Ma Đầu

Quyển 2 - Chương 17




Mắt phượng của Mạnh Trúc đột nhiên mở to, trong lòng rùng mình, không khỏi nín thở ngưng thần lẳng lặng nghe mấy người phía dưới nói chuyện. Nhưng Lạc Thịnh Vũ nói xong một câu, lại không người nói tiếp, tựa hồ ngay cả tiếng hít thở cũng chưa từng có.

Cách một lúc lâu, Lạc Thịnh Vũ tựa hồ là cười khẽ một tiếng, lại mở miệng, nói: "Xem ra ta nói không sai."

Lạc Kiến Bắc thì đứng ở chỗ phía sau Lạc Thịnh Vũ một bước, lúc này trong lòng cũng là run sợ, tay nắm trường kiếm lại tăng thêm mấy phần khí lực, hé miệng.

Da Luật Hàm đối diện trầm mặc nửa ngày, rồi mới lên tiếng: "Chúng ta chỉ là sợ ngươi dao động."

Lạc Thịnh Vũ cười lạnh một tiếng, ý vị chứa đầy chế nhạo, nói: "Không phải ta dao động, đều là các ngươi ép. Nhiều năm như vậy các ngươi một lần cũng không có tín nhiệm ta, bên cạnh ta vĩnh viễn đều là cơ sở ngầm, Lạc Kiến Đông như thế, Lam Y cũng là như thế."

Mày dài của Mạnh Trúc nhíu lại, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Lạc Kiến Đông. Thân thể người nọ chấn động, không khỏi cũng quay đầu nhìn Mạnh Trúc, tựa hồ muốn nói lại thôi.

"Ta..."

Lạc Kiến Đông vừa phát ra một âm, liền nghe Da Luật Hàm phía dưới bỗng nhiên hét lớn một tiếng, "Người nào?!" Đồng thời rung trường kiếm trong tay, vèo một tiếng liền ném về hướng Mạnh Trúc và Lạc Kiến Đông.

Mạnh Trúc nâng tay nhanh chóng bắn ra một mũi tên, chạm vào nhau keng, đánh vạt thế tới, trường kiếm độp một tiếng liền cắm trên cây khô.

Mạnh Trúc không ngừng chút nào, lại vèo vèo vèo phát ra ba mũi tên, bóng người vừa động, thừa dịp tung người, trong nháy mắt liền đứng bên cạnh Lạc Thịnh Vũ.

Lạc Kiến Đông thấy hành tung bại lộ, cũng không dừng lại, nhảy xuống theo.

"Ngươi sao lại tới đây?!" Trên mặt Lạc Thịnh Vũ hiếm thấy có chút biến sắc, nắm cánh tay Mạnh Trúc.

Trên mặt Lạc Kiến Bắc càng là phấn khích, hung hăng trợn mắt nhìn Lạc Kiến Đông một cái, đột nhiên khuỷu tay nhấc lên, liền đâm một kiếm. Lạc Kiến Đông nghiêng người né tránh, y cũng không rút kiếm, nhìn đúng thời cơ tóm cổ tay Lạc Kiến Bắc, vây người trong lòng, nói: "Tiểu Bắc ngươi..."

Lạc Kiến Bắc võ công không bằng y, bị nắm mạch môn căn bản giãy dụa không ra, hắn tức giận đến mức ánh mắt đỏ bừng, cúi đầu xuống liền há mồm cắn lên cánh tay Lạc Kiến Đông, chỉ hận không thể cắn xuống một miếng thịt.

Lạc Kiến Đông thét lớn một tiếng, nhưng cũng không buông tay, nói: "Ngươi cứ không tin ta như vậy..."

Mạnh Trúc liếc bọn họ một cái, nói: "Lúc này còn muốn chém giết lẫn nhau sao? Không phải Lạc Kiến Đông dẫn ta tới, là ta tự mình muốn tới."

Miệng Lạc Kiến Bắc đều là vị tanh ngọt của máu tươi, đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng buông lỏng răng.

Lạc Thịnh Vũ cười nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi lại đang lo cho ta sao?"

