Ma Đạo Tổ Sư

Chương 32




Lần này, Ngụy Vô Tiện nguyên đêm không ngủ, mắt mở thao láo, gắng gượng chống đỡ đến trước giờ Mão ngày hôm sau, cảm giác cơn bủn rủn tê dại toàn thân đã trôi qua, tay chân cũng có thể nhúc nhích, liền ung dung không vội, nằm trong chăn cởi áo mình ra.

Tối qua Lam Vong Cơ uống hơn nhiều... Thiệt tình thì cũng chẳng nhiều mấy, chỉ có một chén thôi. Tối qua y uống say rồi, sáng nay tỉnh lại khó tránh có hơi khó chịu, khẽ nhíu mày, lông mi run run, chậm rãi mở mắt ra.

Vừa mở ra, y liền lăn ngã từ trên giường xuống dưới.

Thật tình không trách Hàm Quang Quân tao nhã vì giật mình quá mức mà thành ra chẳng chút tao nhã được. Làm gì có nam nhân nào sau cơn say, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, trông thấy một nam nhân khác trần truồng nằm cạnh bên, cả hai còn chen chung một cái chăn, lại không đánh mất tao nhã chứ.

Ngụy Vô Tiện lộ một tay, nâng cằm, cười đến quái gở.

Lam Vong Cơ: "Ngươi..."

Ngụy Vô Tiện: "Hửm?"

Lam Vong Cơ: "Tối qua ta..."

Ngụy Vô Tiện nháy mắt trái với y một cái: "Tối qua ngươi thiệt phóng túng nha, Hàm Quang Quân."

"..."

Ngụy Vô Tiện: "Chuyện tối hôm qua, ngươi không nhớ gì hết hả?"

Nhìn điệu bộ kia đúng là không nhớ rõ thật, mặt Lam Vong Cơ trắng bệch luôn rồi.

Không nhớ là tốt! Bằng không, nếu Lam Vong Cơ còn nhớ hắn nửa đêm lặng lẽ đi ra ngoài triệu Ôn Ninh, gặng hỏi đến cùng, Ngụy Vô Tiện nói dối không ổn, nói thật càng không xong.

Trêu ghẹo không được, nhiều lần ôm đá đập chân mình như thế, cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng coi như tìm lại được cảm giác uy phong lẫm liệt trước đây, hòa nhau chút chút. Tuy rất muốn thừa thắng xông lên, chòng ghẹo y nữa, nhưng mấy câu then chốt tối qua còn chưa hỏi ra, lần sau còn định lừa y uống rượu nói tiếp, cũng không thể để Lam Vong Cơ biết mình làm chuyện xấu gì được. Thấy đỡ thì thôi, Ngụy Vô Tiện vén chăn lên, cho y xem cái quần còn ngay ngay ngắn ngắn và ủng còn chưa cởi ra của mình: "Hay cho một nam tử trinh liệt! Hàm Quang Quân, ta chỉ cởi có mỗi áo thôi, trêu chút ấy mà. Cái thân trong sạch của ngươi vẫn còn, chưa có bị làm bẩn đâu, xin yên tâm!"

Lam Vong Cơ cứng đờ người, hãy còn chưa trả lời thì có tiếng đồ sứ vỡ nát từ giữa phòng truyền tới.

Tiếng động này cũng không xa lạ gì, đã là lần thứ hai nghe thấy. Lại là thứ bên trong túi càn khôn phong ác xao động, lật tung ấm với chén trà, lần này còn dữ dội hơn nữa, ba cái động cùng một lúc.

Đêm qua bọn họ một say đến lú lẫn, một thì bị giày vò đến bét nhè, hiển nhiên, vụ hợp tấu sẽ bị quẳng ra sau đầu rồi. Ngụy Vô Tiện đang có hơi lo Lam Vong Cơ vì kinh hãi quá độ mà nhất thời kích động, sẩy tay đâm chết hắn ngay trên giường, vội nói: "Chính sự, nào nào, chúng ta làm chính sự trước!"

