Bịch!
Long Cửu đánh ra một chưởng lên trên bàn, tức giận đứng dậy, con mắt duy nhất trên mặt không ngừng run run, tựa hồ muốn thoát đi khỏi hốc mắt của lão. Trước mặt lão đứng hai người, đó là Long Quỳ và Long Kiệt, hai người đều đang cúi đầu, không hề dám nhìn về phía trước một chút nào.
“Không nghĩ tới Long Cửu ta lăn lộn cả một đời, lại bị một tên nhãi con tính kế, phá hỏng chuyện lớn của gia tộc.”
Long Quỳ chần chờ, khó hiểu nhìn về phía lão nói: “Chú Cửu, tiểu Quỳ không hiểu, tên Trác Phàm đánh lén giết đi U Tuyền, có quan hệ gì với Tiềm Long Các của chúng ta chứ?”
“Ngu ngốc!” Long Cửu quay người nổi giận mắng: “Lúc đó, a Kiệt có mặt ở hiện trường, còn đánh qua với U Tuyền, chuyện này đã rõ như ban ngày. Tên nhóc kia ngay trước mặt a Kiệt giết đệ tử U Minh Cốc, ngươi nói xem khoản nợ này ghi lên đầu của ai a?”
“Lạc gia a.” Long Quỳ tỏ vẻ đương nhiên trả lời.
Nghe được lời này, Long Cửu giận quá mà cười, lắc đầu. Long Kiệt vội đi ra giải thích: “Tiểu Quỳ, ngươi tin tưởng một gia tộc nhỏ có gan dám giết đệ tử của Ngự Hạ thất thế gia sao?”
Long Quỳ nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu.
Long Kiệt nói tiếp: “Ngay cả ngươi không tin, thì U Minh Cốc cùng với Tôn gia càng sẽ không tin tưởng, bọn họ nhất định sẽ hướng mũi nhọn về chúng ta để trả thù.”
“Cái gì, vậy chúng ta quá xui xẻo rồi, dựa vào cái gì chúng ta phải gánh oan ức cho Lạc gia?”
“Hừ, không may? Cái này căn bản là tên nhóc con kia tính kế tốt. Theo lời A Kiệt kể lại, tên nhóc con kia lúc đó đều sắp đi, coi như U Tuyền chuẩn bị lấy mạng hắn, hắn cũng không nhúc nhích một tí nào. Hết lần này tới lần khác, ngay lúc A Kiệt vừa mới ra tay, hắn thừa dịp đánh lén, thực lực so với lúc đầu còn mạnh hơn, đây rõ ràng là đã sớm tính toán kĩ càng.”
“Cái gì, vậy là hắn sớm biết Long Kiệt ca ở bên cạnh, cho nên mới tính toán U Tuyền?” Long Quỳ giật mình hỏi.
Thở dài, Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô bé ngốc, hắn không phải tính toán một mình U tuyền, mà còn tính toán Tiềm Long Các của chúng ta cùng với U Minh Cốc, hai nhà chúng ta đánh nhau, Lạc gia của hắn mới có thể an toàn.”
“Làm sao có thể, vậy hắn không sợ đắc tội cùng một lúc với hai gia tộc lớn sao?”
“Điều này, hắn cũng sớm đã nghĩ kĩ. Lúc hắn mang bức vẽ trận thức đồ kia bán, hắn liền đã thăm dò được mức độ coi trọng danh dự của Tiềm Long Các chúng ta. Cho nên nếu chúng ta đánh tới Lạc gia hoặc mặc kệ không quan tâm đến Lạc gia, danh dự của chúng ta đều sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Vì vậy, hiện tại chúng ta chỉ có thể đảm bảo an toàn cho Lạc gia đến cùng.”
“Ai!” Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu: “Từ vừa mới bắt đầu, hắn đã tính toán trên đầu lão già ta đây... Nhóc con này chính là người nguy hiểm nhất mà lão phu từng gặp.”
Long Kiệt nghe xong, lại nghĩ đến tình cảnh lúc đó, thật sâu gật đầu.
“Ra ngoài!”
Đêm khuya, Trác Phàm miễn cưỡng chữa lành vết thương trước ngực làm cho máu ngừng chảy, sắc mặt thì vẫn trắng bệch ngồi xếp bằng trên giường. Lạc Vân Thường muốn chăm sóc thương thế cho hắn, nhưng lại bị hắn giận dữ đuổi ra ngoài.
