thù, cũng là đang thể hiện cho tất cả mọi người thấy được, hắn mới chân chính là siêu cấp thiên tài, là người mà không ai có thể trêu chọc nổi.
- Buông huynh ấy ra…
Đúng vào lúc này, khi mà tâm thái đắc ý của Đặng Côn đã được đẩy lên đến tận cùng, một tiếng quát cực độ giận giữ đã vang lên khắp núi rừng.
- Ai?
Đặng Côn thoáng giật mình, chỉ vừa kịp hô lên một từ, sắc mặt đã kịch biến. Nơi xa phương trời, một đạo huyết quang từ tầng mây phá không mà tới, trong nhát mắt đã vụt qua chục dặm, va về phía hắn.
Đặng Côn lần đầu tiên tỏ ra vẻ kinh hãi, thân hình muốn chuyển lui thành thế thủ nhưng không kịp, chỉ có thể bị động va chạm với đối phương. Nhưng để cho hắn hoảng sợ là lực lượng của huyết quang này quá lớn, nơi cánh tay vang lên tiếng nổ rợn người, sức mạnh phản chấn xốc lên, đem thân thể hắn đánh bay cả dặm về sau.
Quá mức bất ngờ, mãi cho tới khi Đặng Côn nặng nề nện xuống đại địa người ta mới phản ứng lại, thấy rõ đạo huyết quang vậy mà lại là một người. Là một cô gái xinh đẹp tuyệt thế, thân vận váy đỏ phiêu dật, khí chất tuyệt trần.
Không ai khác, nàng chính là Khương Hồng.
Đỡ lấy Cố Anh đang vật vờ, khoé mắt nàng sớm ửng hồng lên, ầng ậng nước. Nhìn nam nhân trong lòng bị người đánh cho trọng thương, nàng làm sao không thương cảm cho được. Hắn là một tên ngốc, đánh không lại sao không biết đường mà bỏ chạy.
Trách móc là vậy, nhưng nàng chẳng dám nói ra mà chỉ giữ ở trong lòng. Hơn ai hết, nàng biết hắn là con người thế nào, với tính cách ngay thẳng và quật cường ấy, hắn làm sao có thể quay đầu bỏ chạy đây.
- Khương Hồng, Ngươi có ý gì?
Đặng Côn ăn một đòn bất ngờ, lúc này có chút chật vật bay trở về, sắc mặt âm trầm như nước mà nói ra. Đây là chuyện riêng giữa bọn hắn và Cố Gia, Khương Hồng thân là đệ tử Khương Gia, không những cố ý can thiệp vào mà còn trực tiếp ra tay với hắn, hắn cả giận cũng là điều dễ hiểu.
- Có ý gì?
Ánh mắt rời đi Cố Anh, Khương Hồng nhìn về phía Đặng Côn một cách lạnh lùng. Ngữ khí của nàng như được bọc bởi ma âm, lạnh lẽo đến ghê người:
- Ai cho các ngươi ở địa phận Khương Gia đánh người?
Càng nói, sắc mặt của nàng càng thêm âm lãnh, gần như phủ lên một tầng sương. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng có cảm giác muốn giết người đến vậy.
- Ha ha… được… được, tại Khương Gia không thể đánh người. Vậy Khương Hồng tiểu thư có thể giải thích cho ta, tại sao đệ đệ của ta bây giờ phải nằm liệt giường không?
Thấy Khương Hồng uy hiếp chính mình, Đặng Côn không chỉ không sợ mà càng thêm giận giữ. Hắn cười gằn hô được hai lần, sau đó trầm giọng hỏi về chuyện của đệ đệ mình. Nếu như Khương Gia không cho hắn lời giải thích, hôm nay hắn sẽ không dừng tay.
- Tự về mà hỏi xem đệ đệ ngươi đã làm gì đi.
Khương Hồng bị hắn hỏi vặn, nhất thời không biết giải thích chuyện này thế nào. Thật ra ban đầu đúng là Đặng Đạt Đa quá đáng, nhưng cũng không thể biện minh cho việc Hoàng Thiên ra tay độc ác. Cuối cùng, nàng chỉ lành lạnh nói ra một đáp án mơ hồ.
- Ha ha… quả nhiên là các ngươi đứng bên phe tiểu tử kia. Đã thế, hôm nay ta không những muốn đánh hắn, mà còn muốn giết hắn nữa.
Nói đến đây, sắc mặt của Đặng Côn đã triệt để lạnh đi, bước chân hắn vụt qua, mang theo vô tận sức mạnh của Sinh Thần cường giả, bao phủ về phía Khương Hồng và Cố Anh. Đao Cương Sát lĩnh vực lăng không xuất thế, tại giữa trời phủ xuống, tựa như có thể đem toàn bộ thế giới đều phá tan.
- Thật nghĩ bản thân là đệ nhất thiên tài của Nạp Lan liền có thể hung hăng?
Khương Hồng nhìn thấy thế tới của Đặng Côn, không có sợ hãi, ngược lại còn lộ ra bá đạo. Thanh âm của nàng không tính là khinh thường, nhưng chẳng khác nào cú tát giáng vào mặt Đặng Côn.
Cánh tay vẫn ôm lấy Cố Anh, nàng một bước hoành không, trực diện áp tới Đao Cương Sát lĩnh vực mà đánh tới.