Hắn nắm áo phủ thêm, lăn xuống giường, đưa tay về hướng Lam Vong Cơ, nhìn điệu bộ như thể muốn xé đồ y vậy. Tinh thần Lam Vong Cơ còn chưa trở lại bình thường, thụt lui một bước, bị thứ gì đó dưới chân làm vướng, cúi đầu nhìn, hoá ra là Tị Trần kiếm nằm ở dưới nguyên buổi tối.

Trong gian phòng nho nhỏ, cả một mảnh binh hoang mã loạn người ngã ngựa đổ. Ngụy Vô Tiện thò tay vào lòng Lam Vong Cơ moi móc, lấy ra một cây sáo, nói: "Hàm Quang Quân ngươi chớ sợ. Không phải ta muốn làm gì gì đó với ngươi đâu, do tối qua ngươi giật cây sáo của ta, ta chỉ lấy lại thôi."

Lam Vong Cơ vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, dường như rất muốn gặng hỏi tình tiết sau khi y say rượu tối qua, nhưng y lại quen làm chính sự trước, cưỡng ép nhịn xuống, thu vẻ mặt lại, cùng hợp tấu một khúc với hắn trước.

Ba chiếc túi càn khôn phong ác, một phong cánh tay trái, một phong hai chân, một còn lại phong phần thân. Ba phần của cơ thể đã có thể nối liền với nhau, tạo thành một cơ thể có hơn nửa bộ phận. Chúng nó ảnh hưởng lẫn nhau, oán khí tăng lên gấp bội, lần này vậy mà phải lặp đi lặp lại bài ba lần mới thấy hiệu quả. Chờ ba chiếc túi càn khôn phong ác dần dần yên ổn trở lại, Ngụy Vô Tiện mở hai trong ba ra, một chiếc giũ rớt cánh tay, một chiếc giũ rớt phần thân.

Lần này, hướng tay trái chỉ là phương Nam, chếch về Tây. Đối tượng chỉ, không phải tay phải, mà là đầu.

Ngụy Vô Tiện mặc quần áo xong trông cũng ra dáng lắm. Nói chính sự nói đến đàng hoàng trịnh trọng, hoặc nên nói là giả vờ nghiêm chỉnh: "Hi vọng bước tiếp theo sẽ tìm được đầu. Như vậy thì nhà các ngươi chỉ cần họa một bức tranh, hoặc là phát thiếp để thế gia to to nhỏ nhỏ đều đến xem, sẽ nhanh chóng biết được thân phận của huynh đệ tốt thôi."

Nhưng cái vẻ nghiêm chỉnh đấy của hắn cũng chỉ duy trì được chừng vài câu, nhoáng cái lại cười hề hề: "Nói tới nói lui, huynh đệ tốt luyện tập không tệ nhỉ."

Bộ áo liệm bao ngoài phần thân kia đã nới lỏng ra, cổ áo kéo lệch, đây là cơ thể của một chàng thanh niên mạnh mẽ rắn chắc. Lời ấy của Ngụy Vô Tiện rất chính xác. Lam Vong Cơ lập tức bỏ nó vào túi càn khôn phong ác, thắt ba lần nút.

Ngụy Vô Tiện biết y không nghe nổi mấy lời ngả ngớn như thế. Nhưng cũng hệt trước kia, càng không muốn nghe, hắn càng muốn nói. Thắt nút xong, sau khi cất kỹ túi càn khôn, Lam Vong Cơ nhìn hắn, tuy mặt vẫn không chút cảm xúc, nhưng trong mắt lại đầy vẻ muốn nói lại thôi. Hắn cố ý: "Hàm Quang Quân, ngươi làm gì nhìn ta dữ vậy? Ngươi còn lo lắng hả? Tin ta đi. Tối qua ta thật không làm gì ngươi mà, đương nhiên, ngươi cũng không làm gì ta hết."