"Bớt nói nhảm, muốn chết nhanh chóng giết bọn chúng, đi lấy thuốc giải với ta, lại trễ chút thì không còn kịp nữa." Lời nói của Mạnh Trúc lạnh như băng, nhưng người nghe lại hoàn toàn không có cảm giác.

Da Luật Hàm nghe xong không khỏi cười ha ha, nói: "Khẩu khí thật lớn Mạnh cốc chủ. Có điều là toàn bộ Vân Thiên cốc này cũng đã bị thủ hạ của ta bắt rồi, chỉ bằng mấy người các ngươi võ công cho dù tốt lại có sao, chẳng qua là cá trong chậu mà thôi."

Một mũi tên của Mạnh Trúc bắn qua, bức Da Luật Hàm lui hai bước, "Bớt nói nhảm."

......

Sau khi Mạnh Khanh và Mạnh Hiểu đi phòng giam cứu người, một khắc cũng không dám dừng lại, mọi người cùng nhau xuống Vân Thiên cốc, dừng chân tại khách điếm không xa. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đều tự chữa thương giải độc, có Mạnh Khanh độc trúng trên người bọn họ đương nhiên không cần nói.

Mạnh Khanh và Mạnh Hiểu đợi một đêm tại khách điếm, cũng không thấy Mạnh Trúc ra khỏi Vân Thiên cốc, trong lòng có chút lo lắng. Trời vừa sáng, bên ngoài khách điếm lại ồn ào náo động, trong đại sảnh có người đang tán dóc, nói gì gì đêm qua có một nhóm người đi lên núi, không biết là người nào.

Trong lòng Mạnh Khanh lộp bộp một tiếng, vốn muốn đi ra ngoài dò la một chút, còn chưa ra khỏi khách điếm đã gặp được Lạc Thịnh Nghĩa tiến vào.

"May mà ngươi ở đây." Lạc Thịnh Nghĩa thấy hắn vừa mừng vừa sợ, cũng không kiêng dè, vội vàng nắm lấy tay hắn, nói: "Ta tưởng ngươi ở trên Vân Thiên cốc, một đường chạy tới, may mắn..."

Mạnh Khanh bây giờ toàn bộ thần kinh đều căng thẳng, vừa nghe y nói đến Vân Thiên cốc, cũng đã quên hất tay y ra, hỏi: "Vân Thiên cốc làm sao vậy?"

Lạc Thịnh Nghĩa nhíu nhíu mày, xem ra là không muốn nói cho hắn, nhưng mà Mạnh Khanh kiên trì muốn biết, y cũng không lay chuyển được, đành phải nói. Y hôm đó từ trên núi xuống, vốn là muốn vẫn đi theo Mạnh Khanh, nhưng cước trình của mấy người quá nhanh, y bị lạc mất. Nhưng xem ra ba người là muốn đi Vân Thiên cốc, cho nên vẫn ra roi thúc ngựa đi về phía Vân Thiên cốc. Ai có thể ngờ còn chưa tới đã nhìn thấy một người nhìn quen mắt, Lạc Thịnh Nghĩa đâu thể nhận không ra người kia, không phải là Da Luật Hàm còn có thể là ai? Mặc dù y với Da Luật Hàm một câu cũng chưa từng nói, nhưng mấy ngày bị nhốt tại Tiêu trang vẫn còn thấy qua người này, cũng có ấn tượng.

"Bọn họ lên Vân Thiên cốc?!" Trong lòng Mạnh Khanh máy động, ngay cả thời giờ kinh ngạc cũng không có, vội vàng liền chạy ra ngoài.

"Ngươi đi đâu?" Lạc Thịnh Nghĩa giữ chặt hắn.

Mạnh Khanh kéo một tên đệ tử, sai hắn đi nhắn Mạnh Hiểu mấy câu, nói với Lạc Thịnh Nghĩa: "Ta muốn lên Vân Thiên cốc, chủ tử đang ở đó!"

"Ngươi!" Lạc Thịnh Nghĩa vừa tức vừa giận, nói: "Một mình ngươi lên không phải chịu chết vô ích sao!"

