Ma Giáo Tiểu Tử Hí Đại Hiệp

Chương 40: Dược cốc tụ nghĩa




Liễu Ngọc Phong ngồi bên giường, khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt vẫn còn vương nét ngây thơ của Mạc Vô Vi, ánh mắt hắn như say như si, chứa đựng tình sâu như biển. Hắn đã ngồi thế này ngót nghét một canh giờ rồi.

Sau lần này, hắn đã xác định được tâm ý của mình.

Có lẽ là do cảm thấy nhột vì bị người khác chạm vào, Mạc Vô Vi vốn đang ngủ say khẽ nhíu mày, sau đó chậm chạp mở mắt ra.

Cảnh tượng trước mắt dần rõ nét.

"Liễu... Liễu đại ca."

Mạc Vô Vi thấy Liễu Ngọc Phong đang ngồi trước giường mình thì lấy làm khó hiểu lắm. Cậu dụi đôi mắt nhập nhèm, hỏi: "Sao ngươi lại ở đây? Có chuyện gì cần tìm ta sao? Sao không đánh thức ta dậy? Ủa mà sao tự nhiên ta lại ngủ thế này?"

Mạc Vô Vi đưa ra một chuỗi câu hỏi.

Liễu Ngọc Phong vừa nghe là đã biết, cái ngữ này lại không nhớ gì rồi, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thất vọng.

"Liễu đại ca, sao ngươi không nói gì hết vậy?"

Liễu Ngọc Phong ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đầy dấu chấm hỏi của Mạc Vô Vi, cười khổ: "Ngươi vừa bị tẩu hoả nhập ma."

"Tẩu hoả nhập ma?!" Mạc Vô Vi kinh hãi.

"Ừ, sau này đừng tu luyện bộ tâm pháp kia nữa. Bộ tâm pháp ta truyền cho ngươi là bộ của nữ, ngươi không xài được đâu."

"Ra là vậy, bảo sao mỗi lần tu luyện ta đều thấy có gì đó sai sai." Nói tới đây, Mạc Vô Vi lại nhớ đến chuyện mình giả làm tỷ tỷ lừa gạt Liễu Ngọc Phong, không khỏi gãi đầu, lúng túng cười.

"Vô Vi à..." Đột nhiên Liễu Ngọc Phong chộp lấy tay Mạc Vô Vi, khàn giọng gọi.

Cơn đau nhói vì bị túm chặt từ cổ tay truyền đến khiến Mạc Vô Vi sửng sốt. Cậu nhìn vào đôi mắt chứa vạn điều muốn nói của Liễu Ngọc Phong, thoáng đỏ mặt.

"Liễu... Liễu đại ca, ngươi sao thế? Không khỏe trong người hả?" Cái tay còn tự do của Mạc Vô Vi áp lên trán Liễu Ngọc Phong để đo nhiệt độ.

Liễu Ngọc Phong tóm luôn cái tay đó. Hắn nắm chặt hai tay Mạc Vô Vi, thâm tình nhìn cậu.

"Vô Vi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Mạc Vô Vi thấy Liễu Ngọc Phong nghiêm túc như vậy, bèn cho rằng chuyện hắn sắp nói ra cực kỳ quan trọng, "Ngươi, ngươi nói đi."

"Ta muốn hỏi ngươi... Ngươi.... Ngươi có thích ta không?"

Mạc Vô Vi thấy hôm nay Liễu Ngọc Phong lạ lắm à nha. Cậu có thích hắn không á? Nếu không nhắc đến ân oán giữa hai người, thì có lẽ là cậu thích, nếu không thì tại sao sau khi Liễu Ngọc Phong rời khỏi Thanh Vân giáo, cậu lại nhớ hắn khôn nguôi? Nghĩ vậy, cậu bèn gật đầu, "Thích."

Liễu Ngọc Phong đang căng thẳng muốn chết, ánh mắt theo dõi sát sao từng cử động nhỏ của Mạc Vô Vi, cứ nơm nớp lo rằng cậu sẽ lắc đầu. Câu trả lời của cậu khiến hắn như vỡ òa, cười tít mắt, kéo Mạc Vô Vi vào lòng, kiên định nói: "Vô Vi, ta cũng thích ngươi."

Đột nhiên bị ôm, Mạc Vô Vi không kịp thích ứng, nhưng cậu cũng không đẩy Liễu Ngọc Phong ra, ngược lại còn vòng tay qua lưng đối phương.

Ôm được một lát, Liễu Ngọc Phong mới lưu luyến buông Mạc Vô Vi ra, lại thân mật áp trán mình vào trán cậu.

Mạc Vô Vi cứng đờ, cái tư thế này hình như hơi kỳ kỳ rồi đó.

Không đợi Mạc Vô Vi phản ứng, Liễu Ngọc Phong đã đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Đầu Mạc Vô Vi nổ oành, theo bản năng đẩy mạnh Liễu Ngọc Phong ra.

Cậu kinh hãi lắp ba lắp bắp: "Liễu Ngọc Phong, ngươi, ngươi, ngươi! Ngươi mới làm gì thế hả!"

Liễu Ngọc Phong đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc ngọt ngào vì được người thương chấp thuận, đột nhiên lại bị Mạc Vô Vi đẩy ra. Hắn không khỏi chưng hửng, nhìn chằm chặp Mạc Vô Vi bằng ánh mắt khó hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.