Lam Vong Cơ: "... Tối qua, ngoài việc giật cây sáo, ta..."

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi? Ngươi còn làm gì nữa phải không? Cũng đâu có gì, chỉ nói với ta rất nhiều chuyện thôi."

Lam Vong Cơ: "... Nói cái gì."

Ngụy Vô Tiện: "Cũng không có gì quan trọng. Thì là, ừm, chẳng hạn như, ngươi rất thích thỏ, đại loại thế."

"..." Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, xoay đầu đi.

Ngụy Vô Tiện quan tâm nói: "Có gì đâu chứ! Thỏ dễ thương như thế ai mà không thích. Nào, Hàm Quang Quân, ngươi rửa mặt đi, rửa mặt sạch sẽ rồi uống miếng nước, chúng ta xuống lầu rồi xuất phát thôi. Ta về phòng bên đây, không quấy rầy ngươi."

Đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, hắn đứng trong hành lang, ôm bụng cười trong yên lặng một hồi lâu.

Lam Vong Cơ dường như bị đả kích, nhốt mình trong phòng thật lâu sau vẫn chưa đi ra. Trong quá trình chờ đợi y, Ngụy Vô Tiện thong thả bước xuống lầu, ra khỏi nhà trọ, ngồi trên bậc thềm, híp mắt sưởi nắng. Sưởi một hồi, có đám trẻ con mười ba, mười bốn tuổi chạy ngang qua đường.

Cậu nhóc dẫn đầu chạy vút qua, trong tay kéo theo một sợi dây dài, cuối sợi dây là một con diều không cao không thấp, bay lên rồi lại sà xuống. Đứa trẻ phía sau cầm chiếc cung be bé, vừa gào vừa đuổi theo bắn con diều kia.

Trò chơi này, hồi trước Ngụy Vô Tiện cũng rất thích chơi. Bắn tên là một kỹ năng bắt buộc của mỗi con cháu thế gia, nhưng đại đa số bọn họ đều không thích cái quy củ bắn bia, ngoại trừ lúc ra ngoài săn đêm bắn yêu ma quỷ quái, thì toàn ưa bắn diều như thế. Mỗi người một con, ai thả lên cao nhất, xa nhất, đồng thời bắn đến cũng chuẩn nhất, thì người đó chính là bên thắng. Trò chơi này vốn phổ biến trong đám tử đệ tuổi còn nhỏ trong các gia tộc tiên môn, sau lưu truyền đến trẻ con nhà bình thường cũng rất yêu thích, chỉ có điều lực sát thương tụi nó bắn ra chỉ là của một cây cung be bé, không thể so với những con cháu thế gia kỹ năng thành thạo tài ba ưu tú kia được.

Năm xưa lúc Ngụy Vô Tiện ở Liên Hoa Ổ chơi bắn diều với đám con cháu Giang gia, rất nhiều lần giành hạng nhất. Giang Trừng thì lại thường đứng thứ hai, diều hắn ta toàn do bay xa quá, tên bắn không tới, hoặc là bắn tới, nhưng diều lại không bay xa bằng Ngụy Vô Tiện. Diều của bọn họ đại đa số đều mang hình dạng một con yêu thú bay trên trời, màu sắc đẹp đẽ phô trương, cái miệng to như chậu máu mở lớn, rủ mấy cái đuôi lắc lư loạn theo gió, nhìn từ xa trông cực kỳ sống động, còn có hơi dữ tợn. Cái của Ngụy Vô Tiện lớn hơn người khác hẳn một vòng, là Giang Yếm Ly vẽ cho hắn.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Ngụy Vô Tiện nổi ý cười nhàn nhạt, bất giác ngẩng đầu lên, xem thử con diều mà nhóc kia thả ra sao. Chỉ thấy nó nguyên một mảng tròn vo, màu vàng, mấy cái tua dài dài rủ xuống.

