Mạc Vô Vi nhận thấy động tác của Liễu Ngọc Phong hơi do dự, cậu lập tức hất Thiền Dực Phiến đang gác trên cổ mình ra. Khéo làm sao, tay cậu dùng để hất lại là cái tay đang đeo vòng Huyết Ngọc, tín vật định tình của Liễu Ngọc Phong.
Chiếc vòng như mỉa mai sự ngây thơ khờ khạo của Liễu Ngọc Phong, hóa thành con dao hung hăng giày xéo trái tim hắn. Hai mắt hắn đỏ ngầu, vung Thiền Dực Phiến lên định chém đứt cái tay của Mạc Vô Vi.
"Dừng lại!" Một tiếng rống vang lên, cắt ngang hành động của Liễu Ngọc Phong. Liễu Ngọc Phong thu tay lại, quay sang nhìn người vừa tới.
Quân Thanh Cửu lững thững đi vào phòng, "Khá khen cho Liễu đại hiệp, đến tư thế giết người trông cũng thật uy phong lẫm liệt."
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, bất cứ cũng có thể trở thành cọng rơm cứu mạng của Mạc Vô Vi. Cậu vội vàng thoát khỏi Liễu Ngọc Phong, lủi ra sau lưng Quân Thanh Cửu, hoảng hốt kêu: "Sư huynh, cứu đệ với!"
Quân Thanh Cửu vừa che chở cho Mạc Vô Vi, vừa tiếp tục chất vấn Liễu Ngọc Phong: "Không biết thiếu chủ của chúng ta đã làm gì đắc tội Liễu đại hiệp, đến nỗi ngài đây phải xuống tay độc ác thế kia?"
Liễu Ngọc Phong lạnh lùng trả lời: "Không liên quan đến ngươi! Xin hãy tránh ra!"
"Ngươi làm càn ở Thanh Vân giáo, muốn giết thiếu chủ của chúng ta, sao lại không liên quan đến ta được? Hôm nay, nếu ngươi không chịu giải thích rõ ràng, Quân Thanh Cửu ta sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi!" Quân Thanh Cửu nghiêm mặt.
Mặt Liễu Ngọc Phong tái xanh, "Nếu ngươi không tránh, vậy đắc tội rồi."
Lời vừa dứt, Liễu Ngọc Phong liền tấn công Quân Thanh Cửu. Quân Thanh Cửu không dám khinh địch, lập tức tập trung tinh thần nghênh chiến.
Thân thể Liễu Ngọc Phong còn chưa hồi phục hoàn toàn, hơn nữa tối qua còn bị Mạc Vô Vi dằn vặt cả một đêm, nên hiện tại công lực của hắn còn chưa bằng phân nửa lúc bình thường. Nhưng dù vậy, hắn vẫn có đánh cho Quân Thanh Cửu liên tục lui về sau.
Căn phòng tù túng không thích hợp cho việc triển khai các chiêu thức, nên hai người liền chuyển sàn đấu ra ngoài sân.
Quân Thanh Cửu thấy mình không địch lại đối phương, bèn cố ý làm Liễu Ngọc Phong phân tâm: "Không ngờ đại hiệp người người ngưỡng mộ lại đi chấp nhặt với một đứa con nít mới mười sáu tuổi, ngươi có thấy đáng mặt nam nhân không?"
"Có phải ngươi lén lút làm việc gì đó không dám nhìn mặt người, rốt cuộc lại bị Vô Vi phát hiện, nên ngươi mới giết người diệt khẩu không?"
"Câm mồm!" Liễu Ngọc Phong giận sôi gan, thân là người bị hại nhưng lại không thể giãi bày. Bị nam nhân cưỡng gian không phải là chuyện đáng để đi rêu rao khắp nơi. Mà nếu hắn có nói ra, Mạc Vô Vi thế nào cũng chối bay chối biến, bởi cậu có nhớ gì đâu. Đến lúc đó không phải là hắn tự mình rước nhục hay sao?
Nhìn cái mặt nhăn như nuốt phải ruồi của Liễu Ngọc Phong, Quân Thanh Cửu khoái trá vô cùng. Gã luôn đố kị với Liễu Ngọc Phong, vất vả lắm mới bắt được điểm yếu của đối phương, há có thể dễ dàng buông tha cho hắn?
