So với Chính đạo luôn cẩn thận đặt nền móng từng bước vững chắc để tu luyện, Ma đạo có sự khác biệt lớn là nó luôn nghĩ mọi cách để truy cầu lực lượng mạnh mẽ nhất. Chính vì cách truy cầu cực đoan này, người tu luyện Ma đạo thường biểu hiện ra sự điên cuồng, không kiêng nể khuôn khổ hay cách thức đúng sai thế nào, đó là nguyên nhân mà người của Chính đạo cực kì kiêng kị người của Ma đạo.
Đối địch với bọn họ chẳng khác nào đối đầu với một đám người điên.
Hiểu được đạo lí này, nên U Tuyền khi biết Trác Phàm cũng là người của Ma đạo, trong lòng sinh ra hối hận. Mặc dù, gã có lòng tin chiến thắng Trác Phàm, nhưng đối phó với một người Ma đạo, trong chiến đấu họ sẽ như một người điên không hề cố kị, coi như thắng, gã cũng sẽ phải trả một cái giá không hề nhỏ.
“Nhất định phải nhanh chóng giải quyết hắn!” U Tuyền khẽ híp mắt, sát ý nổi lên, bàn tay gã bắt đầu xuất hiện những dòng khí màu xanh đen.
Mà khi những khí xanh đen này xuất hiện, nhiệt độ xung quanh người gã hạ xuống, cho dù Lạc Vân Thường ở cách xa đó mười mấy bước cũng nhịn không được sinh ra từng đợt hàn ý rét lạnh.
Tròng mắt hơi co rụt lại, Lạc Vân Thường đã cảm nhận được sự lợi hại của chiêu này, nội tâm không khỏi khẩn trương, nhưng còn chưa đợi nàng mở miệng nhắc nhở Trác Phàm, U Tuyền đã hóa thành một đạo tàn ảnh hướng Trác Phàm phóng tới, tất cả hoa cỏ ven đường đi bắt đầu khô héo.
“Phàm giai cao cấp vũ kĩ, U Minh Trảo!”
Bịch!
Một vuốt mang theo khí lạnh màu xanh đen hung hăng đánh vào trên lồng ngực của Trác Phàm, Trác Phàm không kịp phản ứng tránh né, phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Bên trong máu tươi còn xen lẫn những khối băng màu xanh lạnh lẽo.
“Hừ, tâm mạch của ngươi đã bị ta khóa chặn, cho dù còn có chiêu quỷ quái gì cũng đừng mong giở ra.”
Nhìn thấy một chiêu thành công làm cho Trác Phàm bị thương, U Tuyền không nhịn được nở ra một nụ cười đắc ý, nội tâm thoáng cái cũng bình tĩnh trở lại.
Dù sao, thực lực của hai người chênh lệch nhau đến bốn tầng, coi như hắn là người của Ma đạo, lại có thủ đoạn quỷ dị hung ác nào nữa, nhưng tâm mạch bị khóa chặt, thực lực giảm đi một nửa, khó có thể sử dụng, nên không còn có uy hiếp gì đáng lo.
Tôn Vũ Phi nhìn thấy biểu ca mình một chiêu thành công làm cho Trác Phàm bị thương, hưng phấn hô lớn: “Biểu ca, nhanh giết hắn.” Mà bọn người Lạc Vân Thường thì mặt mũi trở nên căng thẳng và lo lắng.
Trong lòng U Tuyền âm thầm gật đầu, tuy gã cảm thấy em họ của mình bình thường hay tùy hứng hành động, không cẩn thận suy xét trước sau, nhưng lần này lại nói rất đúng. Một kẻ địch là người của Ma đạo xác thực không thể lưu.
Cùng là người của Ma đạo, nên gã tự nhiên hiểu được, người của Ma đạo nếu trả thù thì rất là phiền phức.