Lòng hắn thấy quái: "Này là thứ gì đây? Bánh nướng? Hay là yêu quái mình không biết?"

Lúc này, một cơn gió thổi tới. Con diều kia vốn bay không cao, lại không được thả nơi trống trải, thổi một phát rớt luôn. Một nhóc la lên: "Ây da, mặt trời rớt rồi!"

Cái món tròn tròn màu vàng này, hoá ra là mặt trời. Ngụy Vô Tiện lập tức hiểu ra. Mấy đứa nhóc này, quá nửa là đang chơi trò bắt chước trận chiến Xạ Nhật.

*xạ là bắn, nhật là mặt trời > bắn mặt trời

Nơi đây là Lịch Dương, trước kia lúc gia tộc Kỳ Sơn Ôn thị hưng thịnh, làm mưa làm gió khắp nơi, mà Lịch Dương cách Kỳ Sơn không xa lắm, người địa phương tất bị thiệt hại nặng nề, chẳng phải vì họ không đóng chặt cửa bị yêu thú vào quấy phá, mà là nhà bọn họ bị tu sĩ xâm phạm ức hiếp. Sau trận đánh Xạ Nhật, Ôn thị bị các gia tộc liên thủ ép diệt, cơ nghiệp trăm năm bỗng chốc đổ nát, rất nhiều nơi chung quanh Kỳ Sơn, đều hình thành truyền thống chúc mừng Ôn thị bị diệt. Kiểu trò chơi này, đại khái cũng có thể coi là một âm mưu.

Đám nhóc ngừng đuổi theo, rất là hao tâm tổn trí tụ tập lại, bắt đầu thảo luận: "Làm sao giờ, vẫn chưa bắn mặt trời mà nó đã tự rơi xuống rồi, lần này ai làm lão đại?"

Một đứa giơ tay: "Đương nhiên là ta! Ta là Kim Quang Dao, đại ác nhân Ôn gia là ta giết!"

Ngụy Vô Tiện ngồi trên bậc thang ở trước cửa nhà trọ, nhìn say sưa ngon lành.

Trong trò chơi kiểu này, tiên đốc Liễm Phương Tôn bây giờ đang phong quang vô hạn đương nhiên sẽ là một góc được hoan nghênh nhất. Trong cuộc chiến Xạ Nhật, Kim Quang Dao nằm vùng mấy năm như cá gặp nước, lừa trong trong ngoài ngoài toàn bộ Kỳ Sơn Ôn thị xoay quanh, để lộ vô số bí mật mà không tự biết, cuối cùng thành công ám sát gia chủ Ôn gia, cho cuộc chiến Xạ Nhật một kết thúc hoàn mỹ. Nếu như hắn chơi, hắn cũng muốn làm Kim Quang Dao thử. Chọn bạn nhỏ này làm lão đại, rất hợp lý!

Đứa khác kháng nghị: "Ta là Nhiếp Minh Quyết, số lần thắng lợi nhiều nhất, thu phục tù binh cũng nhiều nhất! Ta là lão đại!"

"Kim Quang Dao" nói: "Nhưng ta là tiên đốc mà."

"Nhiếp Minh Quyết" quơ quơ nắm đấm: "Tiên đốc thì sao, còn chẳng phải tam đệ của ta hả, thấy ta phải cong đuôi mà chạy!"

"Kim Quang Dao" Quả nhiên rất phối hợp, diễn rất sâu, rụt vai lại bỏ chạy. Một đứa khác lại nói: "Ngươi là con ma chết sớm."

Nếu chọn một vị làm tiên thủ, trong lòng đương nhiên có chút thích và mơ mộng với vị tiên thủ ấy, "Nhiếp Minh Quyết" nổi cáu: "Kim Tử Hiên ngươi chết còn sớm hơn ta, có tư cách gì nói ta chết sớm!"

"Kim Tử Hiên" Không phục: "Chết sớm thì sao nào? Ta đứng thứ ba."

"Đứng thứ ba chẳng qua là cái mặt đứng thứ ba thôi!"