Quân Thanh Cửu châm chọc cứ châm chọc, Liễu Ngọc Phong im lặng cứ im lặng, nhưng động tác của cả hai đều không phút nào ngơi nghỉ, chớp mắt hai người đã đánh được bốn mươi, năm mươi chiêu, Quân Thanh Cửu sắp thua đến nơi rồi.
Lửa giận của Liễu Ngọc Phong đã lên đến đỉnh điểm, tay phải ra hư chiêu đánh lừa Quân Thanh Cửu, tay trái dồn hết mười phần công lực, chưởng một chưởng lên ngực Quân Thanh Cửu.
Quân Thanh Cửu không tránh kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn chưởng phong cách mình trong gang tấc. Nếu mà trúng chưởng này, gã không chết thì cũng sẽ trọng thương.
Đúng lúc này, một bóng người bay đến che trước người Quân Thanh Cửu, mạnh mẽ đón lấy chưởng của Liễu Ngọc Phong, cả hai đều lui về sau ba, bốn bước.
Đã sớm có người đi bẩm báo với Mạc Thiên Thu về chuyện Liễu Ngọc Phong và Quân Thanh Cửu đấu nhau trong sân viện của Mạc Vô Vi.
"Tiểu Bảo, Thanh Cữu, có chuyện gì vậy? Sao hai đứa lại đánh nhau?"
Quân Thanh Cửu giành nói trước: "Giáo chủ, lúc nãy đồ nhi bắt gặp Liễu đại hiệp đang định hạ độc thủ với thiếu chủ, đồ nhi lập tức ra tay ngăn cản, cuối cùng thành ra đánh một trận với Liễu đại hiệp ạ."
Gã nói xong thì ngoan ngoãn đứng sang một bên. Chuyện này tốt nhất hãy để người trong cuộc giải thích, gã có nói gì thì cũng vô dụng thôi.
Lúc nãy Liễu Ngọc Phong bị cơn giận làm cho mụ đầu, giờ bình tĩnh lại, hắn mới thấy hối hận. Quân Thanh Cửu vốn không thù không oán gì với hắn, chỉ vì mấy lời trái tai mà hắn lại hạ ác chiêu với người ta, sai quá sai rồi.
"Mạc thúc thúc, chúng cháu... Phụt..." Còn chưa dứt câu, Liễu Ngọc đã phun ra một búng máu.
Vì lo cho đại đồ đệ, lúc nãy Mạc Thiên Thu xuất chưởng có hơi mạnh. Nếu là bình thường, nhiêu đây chỉ đủ gãi ngứa cho Liễu Ngọc Phong thôi. Nhưng hiện tại, thứ nhất Liễu Ngọc Phong vừa mới trúng độc, thứ hai đã hao tổn rất nhiều tinh lực vào tối qua, thứ ba là bị Quân Thanh Cửu đả kích đến nộ khí công tâm. Lúc đánh nhau với Quân Thanh Cửu thì không sao, bởi hắn không cần xuất nhiều lực cũng có thể đè bẹp gã. Nhưng một chưởng vừa rồi của Mạc Thiên Thu khiến hắn bị phản phệ, thế là phun máu.
Mới sáng sớm Liễu Hồi đã chạy sang tìm Liễu Ngọc Phong nhưng không thấy, sau đó vô tình gặp được một trong hai vị đồ đệ từng dẫn Liễu Ngọc Phong đến phòng Mạc Vô Vi. Nghe vị đồ đệ kia nói xong, Liễu Hồi lập tức chạy sang đây, đúng lúc chứng kiến ngụm máu uất hận phun xa ba thước của sư phụ nhà mình. Cậu nhảy xổ tới đỡ lấy sư phụ, hoảng hốt kêu: "Sư phụ, sư phụ!"
Mạc Thiên Thu thấy vậy, cũng vội vàng tiến lên đỡ Liễu Ngọc Phong, lo lắng hỏi han: "Tiểu Bảo, cháu không sao chứ?"