Sau đó, cánh tay còn lại của gã cũng bắt đầu nổi lên những dòng khí màu xanh, một chưởng đánh về phía đầu của Trác Phàm: “Hừ, đi chết đi!”
Thấy cảnh này, bọn người Lạc Vân Thường không nhịn được hoảng sợ, toàn bộ trái tim như bị nhấc lên tới cổ họng vậy.
Nhưng, ngay lúc này, một tiếng nổ ‘phốc’ vang lên, đầu của Trác Phàm vẫn bình yên không có chuyện gì, U Tuyền thì như diều đứt dây bay ra ngoài, một dòng máu phun lên trên không trung.
“Huyết Ảnh Chưởng!” Trác Phàm phẫn nộ hét lớn, thân thể vẫn còn duy trì tư thế ra một chiêu này.
“Làm sao có thể?”
U Tuyền từ dưới đất đứng lên, tay che lấy ngực đang nóng rực, mặt gã tỏ vẻ không thể tin được nhìn sang: “Tâm mạch của ngươi đã bị ta khóa lại, làm sao còn có thể sử dụng vũ kĩ?”
“Hừ, đại ca Trác Phàm của ta thần thông quảng đại, chuyện gì có thể làm khó được hắn chứ?” Lạc Vân Hải ngẩng cao đầu, kiêu ngạo hét lớn. Mấy người Lạc Vân Thường cũng là vui mừng nở một nụ cười, may mắn Trác Phàm không có chuyện gì.
Phốc!
Bỗng nhiên, một tiếng trầm muộn vang lên, Trác Phàm không nhịn được phun ra một ngụm máu, chẳng biết lúc nào ở giữa tim xuất hiện một cái lỗ hổng thật lớn, máu đang không ngừng cuộn cuộn chảy ra bên ngoài.
“Cái này... Đây là có chuyện gì xảy ra?” Lạc Vân Thường bị chuyện đột nhiên xảy ra trước mắt làm cho sợ ngây người, Bàng thống lĩnh thì vội vàng đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của Trác Phàm.
Chỉ có U Tuyền là dường như đã hiểu ra được điều gì, nở ra một nụ cười tà dị: “Ta đang nghĩ hắn làm như thế nào có thể xuất ra vũ kĩ, thì ra là tự bạo tâm mạch, trong nháy mắt phá đi U Minh Trảo của ta. Nhưng như vậy, hắn chuẩn bị mà chết đi.”
“Ngươi nói cái gì?” Lạc Vân Thường giật mình, vội vàng hỏi.
Không có để ý đến Lạc Vân Thường, U Tuyền mỉa mai nhìn về phía hai mắt đang dần mơ hồ của Trác Phàm, cười khẩy nói: “Thật sự là đáng tiếc a, nếu như ngươi có thực lực bằng với ta, một chiêu vừa rồi có thể khiến hai bên cùng nhau bị thương nặng. Bất quá hiện tại, hành động của ngươi chỉ là cách làm của người lỗ mãng mà thôi. Coi như ta bây giờ đã bị thương, cũng có thể tự tay tiễn ngươi lên đường.”
Vừa dứt lời, U Tuyền đã hướng về phía Trác Phàm phóng đi, tuy tốc độ đã không còn bằng trước đó, nhưng trong mắt mấy người Lạc Vân Thường vẫn khó có thể thấy rõ.
“Không được.” Lạc Vân Thường vươn tay ra, đứng ngăn ở trước mặt của Trác Phàm. Nhưng U Tuyền lại nhếch miệng cười một tiếng, nhẹ nhõm lướt qua người nàng: “Hắc hắc... Lạc tiểu thư, ta vẫn là không nỡ giết nàng a.”
Hưu!
Tại trước mắt ba người Lạc gia, gã lần nữa đánh ra một chưởng hướng về đầu của Trác Phàm. Mọi người tuy có thể nhìn rõ quỹ đạo bàn tay màu xanh của gã di chuyển, nhưng căn bản không có cách nào ngăn cản.