Lúc này có cậu bạn nhỏ dường như chạy mệt nên dừng lại nghỉ, cũng sáp đến bậc thềm, ngồi sóng đôi với Ngụy Vô Tiện, phất phất tay, nói cứ như hoà giải: "Được rồi được rồi, đừng có cãi nữa. Ta là Di Lăng lão tổ, ta lợi hại nhất. Ta thấy chỉ có mình ta gắng gượng thôi à, để ta làm lão đại đi."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Cũng chỉ có trẻ con như thế này mới đơn thuần không tính đến thiện ác khen chê, chỉ tranh luận giá trị vũ lực, chịu nể mặt làm Di Lăng lão tổ.

Lại một đứa nói: "Không đúng, ta là Tam Độc Thánh thủ, ta mới lợi hại nhất."

"Di Lăng lão tổ" rất hiểu rõ nói: "Giang Trừng à, ngươi có gì mà so được với ta, chẳng phải lần nào ngươi cũng bại bởi ta hay sao, còn dám nói mình lợi hại nhất. Có biết xấu hổ không hả."

"Giang Trừng": "Hừ, ta không so được với ngươi? Ngươi còn nhớ ngươi chết thế nào không đấy?"

Ý cười nhàn nhạt bên môi Ngụy Vô Tiện, bỗng chốc tan biến.

Như bất ngờ không kịp đề phòng bị một cây châm nhỏ kịch độc đâm trúng, cơn đau nhói bỗng dưng truyền khắp toàn thân.

Vị "Di Lăng lão tổ" bên cạnh hắn vỗ tay nói: "Vậy bên ta có thêm một Ôn Ninh với một chiếc Âm Hổ phù, vô địch rồi! Ôn Ninh đâu? Ra đây!" Nhóc lượm một cục đá bên chân lên, coi nó là "Âm Hổ phù". Một cậu nhỏ non nớt nói: "Ta ở đây... Ta... Ta muốn nói... Lúc chiến Xạ Nhật, ta còn chưa chết..."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy không thể không ngắt ngang.

Hắn nói: "Các vị tiên, ta có thể hỏi một câu không?"

Lúc đám nhỏ chơi trò chơi này chưa từng bị người lớn xen vào, hơn nữa lại không phải trách mắng, mà là đàng hoàng trịnh trọng đặt câu hỏi. "Di Lăng lão tổ" khó hiểu đề phòng nhìn hắn: "Ngươi muốn hỏi gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Tại sao không có người của Lam gia?"

"Có mà."

"Đâu?"

"Di Lăng lão tổ" chỉ vào cậu nhóc từ đầu tới cuối không mở miệng nói câu nào: "Là nó đó."

Ngụy Vô Tiện nhìn, quả nhiên, cậu nhóc này mặt mũi thanh tú, trên trán buộc một sợi dây thừng, làm bộ như khăn buộc trán. Hắn hỏi: "Nó là ai?"

"Di Lăng lão tổ" bĩu môi chê bai, nói: "Lam Trạm!"

... Được rồi. Đám nhóc này diễn sâu thật. Đóng vai Lam Trạm, đúng là nên ngậm miệng không nói lời nào!

Bỗng dưng, khoé miệng Ngụy Vô Tiện lại cong lên lần nữa.

Châm nhỏ kịch độc kia bị nhổ ra, chẳng biết đã quẳng tới cái xó nào nữa, nhói nhói gì đó nhoáng cái bị quét bay sạch trơn. Ngụy Vô Tiện tự nhủ: "Mà nghĩ cũng lạ. Một tên muộn như Lam Trạm, sao làm mình dễ vui vẻ thế chứ?!"

Lúc Lam Vong Cơ xuống dưới lầu, thì trông thấy Ngụy Vô Tiện ngồi một mình trên bậc thềm cười tới mức điên khùng lú lẫn, thấy y đến, vật vã lắm mới đứng lên được. Dọc đường đi, dọc đường cười, cứ như trúng phải độc lạ nào đấy.

