Hưu!
Dưới bóng đêm đen nhánh, một đạo tia sáng màu đỏ lóe qua, đi qua liên tiếp mấy cánh cửa, đi vào trong gian phòng của Trác Phàm đang ở, sau đó chui vào bên trong cơ thể của hắn.
Thở dài một hơi, Trác Phàm mở ra hai mắt, trong lòng âm thầm may mắn. May mắn Huyết Anh chạy nhanh, không phải như vậy thật sự có thể bị lão già hói đầu kia hủy mất.
Hắn thật sự không nghĩ đến, tại Thái gia lại đụng phải cường giả như vậy. Mặc dù hắn nhìn không ra tu vi của lão già kia, nhưng lại để cho hắn cảm giác được lão so với Long Cửu không khác nhau là bao, hiển nhiên thực lực của lão không hề kém Long Cửu.
Mà một khi Huyết Anh bị hủy, hắn cùng Bản Mệnh Huyết Anh là đồng mệnh tương liên gắn kết chặt chẽ với nhau, hắn cũng sẽ phải bỏ mạng. Nhưng ngược lại thì khác, Huyết Anh nếu còn sống, cho dù hắn tự bạo tâm mạch cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Bởi vì ngay khi Huyết Anh được tu luyện thành, nó đã là tâm mạch của hắn.
“Xem ra phải gấp rút tu luyện, tăng cường thực lực mới được.” Trác Phàm cảm thấy áp lực.
Lúc này, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần. Tuy trước mắt, Tiềm Long Các và U Minh Cốc hai nhà tạm thời bảo trì bình ổn, nhưng có sự tham gia của Hắc Phong Sơn sẽ tạo thành mồi dẫn lửa, đến lúc đó Lạc gia sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên việc quan trọng trước mắt hắn phải làm đó là trước khi trận chiến lớn xảy ra, đem Huyết Anh tăng lên đến Đoán Cốt Cảnh. Khi đó coi như hắn gặp phải cường gia như Long Cửu cũng có sức đánh một trận.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm vội vàng nhắm mắt vận công, luyện hóa nguyên lực và máu huyết do Huyết Anh mang về.
Một lúc sau, có thể thấy được máu màu hồng tại giữa bụng hắn lóe lên, những dòng khí màu đỏ theo kinh mạch hướng ngực hắn dũng mãnh lao tới. Sau khi những dòng khí này tụ tập một chỗ, cái động lớn trên ngực hắn thế mà bắt đầu khép lại rất là thần kì. Trong khi đó tâm mạch yếu ớt do tự bạo, cũng bắt đầu mạnh lên.
Chỉ dùng thời gian một giờ, bộ ngực của hắn đã hoàn hảo như lúc đầu. Nếu như không phải có người tận mắt nhìn thấy, chắc chắn sẽ không có người tin tưởng hắn vừa mới tự bạo tâm mạch.
Chữa khỏi thương thế, Trác Phàm bắt đầu gấp rút vận công, đem những nguyên lực mà Huyết Anh mang về luyện hóa từng cái, hóa thành những dòng khí màu đen. Một phần chuyển về đan điền của mình, một phần trả lại cho Huyết Anh để nó đề cao tu vi.
Trọn vẹn nguyên lực của hơn năm mươi cao thủ Tụ Khí Cảnh, từng cái bị luyện hóa, Trác Phàm rất nhanh đột phá tới ranh giới Tụ Khí Cảnh ba tầng, tiếp đó xông hướng cánh cửa Tụ Khí Cảnh bốn tầng.
Phốc!
Lại một tiếng thanh thúy vang lên, Trác Phàm cùng với Huyết Anh đồng thời đột phát tới Tụ Khí Cảnh bốn tầng.
Trong lòng Trác Phàm không nhịn được mừng rỡ, thực lực tăng lên cũng quá dễ dàng. Hắn lúc trước đột phá Tụ Khí Cảnh hai tầng là cách đây mới mười ngày, bây giờ lại đột phá liên tiếp hai tầng.
Nhưng khi hắn đang muốn tiếp tục đột phá Tụ Khí Cảnh năm tầng, nguyên lực Huyết Anh mang về đã cạn kiệt.