Đúng lúc này, một nữ đệ tử của Thanh Vân giáo hớt hải chạy đến, không màng hình tượng mà la toáng lên: "Giáo chủ, không ổn rồi, tiểu thư trốn khỏi cung rồi!"
Nữ tử này là thị nữ thiếp thân của Mạc Mị Nhi. Chạy đến trước mặt Mạc Thiên Thu, nàng vừa thở hổn hển vừa dâng cho ông bức thư Mạc Mị Nhi để lại.
Thị nữ sáng nay không nghe tiểu thư gọi mình, bèn cho là nàng ngủ quên. Nhưng Mặt Trời đã lên cao rồi nhưng trong phòng tiểu thư vẫn chẳng có động tĩnh gì, thị nữ thấy lạ, bèn đứng ngoài gọi vài tiếng, cũng không có ai trả lời. Nàng liền vào phòng kiểm tra, chỉ thấy giường trống không, chăn gối xếp ngay ngắn, trên bàn thì xuất hiện bức thư này.
Mạc Thiên Thu nghe được tin dữ, sắc mặt đại biến, vội giật lấy bức thư đọc kỹ từng câu chữ. Đọc xong, ông ngẩng lên nhìn Liễu Ngọc Phong, ánh mắt cực kì không tự nhiên.
Vừa nãy, lúc Liễu Ngọc Phong và Quân Thanh Cửu giao đấu, Mạc Vô Vi đã vơ đại một cái áo ngoài rồi khoác lên người, vừa căng thẳng xem tình hình trận chiến, vừa nghĩ nát óc, cậu chỉ lừa Liễu Ngọc Phong một tí thôi mà, hắn làm gì mà lồng lộng lên đòi giết đòi chém cậu ghê thế? May mà cha cậu tới kịp lúc, có cha ở đâu, cậu không sợ thằng nào con nào cả. Mạc Vô Vi lập tức sà tới ôm lấy cọng rơm cứu mạng của mình.
Vừa nghe tin tỷ tỷ bỏ trốn, Mạc Vô Vi cũng ngạc nhiên lắm, đợi Mạc Thiên Thu đọc xong, cậu liền mượn bức thư tỷ tỷ để lại, hắng giọng, đọc to cho mọi người cùng nghe: "Cha, con đã có ý trung nhân của đời mình, thà chết cũng không kết hôn với Liễu Ngọc Phong. Vì cha cứ bắt con lấy người con không yêu, con chỉ có thể rời khỏi nơi này. Xin hãy tha thứ cho con. Con gái bất hiếu của cha, Mạc Mị Nhi."
"Cha! Chuyện này..." Mạc Vô Vi không ngờ tỷ tỷ nhu nhược của cậu lại có thể viết ra những dòng đanh thép thế này, đáng sợ nhất là tỷ ấy còn dám bỏ nhà đi bụi để phản đối cha.
Nghĩ lại thì, Liễu Ngọc Phong cũng đáng thương quá đi, bị em vợ lừa một vố đau điếng, sau lại bị thương vì bảo vệ giáo, cuối cùng còn bị hôn thê ruồng rẫy, mới vừa nãy hắn còn phun máu nữa kìa. Mạc Vô Vi cảm thấy hơi hơi có lỗi với hắn, bèn mềm giọng: "Liễu Ngọc Phong, ngươi... ngươi vẫn ổn chứ?"
Mạc Vô Vi vừa nói xong, tất cả ánh mắt ở đây đều đổ dồn về phía cậu.
Nãy giờ Liễu Hồi dồn hết tâm tư vào Liễu Ngọc Phong, không rảnh để chú ý đến người khác. Nay nghe Mạc Vô Vi phát biểu, cậu mới thoáng liếc sang.
Mạc Vô Vi rụt rè nép sau cánh tay của Mạc Thiên Thu, y phục lộn xộn, áo ngoài khoác hờ hững chẳng che được cái gì, kể cả bộ ngực bằng phẳng.
Liễu Hồi trợn tròn mắt, miệng há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà, một lúc lâu sau mới lắp bắp kinh hãi: "Ngươi... Ngươi là nam?!"
