Mạc Vô Vi cười đắc ý như mèo con mới trộm được cá, vừa ngâm nga một làn điệu dân ca vừa bước thoăn thoắt qua dãy hành lang quanh co uốn lượn. Đôi mắt đen lúng liếng của cậu đảo quanh để tìm một vị trí tương đối an toàn. Sau khi cẩn thận kiểm tra xung quanh một phen, cậu lấm la lấm lét móc hai vật gì đó từ trong tay áo ra, bày lên lan can trước mặt.
Hóa ra, màn bị choáng nên ngã vào vòng tay Liễu Ngọc Phong là do Mạc Vô Vi dàn dựng cả. Tuy võ công học mãi không thành tài, tính tình càng ngày càng hỏng bét, nhưng bản lĩnh xoay người ta như xoay chong chóng của cậu lại tiến bộ một cách thần tốc. Binh pháp có dạy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, vì thế, cậu bèn trổ tài thó mất vài thứ trên người Liễu Ngọc Phong để đem về nghiên cứu.
Tuy móc túi bị giang hồ xếp vào hạng thủ đoạn thấp hèn, nhưng do lúc còn nhỏ, Mạc Vô Vi từng chứng kiến một vị đường chủ trong Thanh Vân giáo thần không biết quỷ không hay lấy đồ của một người, cậu cảm thấy nó rất thú vị, còn hay hơn mấy thứ kiếm thuật, chưởng pháp, quyền cước nhiều. Thế là cậu quấn lấy vị đường chủ đó, nằng nặc đòi học bằng được.
Mặc dù sau này Mạc Vô Vi mất hết nội lực, những bản công pháp thượng thừa nay trở thành đồ bỏ, tác dụng lớn nhất là hù cho đối thủ sợ, nhưng may là bản lĩnh móc túi của cậu vẫn không mai một.
Có điều, Mạc Vô Vi biết Liễu Ngọc Phong là một cao thủ, cậu không ngốc đến mức giở trò ngay trước mặt hắn, vì thế cậu mới bày ra trò giả choáng để dời sự chú ý của hắn đi. Vậy là, trong một phút phân tâm, mọi bảo bối của tên ngốc đó đều chui vào tay cậu hết.
Một trong hai thứ Mạc Vô Vi trộm được là Thiền Dực Phiến, vũ khí độc nhất vô nhị của Liễu Ngọc Phong. Mạc Vô Vi xòe quạt ra xem thử, tức thì cười tít mắt, cây quạt này quả là đồ tốt. Mặt quạt được làm từ chất liệu đặc biệt màu trắng bạc, tuy mỏng nhưng lại dẻo dai cực kì, lấp la lấp lánh dưới ánh Mặt Trời như được đính những viên kim cương bé xíu. Còn khung quạt thì được ghép từ những phiến ngọc mỏng xanh biếc óng ả, quả là tinh xảo vô cùng.
Ngắm nghía đã rồi, Mạc Vô Vi bèn đặt cây quạt sang một bên, chuyển sang nghiên cứu món còn lại. Đó là một cái hộp gỗ nhỏ màu đen có lót một lớp lụa dày, gỡ hết lớp lụa ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc trong suốt vừa nhìn đã biết ngay là hàng thượng phẩm.
Tuổi đời của Thanh Vân giáo tính đến nay cũng đã trên dưới trăm năm, bảo vật tích cóp được nhiều vô số, mấy thứ đồ ngọc Mạc Vô Vi thấy hoài, có điều, màu sắc của chiếc vòng này lạ thật, khác hẳn với những chiếc vòng ngọc mà cậu biết.
Mạc Vô Vi cẩn thận lấy vòng ngọc ra, vô tình phát hiện một điều, đó là chiếc vòng tự đổi màu. Hóa ra, ngọc làm nên chiếc vòng này là Huyết Ngọc, một loại ngọc vô cùng trân quý. Đặc trưng của loại ngọc này là đổi màu theo cường độ ánh sáng, nếu ánh sáng yếu thì nó gần như trong suốt, ánh sáng càng mạnh, màu của ngọc càng đậm, dần trở thành màu đỏ tươi, trông như được nhuộm bằng máu, bởi vậy nên nó mới có tên là Huyết Ngọc.