Lam Vong Cơ không nhịn được: "... Rốt cuộc tối qua ta còn làm gì nữa?"

Nhất định không chỉ đơn giản vậy thôi đâu, bằng không sao hắn lại cười tới giờ này???

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, nói: "Ta không nói đâu, ta cũng chả biết mình cười vì cái gì nữa, cứ nín không được. Nếu là trước đây ngươi chắc chắn sẽ lại nói ta tẻ nhạt. Được rồi, ta không cười, nói chuyện nghiêm túc. Thật ra, hôm qua ở chỗ nghĩa địa Thường gia đó, ta còn có chút chuyện chưa kịp nói ngươi hay."

Lam Vong Cơ: "Nói."

Ngụy Vô Tiện: "Khụ. Hoả kế kia có nói, tiếng đập hòm ở Thường trạch và nghĩa địa Thường thị, xảy ra vào mười năm trước. Ta nghe rất kỹ, ý của hắn, rõ ràng là, hiện giờ đã không còn quấy phá nữa. Mà chúng ta vừa đến, tiếng đập hòm lại bỗng dưng xuất hiện nữa. Đây nhất định không phải trùng hợp."

"Nhưng ta cho rằng, nguyên nhân tiếng đập hòm vang lên lần nữa, cũng chẳng phải bởi chúng ta đến. Mà là bởi vì, kẻ đào mộ kia, đào huynh đệ tốt của chúng ta lên."

Lam Vong Cơ nghe rất chăm chú, Ngụy Vô Tiện thấy thế, lại nghĩ tới lúc y uống say tối qua, tập trung nắm chặt hai ngón tay hắn, thế là đau khổ nín cười, nghiêm túc nói: "Vì lẽ đó nên, ta nghĩ, vụ ngũ mã phanh thây này, chắc là một pháp môn trấn áp ác độc. Kẻ phân thây cố ý chọn những nơi có dị tượng quấy phá kia để bố trí các bộ phận của cái xác."

"Phương pháp này cũng như Thanh Hà Nhiếp thị dùng Tế Đao đường trấn áp Đao Linh và xác trong tường - lấy độc trị độc, ngăn trở lẫn nhau, duy trì cân bằng - có lẽ vốn bắt chước theo Tế Đao đường của Nhiếp gia.

"Cánh tay trái trông thấy hồi đầu, trước đó cũng có lẽ đã dùng cách thức tương tự để trấn áp. Bằng không với mức độ hung hãn khát máu của nó, sẽ không chờ đến lúc đó mới bị người ở Mạc gia trang phát hiện.

"Chọn cách thức ác độc này để trấn áp, cắt thi thể và hồn phách của từng người đưa đến những nơi cách nhau vô cùng xa, đơn giản là vì không cho chúng nó kết hợp lại. Nói cách khác, khi chúng nó hợp lại với nhau, chắp vá thành một cái xác hoàn chỉnh, nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến kẻ phân thây cực kỳ sợ hãi. Chẳng hạn như, huynh đệ tốt sẽ tới tìm hắn báo thù."

Lam Vong Cơ tổng kết: "Gom đủ thi thể, hung thủ tự hiện."

Ngụy Vô Tiện nói: "Lời ít mà ý nhiều, mặc cảm không bằng. Còn một chuyện... Hi vọng oán khí của huynh đệ tốt chỉ nhằm vào một người là hung thủ. Bằng không sau khi gom đủ tứ chi, thân và đầu, thứ chúng ta phải đối mặt, sẽ là một bộ hung thi oán khí ngút trời, tu vi cực cao, sát tính cực nặng."

Thẳng đường về hướng Tây Nam, lần này, nơi tay trái chỉ dẫn, là Thục Đông phủ đầy sương.

Một toà thành ma khiến dân địa phương sợ không kịp tránh.

Truyện đang hot:

Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ

Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.