“Cái gì, Lạc gia?”
Thái Vinh giật mình, trong lòng hơi do dự.
Từ sau khi Trác Phàm đánh một trận với U Tuyền, Phong Lâm Thành ai cũng biết rằng Lạc gia có chỗ dựa phía sau đó là Tiềm Long Các. Ngươi bảo ta bây giờ đi Lạc gia gây phiền phức, chẳng khác nào đắc tội với Tiềm Long Các a.
Nghĩ như vậy, Thái Vinh quay đầu nhìn Tôn gia chủ, chỉ thấy gã ta đang nở một nụ cười nhìn về phía mình, nụ cười này có cảm giác như là cười trên nỗi đau của người khác.
Dựa vào cái chứ, quan hệ của Tôn gia các ngươi với U Minh Cốc không phải rất gần gũi thân thiết à, tại sao không phải là ngươi đi tìm Lạc gia gây phiền phức chứ, ngày hôm nay không phải là con gái của ngươi chơi rất vui vẻ sao. Biết được người ta có quan hệ với Tiềm Long Các lại không dám đi?
Thái Vinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám đắc tội với U Minh Cốc đành phải thở dài nói: “Ai, lại nói đến tên Trác Phàm kia, là người lão phu hận nhất. Vài ngày trước hắn đến Thái gia của ta gây rối, không biết đã dùng tà thuật gì, lại khiến cho con của ta mấy ngày này liên tục ho ra máu, hiện tại con của ta còn đang bị bệnh nguy kịch. Nếu như ta lại đi chọc hắn, sợ là hắn sẽ thi triển tà pháp, lấy đi mệnh của con ta a...”
Phốc...
Thái Vinh còn chưa có nói xong, Trác Phàm đã không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ngày đó, hắn đem Huyết Anh đánh vào bên trong cơ thể Thái Hiếu Đình, cũng chỉ là cho Thái gia bọn họ một bài học mà thôi, tuy nhiên mấy ngày nay hắn chưa hề sử dụng Huyết Anh để tra tấn con của lão ta a. Không nghĩ đến vì để thoát khỏi chuyện khó khăn này, lão lại bày ra lí do sứt mẻ như thế này.
Tên Giản trưởng lão kia cũng không tin hoa ngôn xảo ngữ của lão ta, sắc mặt dần lạnh đi.
Thấy tình cảnh này, Thái Vinh vội vàng tìm kẻ gây họa: “Giản trưởng lão, Tôn gia chủ luôn khôn khéo tài giỏi, cùng U Minh Cốc có quan hệ thân cận. Đem chuyện này giao cho Tôn gia chủ xử lí, sẽ không làm cho Giản trưởng lão thất vọng.”
“Ha ha, Thái Vinh, lời này của ngươi là có ý gì?” Tôn gia chủ nghe xong, không nhịn được quýnh lên, vội đứng dậy. Hiện tại, Lạc gia chính là củ khoai lang bỏng tay, ai biết Lạc gia với Tiềm Long Các quan hệ thân cận như thế nào. Nếu như ra tay đối phó với Lạc gia, dẫn đến Tiềm Long Các trả thù, quả thật là đùa giỡn.
Tuy bọn họ với U Minh Cốc có quan hệ họ hàng, nhưng họ không phải là Ngự Hạ thất thế gia. Nếu bọn họ thật sự đắc tội với Tiềm Long Các, như cũ trước hết vẫn là hối hận đi. Đợi đến khi U Minh Cốc chịu ra mặt, lại là hai chuyện khác nhau.
Hiện tại, chuyện đi đối phó với Lạc gia, không khác so với nhiệm vụ liều chết là mấy.
Nhìn thấy hai nhà ngày thường vẫn luôn hô hào trung thành tuyệt đối với U Minh Cốc, tại lúc quan trọng lại không muốn ra mặt, Giản trưởng lão rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa, hét lớn: “Tốt, phế vật vô dụng, lần này không cần tới các ngươi, lão phu tìm người khác đi làm.”