Chỉ tiếc Mạnh Khanh không thèm để ý, tựa hồ không có nghe đến thấy, chạy ra dắt ngựa cưỡi lên liền đi. Lạc Thịnh Nghĩa vội vàng xoay người lên ngựa, đuổi theo hắn.

......

Mạnh Trúc một tay nâng Lạc Thịnh Vũ, sức nặng của cả người người nọ cơ hồ đè lên người hắn, miễn cưỡng phát động khinh công một đường chạy về phía chân núi Vân Thiên cốc.

Lạc Thịnh Vũ tựa hồ là ho một tiếng, nhưng thật sự là rất yếu ớt, mở miệng liền phun ra một búng máu, y vốn muốn nuốt về trong bụng, nhưng lại theo khóe miệng chảy ra.

"Ngươi lại kiên trì một chút." Mạnh Trúc cảm giác được vài giọt máu nóng rơi trên mu bàn tay mình, cả người cũng run lên.

Lạc Thịnh Vũ lại ho khan vài tiếng, máu tươi tựa hồ là ngừng cũng không ngừng được từ trong miệng trào ra, lắng lại nửa ngày, nắm lấy tay Mạnh Trúc, mới lên tiếng: "Ngươi để ta tại đây..."

Mày dài của Mạnh Trúc lập tức nhíu lại, không cần nghe câu sau của y cũng biết muốn nói gì, trầm giọng nói: "Ngươi nếu có khí lực nói chuyện, không bằng tích góp điều tức cho tốt."

Lạc Thịnh Vũ khẽ cười một tiếng, "Không, ngươi đi trước, bọn họ sẽ không giết ta. Nếu không thế này hai người đều đi không được."

Mạnh Trúc cười lạnh, nói: "Ngươi cũng đã cắt đứt với bọn chúng, bọn chúng lưu ngươi có ích lợi gì?"

Lạc Thịnh Vũ nghe xong chỉ cười lắc đầu, thấp giọng nói: "Ngươi luôn là như vậy, không cho người khác mặt mũi chút nào."

Mạnh Trúc không nói nữa, môi mỏng mím thật chặt, hắn lúc này cũng là chỉ còn một ngụm chân khí, trong bụng đau thắt từng cơn, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống.

"Phía trước có người..."

Mạnh Trúc nghe thấy Lạc Thịnh Vũ nói khẽ bên tai hắn, lúc này mới chú ý chỗ không xa đằng trước lại có một bóng người. Trong lòng hắn nghiêm lại, không khỏi dừng bước, người nọ một thân váy lam, không phải Lam Y còn có thể là ai?

Máu trên tay Lam Y tựa hồ đã đông lại, chẳng qua là màu đỏ tươi cũng không có lau, nàng xách trường kiếm, ngay cả trên trường kiếm cũng bị nhuộm màu máu.

"Ngươi lại có thể còn sống." Lam Y chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Trúc, chậm rãi nói.

"Bản tọa còn không để ngươi vào mắt." Hàm dưới Mạnh Trúc khẽ nâng.

Lam Y gật gật đầu, nói: "Ta đánh không lại ngươi." Nàng nói xong từ bên hông lấy xuống một bình sứ nhỏ, nhìn qua giống là bầu rượu, nói: "Nhưng mà, ta không muốn động thủ với ngươi."

Mạnh Trúc nhìn thân thể chấn động, Lam Y mở nắp bình sứ ra, khẽ nghiêng, đổ ra mấy giọt nước trong, rơi xuống đất đá, làm ướt một vũng.

Lạc Thịnh Vũ cười cười, nói: "Ngươi lại còn giữ lại nước này."

Lam Y nói: "Ta đương nhiên phải giữ lại, ta sợ Da Luật Hàm muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, lén lút trộm nước đi... Chỉ là ta không nghĩ tới, ngươi... vì sao biết rõ không có thuốc giải, còn quyết ý rời đi? Vì tới cứu hắn!?" Nàng nói xong ánh mắt chuyển lên người Mạnh Trúc, lập tức tàn nhẫn vài phần.