Hít một hơi thật sâu, Trác Phàm vẫn còn một chút không thỏa mãn, nhưng một hơi đột phá liên tục hai tầng, hắn đã vừa lòng.
Giương mắt nhìn về cửa sổ, sắc trời đã gần sáng, hắn đứng dậy vươn vai giãn gân cốt một cái, rồi mở cửa phòng đi ra. Người của Hắc Phong Sơn chuẩn bị tới tìm phiền phức, hắn phải tìm một chỗ an toàn cho người Lạc gia tị nạn mới được.
Kẹt kẹt!
Trác Phàm mở cửa phòng, nhưng hắn còn chưa kịp bước đi ra, ‘Bịch’ một tiếng, một vật lớn rơi xuống nện phía trên chân của hắn. Đợi hắn cẩn thận nhìn lại, thì thấy Lạc Vân Thường đang xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lúng túng đứng lên.
“Cô ở trước cửa phòng của ta làm gì?” Trác Phàm nhướng mày, nghi ngờ hỏi.
Hôm qua, tâm thần của hắn và Huyết Anh một mực liên kết với nhau, lực chú ý đều đặt ở bên Thái gia, sau khi Huyết Anh trở về cũng lập tức luyện công, căn bản không chú ý động tĩnh bên ngoài, cho nên bên ngoài có người nhưng hắn lại không biết.
“Đáng chết, từ khi nào lão tử lại trở nên lơ là như vậy? Nếu vừa rồi là kẻ địch, hắn hiện tại sớm đã chết.” Trác Phàm âm thầm tự trách mình.
Lạc Vân Thường nhịn thấy Trác Phàm tức giận, trên mặt nàng lóe qua một tia áy náy, lẩm bẩm nói: “Ta sợ thương thế của ngươi tăng thêm, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên một mực ở bên ngoài canh gác. Hiện tại ngươi đã không có việc gì, vậy ta đi đây.”
“Chờ một chút, cô nói là cô ở ngoài trông coi cả đêm sao?” Trong lòng Trác Phàm hơi động, mặt vẫn thản nhiên nói.
Gương mặt Lạc Vân Thường trở nên ửng đỏ, không có nói gì, quay người rời đi, nhưng là tốc độ rất nhanh so với bình thường.
Lúc này, Bàng thống lĩnh cũng là đi tới, thấy Trác Phàm bình an không có chuyện gì, lập tức vui mừng nói: “Trác huynh đệ, ngươi không có việc gì thật sự quá tốt, ngươi không biết là thương thế hôm qua của ngươi rất khủng bố, hù chết chúng ta rồi. Đại tiểu thư một mưc ở trước cửa phòng của ngươi trong coi, sợ ngươi xảy ra chuyện gì. A, nàng đi đâu rồi?”
“Đi rồi.”
Trác Phàm sờ mũi, thản nhiên nói, nhưng trong lòng thì dâng lên một cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có.
“Tâm ma chết tiệt!”
Trác Phàm thầm mắng một tiếng, hắn đường đường là Ma Hoàng, vì sao lại bị cảm động bởi một hành động nhỏ của một cô gái chứ? Khẳng định tâm ma của tên người hầu Lạc gia kia quấy rồi.
“Đúng rồi, lão Bàng, ngươi đến vừa vặn, cùng với ta đi một chuyến tới Tiềm Long Các.”
“Nhưng đại tiểu thư các nàng...”
“Yên tâm đi, đi qua chuyện ngày hôm qua, hiện tại không có ai dám động tới hai chị em bọn họ, nều như không muốn đắc tội với Tiềm Long Các...” Trác Phàm nhếch miệng, cười tà nói.
Bàng thống lĩnh hơi sững sờ một lúc sau đó mới phản ứng lại được, dơ lên ngón tay cái, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm đầy vẻ sùng kính. Tuy y không hiểu toàn bộ kế hoạch của Trác Phàm, nhưng rất rõ ràng, chuyện khiến cho người ngoài nghĩ rằng chỗ dựa sau lưng của Lạc gia là Tiềm Long Các, đều do một tay Trác Phàm tạo ra.