Không chỉ đẹp, loại ngọc này còn có hai tác dụng thần kỳ. Thứ nhất, nếu đặt Huyết Ngọc ở một nơi tối đen, nó sẽ trở nên hoàn toàn trong suốt, tự phát sáng giống như dạ minh châu. Thứ hai, nó có thể giúp người đeo bổ sung dương khí, kéo dài tuổi thọ. Nếu người bình thường đeo, là nữ thì sẽ càng ngày càng xinh đẹp, là nam thì tinh lực dồi dào. Còn nếu người luyện võ đeo, trừ những công năng nói trên, Huyết Ngọc còn có tác dụng cường thân kiện thể, thúc đẩy tốc độ tu luyện, nội lực phải gọi là tăng gấp mấy lần bình thường.
Những năm hành tẩu giang hồ, Liễu Ngọc Phong chuyên gia gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. Có một lần, hắn nhận lời tiêu diệt một toán cướp ở Thái Hồ. Đám này trốn rất kỹ, Liễu Ngọc Phong phải ăn dầm nằm dề ở Thái Hồ ròng rã một tháng trời mới xử lý được chúng khi chúng định ra tay cướp của một phú thương.
Để đền ơn, phú thương tặng cho Liễu Ngọc Phong cái vòng ngọc mà ông ta lấy được từ nước ngoài. Liễu Ngọc Phong từ chối không được, đành bất đắc dĩ nhận lấy.
Đến cầu hôn trưởng nữ của giáo chủ Thanh Vân giáo, Liễu Ngọc Phong phải vắt óc suy nghĩ nên chuẩn bị sính lễ sao cho xứng với vị thế của người ta. Đang lúc rầu thối ruột, hắn chợt nhớ đến chiếc vòng Huyết Ngọc năm đó, lấy thứ này làm sính lễ là hợp quá rồi còn gì. Từ lúc lên núi Thanh Vân, Liễu Ngọc Phong luôn đem chiếc vòng theo bên người, không ngờ chưa kịp tặng thì đã bị Mạc Vô Vi cuỗm mất rồi.
Mạc Vô Vi căn bản không rõ lai lịch của hai món này, nhưng đồ đẹp như vậy, nhất định không phải là dạng vừa đâu. Tưởng tượng đến cảnh sau khi Liễu Ngọc Phong phát hiện bị mất đồ, rồi cuống cuồng tìm khắp nơi là Mạc Vô Vi thấy hả dạ vô cùng.
Trong hai thứ này, Mạc Vô Vi thích nhất là chiếc vòng ngọc, vì thế cậu liền đeo thử xem sao.
Khoảng khắc chiếc vòng vừa chạm vào làn da nóng hổi, Mạc Vô Vi liền cảm nhận được một luồng mát mẻ men theo cổ tay tỏa đi khắp nơi trên cơ thể. Hóa ra Huyết Ngọc còn có thể tự điều chỉnh nhiệt độ dựa vào thân nhiệt người đeo. Thân nhiệt tăng cao, Huyết Ngọc liền tỏa ra hơi lạnh, thân nhiệt hạ thấp, Huyết Ngọc liền nóng lên để sưởi ấm chủ nhân.
Mạc Vô Vi vô cùng hài lòng. Cậu dựa vào lan can, nheo mắt hưởng thụ, tay không đeo vòng thì phe phẩy Thiền Dực Phiến, làn gió mát từ chiếc quạt nhẹ nhàng thổi bay tóc mái, ôn nhu mơn trớn trên khuôn mặt xinh đẹp bất phân nam nữ của cậu.
Đúng lúc này, một bóng người không một tiếng động áp sát Mạc Vô Vi. Lúc Mạc Vô Vi nhận ra, mở choàng mắt, thì người kia đã đứng lù lù trước mặt cậu, hai ngón tay thon dài còn bóp lấy cánh mũi cậu. Tên khốn này không phải Liễu Ngọc Phong thì là ai?!
Mạc Vô Vi trợn mắt, hành lang của Thanh Vân cung rất phức tạp, xung quanh còn có cây cối che khuất, đến một người sống lâu trong này cũng có thể bất cẩn lạc đường như chơi, huống chi là Liễu Ngọc Phong vừa mới ở chưa được một ngày? Hơn nữa, rõ ràng cậu đã cố ý rẽ Đông rẽ Tây, quẹo cũng phải tám, chín khúc ngoặc rồi, thế mà tại sao một tên khốn mới vừa rồi còn xin cậu chỉ đường về phòng giúp lại có thể tìm đến tận đây?
Nhưng điều đó cũng không quan trọng, Mạc Vô Vi làm chuyện xấu bị người ta bắt ngay tại trận, tang chứng vật chứng rành rành, hết đường chối cãi. Trong tình huống này, cậu đành đi bước nào tính bước đó thôi.