Ma Đế Quân

Chương 169: Ma Vương Mục




Rắn đen bị đâm trúng mắt gầm lên dữ dội, nó mở miệng, phun ra một làn khói xanh dày đặc, lập tức bao trọn cả người Thanh Ngọc vào bên trong.

Thiết A Bân ở đằng sau gào lên:- Lộc huynh đệ ệ ệ…Thanh Ngọc biết tình huống không ổn, lập tức muốn lui ra.

Nhưng quái lạ, làn khói xanh này có tác dụng gì vậy? Tại sao hắn không có vấn đề gì cả?Nhưng lúc này không phải thời điểm nghĩ chuyện đó, Thanh Ngọc lại tiếp tục bắn hai đạo công kích về mắt con Hắc Hoa Xà, lần này còn kích phát cả kiếm quang sắc bén.Người ta nói đánh rắn phải đánh chỗ bảy tấc, nên hắn lập tức thả ba ngọn hỏa sơn vào trong đường hầm kia, đúng chỗ hiểm của Hắc Hoa Xà.Phụt…!Hai đạo lôi kiếm mang theo kiếm quang sắc bén xuyên thẳng qua mắt con rắn đen khổng lồ, sau đó ba ngọn hỏa sơn lại đập trúng chỗ hiểm của nó, làm Hắc Hoa Xà gào lên từng tiếng dữ dội.

Nó đã mù không nhìn thấy gì nữa, nhưng lại dùng cái đầu to lớn của mình quét một đường trước mặt, đập văng Thanh Ngọc bay ra một đoạn xa.Thiết A Bân thấy Thanh Ngọc không có việc gì, cũng phải kêu lên:- Lộc huynh đệ! Sao ngươi trúng độc hồn kỹ mà không có chuyện gì?Thanh Ngọc lúc này vừa mới đập trúng thành địa động, phun ra máu tươi, làm sao có thời gian mà trả lời câu hỏi nhảm nhí kia, lập tức đứng dậy, lại tiếp tục xông lên thẳng vào làn sương độc.Hắn để Tiểu Ma đứng một bên liên tục thi triển Vô Ngã Vô Kiếm đánh lạc hướng Hắc Hoa Xà đã bị mù, còn mình thì bước lên một đạo lôi kiếm, bay thẳng vào bên trong đường hầm tối đen, tìm đến chỗ bảy tấc.Không ngoài dự đoán, ở bên kia khi Hắc Hoa Xà thấy Tiểu Ma tấn công từ phía trước, thì lập tức há cái mồm to lớn ra, ngoạm về phía Chân Thân.Nhưng mà nó sai lầm rồi, vì Chân Thân là hư ảnh, không bị thương được!Ngay lúc Hắc Hoa Xà ngoạm vào Tiểu Ma, thì một đường Vô Ngã Vô Kiếm khổng lồ mang theo kiếm quang, chui thẳng vào trong miệng nó.Khr è è!…Thiết A Bân thấy vậy, nhanh chóng hô:- Dùng hết lực, tấn công!Ba người Thiết Ma tộc lập tức sử dụng sát chiêu của mình, họ truyền hồn lực vào cánh tay phải của Ma Hoàng Cương Thủ, rồi cách không đấm một cái thật mạnh vào đầu con Hắc Hoa Xà kia.Ầm…!Chưa dừng lại ở đó, Thanh Ngọc lúc này đã đứng trên đoạn bảy tấc của con rắn đen, dùng ba chiêu Vô Ngã Vô Kiếm cắm thẳng vào đó.Phập! Phập! Phập!Ba tiếng kêu bén ngọt phát ra, lập tức thân thể Hắc Hoa Xà rung lên dữ dội.