“Còn có Thái Vinh, để ngươi giao nộp Linh giai vũ kĩ Đoạn Phong Cước, ngươi chuẩn bị kĩ càng sao?”
“Rồi, rồi, mời Giản trưởng lão xem qua.” Thái Vinh vội vàng đem ngọc giản đã chuẩn bị kĩ càng trước đó mang lên, trong mắt vẫn còn hiện lên vẻ không nỡ: “Giản trưởng lão, đây là Linh giai vũ kĩ tổ tiên truyền lại của Thái gia chúng ta.”
“Tốt! Ta sẽ không lấy không của ngươi.” Hừ lạnh một tiếng, Giản trưởng lão thuận tay ném một khối ngọc giản đi qua: “Đây là Linh giai trung cấp vũ kĩ Liệt Diễm Chỉ, so với Linh giai cấp thấp của ngươi mạnh hơn.”
Tiếp lây ngọc giản, Thái Vinh không khống chế được vui mừng, liên tục nói cảm ơn. Mà bên ngoài cửa, vẻ mặt Trác Phàm rất là nghi hoặc, dùng Linh giai trung cấp vũ kĩ đổi Linh giai cấp thấp, tên trưởng lão U Minh Cốc này trong hồ lô bán thuốc gì a?
“Giản trưởng lão, không biết chuyện đối phó với Lạc gia, ngài tìm ai ra tay vậy?”
Không để ý đên Thái Vinh được ban thưởng, Tôn gia chủ cẩn thận từng li từng tí dò hỏi, mà lúc này, Thái Vinh cũng vội buông ra ngọc giản, vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.
Giản trưởng lão cười lạnh, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, rồi nói: “Hai tên cẩu nô tài, sợ người khác thay thế các ngươi sao? Yên tâm là người của U Minh Cốc chúng ta.”
“U Minh Cốc không phải không muốn trực tiếp ra mặt a, làm sao...” Thái Vinh và Tôn gia chủ không có để ý đến thái độ khinh thường của Giản trưởng lão, mà ngạc nhiên hỏi.
Trong mắt lóe lên tia sáng, Giản trưởng lão thản nhiên nói: “Hắn ta là một tên nằm vùng do chúng ta sớm bố trí, tại núi Hắc Phong...”
“Núi Hắc Phong!”
Trác Phàm giật mình, trong lòng khẽ động, một tia khí tức không cẩn thận lộ ra.
“Người nào?”
Giản trưởng lão vừa quay đâu, một chưởng đã đánh ra bên ngoài. Một tiếng ‘Oanh’ vang lên, cửa lớn vỡ thành mảnh nhỏ, Trác Phàm vội điều khiển Huyết Anh hóa thành một đạo tia sáng màu đỏ bay đi.
Mà lúc này, Giản trưởng lão cũng đã đuổi theo phía sau.
“Thật nhanh!”
Trác Phàm cảm thấy kinh hãi, vừa vặn tất cả hộ vệ phía trước đang vây quanh. Trác Phàm nhếch miệng, điều khiển Huyết Anh chui vào cơ thể của một tên hộ vệ.
Khi mọi người đang còn kinh hãi, Trác Phàm hét lớn một tiếng, tên hộ vệ kia liền nổ tung. Những tên hộ vệ còn lại ở xung quanh còn chưa kịp làm ra phản ứng né tránh, tại bên trong âm thanh nổ lớn ào ào mất mạng.
Giản trưởng lão cũng bởi vì vụ nổ bất ngờ mà ngừng lại thân hình, Huyết Anh vì thế mà thành công đào thoát.
Thái Vinh cùng Tôn gia chủ đuổi tới, nhìn cảnh thảm liệt trên mặt đất, hoảng sợ hỏi: “Thứ vừa nãy là vật gì a?”
Giản trưởng lão lắc đầu, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Ta không biết nhưng khẳng định là vật của Ma đạo.”