Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 223: Thiên nguyên thẩm phán




Thời gian cứ thế lững lờ trôi, chẳng mấy chốc mà ba ngày thời hạn đã tới.

Ba ngày này, Thiên Nguyên đại lục bỗng nhiên im ắng đến lạ thường. Bầu không khí chẳng hiểu sao lại trở nên ngưng kết, khiến lòng người có cảm giác nặng nề đến khó tả. Dường như, phiến đại lục này sắp xảy ra chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp, có thể làm biến đổi toàn bộ quy tắc cùng trật tự của nó.

Lần đầu tiên trong mấy vạn năm trở lại đây, trên khắp đại lục lâm vào mưa lớn. Ba ngày đằng đẵng không có mặt trời mà chỉ có vô biên vô hạn mây đen cùng giông tố, nước mưa giọt giọt liên miên phủ kín nền trời. Không ai biết được tại sao thời tiết lại biến đổi như vậy, nó cứ thế tự nhiên diễn ra không tuân theo bất cứ quy luật nào, kỳ lạ đến khó hiểu.

Thiên Nguyên Học Viện lúc này đây đã tập trung gần như toàn bộ cường giả của các thế lực trên đại lục. Bọn họ mỗi một người đều đại diện cho thế lực của mình, đến tham gia Thiên Nguyên Thẩm Phán.

Vụ việc lần này quả thực có tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn, không chỉ liên quan đến sáu cái siêu cấp thế lực, mà còn liên quan đến siêu cấp chí bảo Cố Tinh Cực Đạo thạch, thứ bảo vật có thể làm biến đổi vận mệnh của bất cứ thế lực nào, thậm chí là toàn bộ đại lục này.

Quảng trường to lớn được thiết kế theo mô hình lòng chảo, hơn một trăm vạn ghế ngồi lúc này đều đã kín chỗ, nhân khí thịnh vượng đến khó lòng mà hình dung nổi. Những người này, đa phần đều đến từ tất cả các phương thế lực trên Thiên Nguyên đại lục. Có đại thế lực hùng mạnh, cũng có tiểu thế lực nhỏ yếu, mỗi một cái đều cát cứ một phương. Bọn hắn mặc dù so ra kém mười siêu cấp cự đầu, nhưng tổng thể liên hợp lại liền có thể tạo ra lực ảnh hưởng không phải một hai cái cự đầu có thể so sánh.

Toàn bộ quảng trường gần như được trận pháp bao bọc, khiến cho nước mưa không thể nào rơi xuống. Chỉ riêng khu vực trung tâm của quảng trường là ngoại lệ. Nơi đó có một lôi đài được làm từ vẫn thạch rộng hơn hai mươi lăm vạn mét vuông, hứng lấy vô tận giọt nước.

Xung quanh lôi đài được bố trí mười hàng ghế đặc biệt lơ lửng trên không, còn có trận pháp gia trì khiến cho nó toát ra một cỗ khí thế cao quý và trịnh trọng vô cùng. Đó là vị trí dành riêng cho mười siêu cấp thế lực trên Thiên Nguyên đại lục, bao gồm bốn gia, ba môn, hai hội và nhất triều.

Mà trước cả mười hàng ghế này, phân biệt theo hướng chủ toạ là ba cái long toạ khổng lồ. Nếu như nói uy thế của mười hàng ghế kia là cao quý, thì khí thế của ba cái long toạ này chính là uy nghiêm và cao thượng. Nó đại biểu cho thân phận và địa vị của người có tư cách ngồi vào đó, là kẻ có tầm ảnh hưởng vượt qua cả mười siêu cấp thế lực – Quy Nguyên cường giả.

Một cái của Lâm Thanh Phong, một cái của Bạch Chấn Long và một cái của Lục Tiểu Ca.

Thời gian đã đến, Bạch Chấn Long nhìn về phía Lâm Thanh Phong cùng Lục Tiểu Ca biểu lộ muốn bắt đầu. Khi được hai người đồng ý, lão mới mỉm cười đứng dậy bao quát toàn trường, tú mục mãnh liệt phát ra vô cùng uy nghiêm, tựa như quân lâm thiên hạ mà tuyên bố:

- Các vị! Có lẽ mấy ngày này các ngươi đều đã biết được một hai, lão phu cũng không muốn quá nhiều lời. Hôm nay Thiên Nguyên Thẩm Phán mở ra thứ nhất là để xét xử tội đồ Hoàng Thiên, kẻ gây ra đại chiến tứ đại thế lực, giết chết thiên kiêu của các tộc, cấu kết với kẻ thù ngoại vực hại chết năm vị trưởng lão của Hiệp Hội Luyện Dược Sư và Hiệp Hội Luyện Khí sĩ. Thứ hai là bàn về siêu cấp chí bảo Cố Tinh Cực Đạo Thạch nhằm đảm bảo công bằng cho tất cả thế lực của Thiên Nguyên, cải biến vận mệnh của chúng ta trong giới chiến sắp tới.