Oành!
Rất nhanh liền có va chạm nổ ra, cánh tay Khương Hồng như huyễn hoá thành hư ảnh khổng lồ, mang theo lực lượng bạt núi rời non phá ra Đao Cương Sát lĩnh vực. Vô tận đao phong nổ tung, đem lĩnh vực cường đại này toái thành ngàn mảnh. Núi rừng diện tích mười mấy dặm cũng vì dư âm mà đổ nát, đại thụ hoá tro tàn.
Đặng Côn trực diện giao thủ, vậy mà lúc này chịu phải thiệt thòi lui bước, ánh mắt không thể tin được nhìn tới. Lẽ dĩ nhiên, hắn không thể nào ngờ được Khương Hồng có thể phá vỡ Đao Cương Sát lĩnh vực của mình.
- Ta xem thường ngươi rồi.
Ánh mắt nghiêm nghị, nhưng chưa hề vơi đi lửa giận trong lòng, hắn chỉ lưu lại một câu rồi tiếp tục lao mình tới. Dọc đường đi Đao Cương Sát lĩnh vực một lần nữa hình thành, nhưng đao phong so với lần trước càng thêm ngưng thực. Rõ ràng là khí lưu hoá đao, nhưng dọc đường lại va chạm vang lên leng keng như huyền thiết, cực kỳ doạ người.
- Đừng tưởng chỉ có mình ngươi có lĩnh vực.
Chẳng qua, thế tới của hắn không hề khiến Khương Hồng kiêng kị. Chỉ thấy ánh mắt nàng loé lên, nhàn nhạt đáp trả.
Ánh mắt của nàng ngay sau đó liền bốc lên ánh lửa, y phục trên người phần phật tung bay. Một lớp, hai lớp thần diễm thoáng chốc bao trùm lên váy đỏ, cấp tốc lan rộng ra bên ngoài. Biển lửa rực rỡ, rộ lên năm màu hào quang xán lạn.
Hai luồng lĩnh vực cường đại cứ thế va chạm vào nhau, Đao Cương Sát lĩnh vực của Đặng Côn vậy mà không thể chiếm thượng phong, thậm chí có không ít đao phong còn bị thần diễm thiêu cháy, tiêu tán không còn.
- Ngũ Hành Hoả lĩnh vực?
Đặng Côn mặc dù bị nóng giận công tâm, nhưng khi cảm nhận được khí tức lĩnh vực đặc thù của Khương Hồng thì không khỏi nghiêm nghị, thậm chí thất thố hô lên.
Hiển nhiên, Khương Hồng có thể lĩnh ngộ ra Ngũ Hành Hoả lĩnh vực khiến hắn rất bất ngờ. Gần một tháng trước khi bọn hắn tới Khương Gia, Khương Hồng thể hiện ra lúc đó chỉ là Lưỡng Hành Hoả lĩnh vực, vậy mà lúc này lại biến thành Ngũ Hành Hoả, làm sao có thể.
- Hừ, dù ngươi có được Ngũ Hành Hoả lĩnh vực cũng không được, cút trở về cho ta.
Liên tiếp bị người ngược thê thảm, Đặng Côn đã sớm giận đến mất đi kiềm chế. Từ khi xuất đạo đến giờ, đây là lần đầu tiên tôn nghiêm của hắn bị đả kích nặng nề đến vậy, một cái Hoàng Thiên, một cái Cố Anh, bây giờ lại có Khương Hồng.
Cứ cho là ban đầu hắn khinh địch, chỉ muốn chơi đùa đối phương một chút, nhưng dần dần hắn lại có cảm giác chính bản thân mình mới là kẻ bị đùa bỡn, làm sao có thể không giận. Mọi chuyện nên kết thúc rồi.
Hắn nói ra một lời, cánh tay đã vụt ra một cây trường đao bóng loáng. Cây trường đao này hết sức cổ quái, khí tức âm trầm như băng tuyết vạn năm, lạnh lẽo ghê người. Mà nó vừa xuất thế, nơi lưỡi đao liền ông ông rung động, tựa hồ đang tỏ ra hưng phấn cực kỳ. Lần đầu tiên trong chiến đấu, hắn sử dụng binh khí để giao tranh.
Mà Khương Hồng khi nhìn thấy trường đao thì sắc mặt trở nên ngưng trọng vô cùng. Vì nàng có thể cảm nhận được uy hiếp trí mạng từ cây đao này, nó, dường như mang theo một cỗ khát máu điên cuồng.
- Đao Huyết Tịch Quang.
Không chút do dự, Đặng Côn vung lên trường đao mà chém. Dưới một chém này, thiên địa bỗng nhiên đọng ngưng, không gian mấy chục dặm nhất tề cứng lại, tựa hồ chỉ có đao quang là đi.
Khương Hồng ôm chặt Cố Anh, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng. Nàng gần đây mặc dù đã có lột xác kinh người, nhưng chung quy còn chưa hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh ấy, làm sao có thể là đối thủ của Đặng Côn đã bước vào Sinh Thần tới tận năm năm.
Nhất là, hắn vừa rồi xử ra không phải là pháp khí bình thường, mà là một thanh tiên đao.