Hôm nay, hắn đánh một trận với U Tuyền, mặc dù cuối cùng hắn giành thắng lợi nhưng lại thắng rất phiền muộn.
Cũng không phải bởi vì hắn ra tay đánh lén mà cảm thấy không anh hùng, cái chuyện này bên Ma đạo là thường tình, không có gì lớn. Chỉ là trong trận chiến này, hắn thật sâu cảm thấy bất lực.
Tuy giữa bọn hắn chênh lệch nhau bốn tầng, nhưng hắn cho rằng lấy hắn tầm mắt của Ma Hoàng, xuất ra toàn bộ thực lực, nhất định có thể cầm xuống tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này.
Nhưng sự thật khác biệt, hắn chẳng những không thắng được, mà còn không chiếm được bất luận tiện nghi nào. Cuỗi cùng hắn vẫn phải dự vào tính toán trước đó trong đầu, dụ người của Tiềm Long Các đi ra, sau đó ra tay đánh lén tên kia, tạo cho hai nhà kia xảy ra mâu thuẫn, giúp Lạc gia thoát ra bên ngoài.
Tuy mọi chuyện đã xảy ra đúng như kế hoạch của hắn, nhưng hắn lại không có thành công mà vui sướng.
“Quá yếu...”
Trác Phàm chậm rãi nhắm mắt, bất đắc dĩ cúi đầu.
Bây giờ vì muốn thoát khỏi Thái gia và Tôn gia dây dưa, bọn họ đã hoàn toàn bị cuốn vào bên trong tranh chấp của Ngự Hạ thất thế gia, điều này chẳng khác nào là uống rượu độc để giải khát. Mặc dù bây giờ bọn họ được yên ổn, nhưng về sau bọn họ phải đối mặt với kẻ địch sẽ là người của Ngự Hạ thất thế gia.
Nhưng là, thực lực hiện tại của hắn, đừng nói là bảo vệ Lạc gia, cho dù tự bảo vệ mình cũng rất khó khăn.
“Mạnh lên, nhất định phải trong thời gian ngắn mạnh lên!”
Trác Phàm cắn răng, trong tay kết xuất một cái thủ quyết kì quái, hai mắt dần hiện ra tia sáng màu hồng đầy quỷ dị. Ngay giờ khắc này, cách đây hơn ngàn mét, bên trong Thái gia, Thái Hiếu Đình đang tĩnh tọa luyện công trong phòng, đột nhiên bụng gã đau đớn, toàn bộ khuôn mặt vặn vẹo. Mồ hôi to như hạt đậu trên trán liên tục rơi xuống, một lát sau gã ngất đi, hoàn toàn mất đi tri giác.
Tiếp đây, một đoàn ánh sáng màu đỏ như máu xuất hiện tại trong bụng gã, đó là một đứa trẻ sơ sinh cỡ bằng bàn tay, chậm rãi bay ra.
Huyết Anh, đây chính là Bản Mệnh Huyết Anh mà Trác Phàm tu luyện ra.
Ban đầu lúc ở Thái gia, vì để uy hiếp kiềm chế Thái Vinh, Trác Phàm vừa ra tay đã đem Huyết Anh đánh vào bên trong cơ thể Thái Hiếu Đình, tốc độ cực kì nhanh, do đó mà tất cả mọi người đều không thấy được. Sau đó, hắn dùng cái này để áp chế Thái Vinh không dám ra tay với bốn người bọn họ.
Trong khi đó, Huyết Anh ở trong cơ thể của Thái Hiếu Đình, cũng có thể giúp Trác Phàm theo dõi Thái gia, bọn họ nếu có bất kì hành động gì thì Trác Phàm có thể biết trước mà suy tính.
Bất quá, bây giờ mọi cử động của Thái gia đã không còn quan trọng.
Huyết Anh chậm rãi quay đầu, nhìn một chút Thái Hiếu Đình đang hôn mê bất tỉnh, thế mà lộ ra một nụ cười lạnh, tiếp đó truyền tới thanh âm của Trác Phàm: “Hừ, lão tử hiện tại không lấy đi tính mạng của ngươi, để ngươi tận mắt thấy Thái gia bị diệt tộc như thế nào.”