Lời của lão khiến cho tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, một số kẻ tinh ý liền có thể nhìn ra được hàm ý trong đó. Chỉ là một tuyên bố bắt đầu, lão đã áp lên đầu Hoàng Thiên tất cả tội danh đó, tựa như hắn đã chân chính là tội nhân chứ không phải là một người đang chờ để xét xử. Hành động này thể hiện một phần nào sự bá đạo võ đoán, cũng như quyết tâm đẩy Hoàng Thiên vào chỗ chết của lão. Nhưng liệu sẽ có ai lên tiếng phản đối chăng? Dĩ nhiên là không.

Ngưng lại một lát cảm nhận biến hoá của mọi người, lão có chút nhếch môi đắc ý, sau đó lạnh lùng ra lệnh:

- Thiên Nguyên Thẩm Phán chính thức bắt đầu… người đâu, áp giải tội nhân tới.

Lão vừa dứt lời không lâu, một đoàn mười tên cường giả liền từ trong thông đạo áp giải Hoàng Thiên đi ra. Hắn so với ba ngày trước liền tiều tuỵ hơn rất nhiều, đôi mắt nặng trĩu tâm trạng, dường như đã trải qua đấu tranh rất kịch liệt trong nội tâm. Giữa huynh đệ mình và vô vàn sinh linh vô tội khác, lựa chọn quả thực không dễ dàng chút nào.

Hai tay cùng hai chân đều bị huyền thiết xích và ma la trạc trói chặt, hắn bước đi nặng nề trên bọt nước, mỗi một bước đều kéo theo tiếng leng keng va chạm, thấm sâu vào lòng người.

- Quỳ xuống!

Mười tên cường giả đưa hắn tới trung tâm của lôi đài, đồng loạt quát lên. Theo như thế giới quan của bọn chúng, tội nhân khi đối diện với Thiên Nguyên Thẩm Phán thì không có tư cách đứng, mà phải quỳ gối trước toàn bộ bàn dân thiên hạ. Điều này từ xưa đến nay đã sớm là một quy tắc hiển nhiên, phần nào đó thể hiện ra sự cao cao tại thượng của Thẩm Phán đoàn, cũng như tăng thêm sự thấp hèn yếu kém của tội nhân.

Nhưng khiến chúng ngạc nhiên là Hoàng Thiên dường như chẳng hề để ý tới, mà cứ thế hiên ngang đứng thẳng, ngẩng mặt nhìn về phía Lâm Thanh Phong. Dường như ba ngày này, hắn đã có câu trả lời cho chính bản thân mình.

Hành động của hắn khiến cho mười tên cường giả sắc mặt khó coi cực điểm, tên trưởng đoàn đứng gần nhất cười gằn tiến lên nắm lấy bả vai hắn, năm đầu ngón tay bùng lên kim quang mãnh liệt nhấn xuống. Một chưởng lực này không hề lưu thủ chút nào, nếu như là tu sỹ Nguyên Đan bình thường chỉ sợ bả vai liền dập nát.

- Vút… Phanh…

Nhưng mà tên này còn chưa kịp đắc ý, nơi bàn tay đã truyền lại một cỗ đau đớn khôn cùng. Một cái hắc ảnh cự trảo bất ngờ từ hư không huyễn hoá, vỗ lên thân thể hắn đem vùng ngực gần như đánh nát, bắn ngược về sau mấy chục mét xa.

Một màn này để cho toàn bộ mọi người trong đấu trường thoáng ngây dại, hiển nhiên không dám nghĩ Hoàng Thiên lại phách lối đến mức này, dám đứng trước Thiên Nguyên Thẩm Phán đả thương người.

- Súc sinh muốn chết!

Người phản ứng nhanh nhất là Bạch Chấn Long, lão gầm lên một tiếng rống giận, sáu đó phất tay đánh về phía Hoàng Thiên. Một cỗ cực đại lực lượng ồ ạt mà qua, đem khuôn mặt của hắn đánh cho túa máu, thân thể lao đi cày trên nền đá, bạo ra một cái vết nứt đổ nát cực dài.