Lạc Thịnh Vũ lại cười, đưa tay lau máu chảy ra nơi khóe miệng, nói: "Phải."

"Ngươi!" Lam Y hai mắt trợn tròn tức giận, trường kiếm dùng sức bổ xuống, chém cành cây bên cạnh, nói: "Lạc Thịnh Vũ, ta không hiểu vẫn là không hiểu, ngươi thích cái gì của hắn? Ta ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, ngươi người này vô tình đến chết lặng, cái gì cũng là trăm phương ngàn kế tính toán, ngươi sẽ không biết cái gì là thích, ngươi sao lại thích một người, còn là một nam nhân!"

Cả người Lam Y đều run lên, giận đến mức xương cốt vang răng rắc, cắn răng nói: "Ta ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, người khác chỉ cho là ta nhận hết độc sủng, nhưng ngươi căn bản chưa bao giờ chạm vào ta lần nào, ngươi ngay cả nhìn cũng không nhìn ta một lần..."

"Ta không phải không có cảm tình," Lạc Thịnh Vũ tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, nói: "Là các ngươi từ trước đến nay không coi ta là người có cảm tình, quá dài lâu, ta mới thích nghi mà tê dại. Ngươi bị phái lại đây vì giám thị nhất cử nhất động của ta, ta tại sao phải để ý đến ngươi."

Lam Y run rẩy hơn, môi cũng đang run run, nhất thời trong cổ họng lại phát không ra tiếng.

Mạnh Trúc liếc Lam Y một cái, nói: "Cho ta cái bình trên tay ngươi, ta thả ngươi đi."

"Ngươi đừng hòng." Lam Y cười rộ lên, nói: "Ta vì sao phải đi? Đi chỉ có thể là ngươi, Lạc Thịnh Vũ cũng phải ở đây."

Mày dài của Mạnh Trúc nhíu lại, tựa hồ có chút chán ghét. Lam Y càng cười càng lớn tiếng, đột nhiên giơ tay lên, đã dùng sức vứt bình sứ cầm trong tay xuống đất.

"Tiểu Trúc!"

Thanh âm Lạc Thịnh Vũ không nhanh bằng động tác người nọ, chỉ thấy Mạnh Trúc đột nhiên khẽ động, hắn tựa hồ sớm có chuẩn bị, đặt Lạc Thịnh Vũ bên một thân cây, chính mình nhảy lên, lấn tới trước người Lam Y.

Tay phải Mạnh Trúc quơ, nhặt cái bình kia. Lam Y sao có thể để hắn toại nguyện, nâng kiếm chém tay hắn.

Mạnh Trúc không rút tay về, chỉ cần hơi dừng lại, cái bình kia chắc chắn đã rơi trên mặt đất, vỡ nát. Hắn rất nhanh cầm cái bình, tay trái dùng long lân thất bảo cung đỡ trường kiếm của đối phương.

Lam Y tựa hồ nhận ra, thế nửa đường biến đổi, cổ tay xoay trường kiếm quét một kiếm hoa, vụt một tiếng đã đánh trên mu bàn tay Mạnh Trúc.

Mạnh Trúc đau giật mình một cái, nhưng cũng không dám dừng lại, nắm lấy cái bình lui về phía sau hai bước, muốn nhảy khỏi vòng chiến. Lúc này thứ muốn đã lấy được, không cần phải ham chiến nữa.

"Lạc Thịnh Vũ cẩn thận!"

Mạnh Trúc vừa định xoay người rời đi, thì nghe Lam Y đột nhiên mở to hai mắt, quát to một tiếng. Trong lòng hắn sợ hãi, vội vàng xoay người nhào về.

"Tiểu Trúc!"

Lạc Thịnh Vũ tựa trên thân cây, thấy Mạnh Trúc lấy được thuốc giải, trong lòng thật vất vả thở phào nhẹ nhõm, đâu ngờ Lam Y kia đột nhiên hét lớn một tiếng. Trong lòng y máy động, thầm nghĩ không tốt, thân thể Mạnh Trúc run lên quả nhiên trúng kế vội vàng xoay người nhào về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.