Bây giờ Liễu Hồi đã hiểu đại khái đầu đuôi câu chuyện rồi. Hóa ra tên này giả gái lừa gạt sư phụ cậu! Nghĩ đến những ngày vừa qua sư phụ đã đối xử hết lòng hết dạ với tên lừa gạt này, Liễu Hồi lại thấy máu mình sôi sùng sục. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc đỏ bừng lên, nhíu mày chống nạnh, chỉ vào mặt Mạc Vô Vi, mắng: "Ngươi... Các ngươi dám lấy thầy trò chúng ta ra làm trò đùa! Các ngươi coi chúng ta là con khỉ thích chọc là chọc đấy phỏng?!"
Mắng xong, Liễu Ngọc cảm thấy ví sư phụ mình là con khỉ thì bất kính quá, bèn sửa lại: "Phi phi phi, các ngươi mới là khỉ, cả nhà các ngươi đều là khỉ! Chỉ tội sư phụ ta, khờ khạo tin vào những lời đường mật của các ngươi, suýt nữa là đã đi tong cả mạng rồi! Các ngươi làm vậy không thấy quá đáng sao!"
Liễu Hồi không chỉ muốn chửi, mà cậu còn muốn tẩn cho từng tên một một trận nhớ đời. Nhưng ngặt nổi cậu có lòng nhưng không có sức, lại thêm sư phụ đang giật gấu áo nhắc cậu phải cư xử cho phải phép, thế là cậu đành dồn hết uất hận vào ngón chửi chẳng mấy thành thạo của mình.
Mạc Vô Vi cũng không phải người hiền lành gì cho cam, cậu lập tức quạt lại: "Ta chỉ đùa tí thôi mà, các ngươi cần gì làm quá lên như thế, lúc nãy Liễu Ngọc Phong còn đòi giết ta nữa kìa!"
Liễu Hồi càng nổi nóng: "Đùa tí? Ngươi là tên biến thái bất nam bất nữ, thứ ma giáo già đầu mà không nên nết, đồ yêu tinh!"
Mạc Vô Vi từng này tuổi rồi nhưng vẫn chưa từng trải qua cảnh bị người khác mắng té tát như vậy, cậu tức muốn nổ phổi, thở phì phì: "Ngươi... Ngươi ăn nói sạch sẽ một chút đi!"
"Được rồi! Ngậm miệng hết lại cho ta!" Mạc Thiên Thu gầm một tiếng, thành công trấn áp hai tên choai choai khắp người toàn là máu điên.
Gầm xong, ông quay sang Liễu Ngọc Phong, hạ giọng hỏi: "Tiểu Bảo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
Liễu Ngọc Phong hít sâu, ai oán nhìn Mạc Thiên Thu, "Mạc thúc thúc, cháu thành tâm muốn cầu thân tiểu thư của quý giáo, nếu không chịu, các người có thể nói thẳng ra mà, tội gì phải lừa gạt cháu như vậy?"
Ngay từ đầu Mạc Thiên Thu đã biết con gái mình không ưng mối hôn sự này, nhưng sau khi nghe chính miệng Tiểu Bảo nói quan hệ với "Mạc đại tiểu thư" rất tốt, ông mới thoáng yên tâm. Nhưng nếu vậy thì tại sao con gái ông lại đào hôn? Hơn nữa Tiểu Bảo với thằng nhóc học trò của nó luôn miệng nhắc tới chữ "lừa gạt", chắc chắn là trong này có ẩn tình. Tuy chưa đoán ra cụ thể là chuyện gì, nhưng Mạc Thiên Thu biết chắc rằng, chuyện này không thể nào không liên quan đến thằng con ngỗ nghịch của ông.
Mạc Thiên Thu trợn mắt, hung dữ quát Mạc Vô Vi: "Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mạc Vô Vi co thành một cục, yếu ớt đáp: "Con giả làm tỷ tỷ, đùa giỡn với Liễu Ngọc Phong. Chỉ có vậy thôi à."
Mạc Thiên Thu hiểu rõ đầu đuôi, tức đến không nói nên lời. Tất cả đều tại thằng nhóc chẳng ra làm sao này!
"Quân mất dạy!"
Chát!
Má Mạc Vô Vi đau rát.