Thấy nó đã tràn ra máu tươi, Thanh Ngọc biết mình tới đúng nơi rồi.Lập tức, một ngọn hỏa sơn khổng lồ rơi từ trên trời xuống, đè bẹp đoạn bảy tấc mỏng manh của con rắn đen khổng lồ kia!Ầm…!Con Hắc Hoa Xà tu vi Đại Ma cứ thế vẫn lạc, tan biến trong không gian!Vô số điểm sáng li ti bay ra, chui cả vào người Thanh Ngọc, làm tu vi Hồn cảnh của hắn tăng lên mảng lớn, ít ra phải tiết kiệm bốn trăm năm khổ tu!Thanh Ngọc mừng rỡ, thu lại ngọn hỏa sơn, hét to:- Mấy huynh đệ mau vào đây!Ở ngoài, Thiết A Bân và mấy người Thiết Ma tộc thấy con Hắc Hoa Xà đã chết thì vô cùng mừng rỡ, khói độc màu xanh của nó cũng đã tản đi.Mấy người Thiết Ma tộc nhanh chóng chạy vào trong đường hầm, Thiết A Bân lấy ra một viên đá phát sáng, không biết là loại gì, soi đường thì đã thấy Thanh Ngọc đứng đó.- Lộc huynh đệ! Làm sao ngươi không trúng độc? Loại độc này vô cùng ghê gớm, tu vi như chúng ta chạm vào là phải chết đó!Thanh Ngọc cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rồi hắn mới nhớ tới Hằng bà bà có cho hắn uống một chén nước ở bí cảnh kia.

Trước đây hình như lão thái thái cũng cho hắn uống nước, còn là Chân Đạo Thánh Thủy đấy.Không biết Hằng bà bà cho hắn uống gì?Sao các bà lão ai cũng thích cho Thanh Ngọc uống nước vậy?Kỳ lạ.Nhưng mà tiền đang ở trước mặt, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, lập tức hô:- Các huynh đệ! Lên!Năm người nhanh chóng tiến về phía trước.

Thanh Ngọc tỏa thần thức ra đã không thấy còn thứ gì tồn tại nữa rồi.

Đằng xa hắn phát hiện một cái hồ, nhưng mà không biết có tác dụng gì.Khi cả năm người đi tới cuối đường hầm đen tối, thì mới thấy một căn địa động to lớn sáng trưng hiển hiện trước mắt.

Bên trên trần có gắn vô số những loại đá kỳ lạ, tỏa ra linh quang rực rỡ.Thiết A Bân gào lên:- Hồn Trì! Bên kia lại còn vô số Hồn dược nữa! Phát tài rồi!Thanh Ngọc nghe thấy mấy chữ này cũng vô cùng kích động.

Nhưng hắn nói:- A Bân huynh đệ, bình tĩnh đã, không đơn giản đâu!Thiết A Bân nghe vậy, cũng từ từ quan sát xung quanh, rồi mới nói:- Đúng vậy, may mà có Lộc huynh đệ nhắc nhở, nếu không thì thảm rồi.Ở bên trong hốc tường của địa động, Thanh Ngọc thấy một lỗ đen to lớn, không biết có tác dụng gì, nhưng bên trong thần thức không quét vào được.Thiết A Bân lắc đầu nói:- Xem ra con Hắc Hoa Xà vừa rồi chỉ là chân canh cửa thôi, còn đây mới là phiền phức lớn!Thanh Ngọc nghe vậy hỏi:- Sao vậy A Bân huynh đệ?- Đây là hang của Thôn Hồn Xà, nó là tà vật vô cùng ghê gớm, có thể từ xa thôn phệ hồn linh, nó đã biết chúng ta ở đây rồi, xem ra hôm nay khó tránh khỏi kiếp nạn.

Lộc huynh đệ, rất vui vì được…Chưa để Thiết A Bân nói xong, Thanh Ngọc lập tức nhào vào trước cái lỗ đen kia, làm mấy người Thiết Ma tộc trợn mắt há mồm?Muốn chết cũng không cần xung phong như vậy chứ?Nhưng để bọn họ kinh ngạc rồi, vì thấy Thanh Ngọc đưa thẳng Chân Thân của hắn vào bên trong lỗ đen kia.

Một lúc sau, không biết chuyện gì xảy ra nhưng biểu cảm trên mặt Thanh Ngọc vô cùng hưởng thụ.

Hắn quay ra nói:- Được rồi, chúng ta chia tiền! Khà khà!Mấy người Thiết Ma tộc nhìn nhau, trợn mắt há mồm, nhưng cũng không biết nói gì hơn.