Chật vật đứng lên từ đống đổ nát, Hoàng Thiên đưa tay lau đi vết máu trên môi, có chút lạnh lùng cười nói:

- Muốn ta quỳ? Các ngươi còn không có tư cách đó.

Mà trên vai hắn, hắc ảnh cự trảo lúc này đã biến hoá thành Tiểu Hắc, dương cặp mắt trắng dã nhìn về phía địch nhân, tràn đầy lạnh lẽo. Nó toàn thân mặc dù đen nhánh, nhưng lại mơ hồ huyễn hoá ra hoa văn cổ lão sáng choi, phức tạp cực điểm. Một đầu chó con, nhưng lại cứ thế tạo cho người ta cảm giác như là một đầu thái cổ ma long, tràn đầy hung bạo và uy nghiêm không thể xâm phạm.

- Ma thú!

Sự xuất hiện của Tiểu Hắc khiến cho rất nhiều người kinh hô thất thố, hiển nhiên là bị doạ sợ. Ngay cả ba người Lâm Thanh Phong sắc mặt cũng khẽ biến, trong lòng nổi lên vài tia nghiêm túc. Bởi không hiểu sao khi nhìn con chó nhỏ này, bọn họ lại cảm nhận được sự nguy hiểm.

- Được rồi, để cho hắn đứng đi.

Lâm Thanh Phong trong lòng có chút thở hài, thấy Bạch Chấn Long còn muốn ra tay nữa thì lên tiếng can ngăn. Anh Vũ hiện tại còn đang đứng sau lưng ông, để cho huynh đệ của nó quỳ trước mặt bản thân có phải quá đả kích.

- Hừ!

Bị ngăn cản, Bạch Chấn Long trong lòng là một trận khó chịu, nhưng cũng không tiện phát tác mà chỉ hừ một tiếng bất mãn. Lại nhìn về phía Hoàng Thiên, lão lên tiếng chất vấn:

- Tiểu súc sinh, ngươi có biết tội của mình.

Từ đầu tới cuối, lão luôn miệng xưng hô Hoàng Thiên là súc sinh, giống như trong mắt lão hắn hoàn toàn không phải là một con người. Đây là tột đỉnh của sự xem thường cùng nhục nhã.

Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn lão như đang nhìn một tên ngu ngốc, nụ cười lạnh trên môi không hề thu lại, đáp lời:

- Ta không có tội.

Thái độ của Hoàng Thiên lập tức để cho sắc mặt Bạch Chấn Long trở nên lạnh lẽo, tròng mắt lộ ra sát ý.

- Thứ không biết sống chết, ngươi nghĩ rằng một câu chối tội liền có thể giúp ngươi thoát khốn sao, đã không muốn nói ra thì để lão phu giúp ngươi nói.

Ngưng lại một lát phân phó vài người bên cạnh mình đưa ra bằng chứng, lão cười lạnh tiếp tục nói:

- Hơn năm năm trước, Thiên Nguyên Học Viện từng xảy ra một vụ trọng án. Ngươi người này lầm đường lạc lối tu luyện ma đạo, ác độc sát hại ba vị đạo sư cùng năm đồng học vô tội, từng bị hội đồng xử trí. Nhưng ngươi rất may mắn vì hôm đó có Vương Đình đứng ra bao che, không ai làm gì được ngươi.

Lão vừa nói, đám người Bạch Gia vừa tiến lên lôi đài trưng ra rất nhiều thứ để chứng minh. Thậm chí chúng còn mời được cô gái cụt chân năm đó, cùng cả người nhà của mấy học viên bị Hoàng Thiên ngộ sát, ánh mắt ai ai cũng nhìn hắn tràn đầy căm phẫn.

- Thời gian sau đó, ngươi được Vương Đình bí mật đưa tới Táng Binh Chi Địa để tranh đoạt cơ duyên. Do trước đó đã có mâu thuẫn với thiên kiêu Bạch Khôi của Bạch Gia chúng ta, ngươi cấu kết với tu sỹ ngoại vực, sử dụng mưu kế hãm hại đem phân thân của hắn giết chết, đồng thời đoạt đi Cố Tinh Cực Đạo Thạch.

Lần này lại có người tiến lên lôi đài, không ngờ lại là người của hai nhà Trần Gia và Hứa Gia. Đám người này rõ ràng không hề chứng kiến được Hoàng Thiên có mặt tại Táng Binh Chi Địa hay không, vậy mà lại dám đứng lên làm nhân chứng chống lại hắn, đây rõ ràng là nói láo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.