Mẹ nó, còn chưa hiểu gì thì đã xong rồi còn đâu?Thiết A Bân đến trước góc địa động đang trồng vô số Hồn dược, nói:- Số Hồn dược này chia đôi đi, Lộc huynh đệ lấy một nửa, chúng ta lấy một nửa!Thanh Ngọc lắc đầu nói:- Không cần, cứ chia làm năm phần, sau này còn nhiều cơ hội hợp tác, không phải lo lắng thiệt hơn!Mấy người Thiết Ma tộc nghe vậy, cũng là vô cùng phấn khởi, lập tức thu lượm số Hồn dược này vào Hồn giới.

Thanh Ngọc hái cho mình Kinh Hồn Du Mộc, Thiểu Hoa Lam và Bích Tu Hồn Sâm mỗi loại bốn mươi cây.

Sau đó mấy người chia nhau, hắn được chia thêm mười bốn gốc Thúy Hoa Hồn Nhi, bảy gốc Tham Tử Đằng và một cây Quỳnh Nhu Hồn Diệp.

Mấy loại Hồn thảo này có thể trực tiếp ăn, nhưng tác dụng không lớn.

Thanh Ngọc định để dành sau này chế thành đan dược, hiệu quả tốt hơn.Khi chia Hồn dược xong, Thiết A Bân nói:- Hồn Trì này vô cùng hữu hiệu, nhưng lại không thể đem đi được.

Chúng ta vào tu luyện thôi, chiếm được bao nhiêu chỗ tốt là cơ duyên của mỗi người rồi.Thanh Ngọc nghe xong, cũng gật đầu, rồi cả năm người nhảy ùm xuống Hồn Trì, nhưng bất ngờ họ phát hiện ra cái hồ này vô cùng sâu, không thấy đáy ở đâu cả!Thanh Ngọc trầm tư nói:- Mấy vị huynh đệ, ta có một nghi vấn.

Lũ rắn kia không thể tự mình nào lắp Dạ Quang thạch lên lối đi được.Thiết A Bân vội vàng đáp:- Ta cũng nghĩ như vậy đấy.

Ý Lộc huynh đệ là dưới đây…- Dưới hồ này còn chắc chắn còn có thứ gì đó!Thanh Ngọc và mấy huynh đệ Thiết Ma tộc nhìn nhau, sau đó hắn nói:- Hôm nay chúng ta chỉ còn hơn bốn canh giờ mà thôi, thời gian không đủ, bây giờ tu luyện đã, mai tính tiếp!Bốn huynh đệ Thiết Ma tộc cũng lập tức đồng ý, có một cái kho tàng đang chờ đợi, nhưng từ từ vẫn hơn.

Dục tốc bất đạt, họ lập tức vận chuyển Hồn pháp của mình, hấp thu Hồn Thủy trong hồ.Thanh Ngọc thì thả cả Tiểu Ma ra ngoài, lập tức vòng Vương luân xoay tít, sau đó nó như là một cái máy hút công suất lớn vậy, điên cuồng hấp thụ Hồn Thủy xung quanh.Còn hắn thì bắt đầu vận chuyển Sơn Hà Quan Tưởng Pháp, cũng bắt đầu tu luyện.

Nhưng dị biến lại xảy ra.

Vô số Hồn Thủy xung quanh bắt đầu tràn vào hai mắt Thanh Ngọc.Hắn gào lên đau đớn, từ đôi mắt kia lại chảy ra máu tươi.Cảm giác mỗi lần Ma mục tiến cấp đều không hề dễ chịu gì.Mấy huynh đệ Thiết Ma tộc thấy thế, nhưng không biết làm thế nào cả, chỉ đành tập trung tu luyện mà thôi.Vô số Hồn lực tinh khiết từ trong Hồn Trì lao vào song mục, rồi điên cuồng tẩy rửa, lại được đôi mắt Thanh Ngọc hấp thu.Tròng mắt của hắn càng ngày càng nhạt màu đi, không còn xanh đậm như trước nữa.

Cơn đau từ song mục vẫn tiếp tục hành hạ Thanh Ngọc thêm tới một canh giờ nữa mới dừng lại.Graooo…Tiểu Ma sau lưng hắn cũng gầm lên giận dữ, từ hai mắt nó và hai mắt Thanh Ngọc tỏa ra linh quang màu xanh rực rỡ, chiếu rọi toàn bộ địa động to lớn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.