Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh

Chương 50: Trước hôn lễ




Tại một quán cà phê nằm ở trung tâm thành phố.

Hà Như mỉm cười nói lời từ đáy lòng. - Chúc mừng anh.

Hàn Quốc Cường im lặng không trả lời, đôi mắt vô hồn nhìn sâu không thấy đáy. Anh không biết cảm giác lúc này của mình là sao nữa, có đau đớn, có tiếc nuối, nhưng không hề có sự vui mừng.

Biết được Hàn Quốc Cường đang suy nghĩ điều gì, Hà Như mỉm cười, nhưng nụ cười của cô thật nhợt nhạt. - Theo đuổi cô ấy nhiều năm như vậy, giờ đã được như ý, lẽ ra anh nên vui mới phải?!

Nghe vậy, Hàn Quốc Cường đưa mắt nhìn cô. Trên khuôn mặt tuấn dật đan xen nhiều tâm trạng. - Anh làm vậy, có phải là rất bất công với em hay không?

Hà Như hoàn toàn hiểu được anh đang muốn nói gì, nhưng cô cũng hiểu, yêu một người, là mong cho người đó được hạnh phúc, vậy cho nên, cô sẵn sàng nhường nhịn.

- Em thừa nhận, em có yêu anh, nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ dùng nó để trói buộc anh bên em cả đời. Hơn nữa, thứ tình cảm đó đã sớm được em chôn sâu vào đáy lòng rồi. Nhìn anh hạnh phúc, em thấy rất vui, lời thật lòng đó!

Hà Như là một cô gái tốt, cô đối xử tốt với anh, ngược lại, lại càng làm anh thêm có lỗi.

***

Dưới vùng trời Bắc Kinh, mỗi con người lại mang trong mình một vài tâm trạng. Chẳng hạn như một quán cà phê bên lề đường thành phố.

- Chị dâu, sao chị có thể đối xử với anh em như vậy?

Vừa xuống máy bay, Ngô Sơn đã nghe được tin Hồ Anh Vũ sắp kết hôn. Tận mắt chứng kiến khoảng thời gian Tần Duệ Minh đau khổ nhất. Từ một kẻ cứng rắn trở thành một tên bần thần. Sau khi Hồ Anh Vũ đi, Tần Duệ Minh sống mà như đã chết. Khó khăn lắm, mọi người mới vực dậy được một Tần Duệ Minh như hôm nay, thân là một người anh em tốt của anh, anh, tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra một lần nữa. Nhưng Hồ Anh Vũ hoàn toàn không hiểu, cô đổ mình dựa vào lưng ghế, lạnh nhạt nói. - Vậy cậu nói nghe xem, tôi đã làm gì nào?

- Cái gì? - Ngô Sơn không ngờ Hồ Anh Vũ có thể nói ra những lời như vậy. Đôi lông mày anh bỗng chốc xoăn tít lại, anh nghiêm mặt nhìn cô với một phỏng đoán không nắm chắc.

- Chẳng lẽ, chị hết yêu anh Minh rồi?

Hàng mi dài cụp xuống che quá nửa con mắt, cô nói như thì thầm. - Tôi không biết!

Cô không biết, trái tim cô vì quá đau đớn dường như hóa đá rồi, cô đã không còn cảm nhận được thế nào là yêu nữa, cô, chai mòn rồi sao?

- Sao chị có thể nói không biết? - Ngô Sơn kích động mà âm lượng có hơi to, bản thân mình lại nói không biết? Ai tin được đây?

Vẫn câu trả lời đó, cô nói rõ ràng. - Tôi không biết!

- Chị, chị phải biết rằng, anh Minh không thể sống mà không có chị được!

- Vậy sao?

Những lời Ngô Sơn muốn nói ra, đều bị nụ cười giễu cợt của Hồ Anh Vũ làm cho cứng họng. Mất một lúc để bình ổn lại cảm xúc, cậu khẽ nói. - Em biết chị vẫn còn giận anh Minh, nhưng chị phải biết anh ấy làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho chị. Vậy cho nên, chị không thể toàn tâm toàn ý yêu anh em một lần nữa được hay sao?

Câu nói cuối cùng của Ngô Sơn đã đập mạnh vào dây cảm xúc của Hồ Anh Vũ, cô kích động đập mạnh bàn đứng dậy quát. - Cậu cho rằng tôi không muốn một lòng một dạ yêu anh cậu sao? Nhưng cậu phải bảo tôi phải yêu sao đây khi người tôi yêu hết lần này đến lần khác đẩy tôi ra xa khỏi anh ấy đây? Coi như chuyện này không nói, nhưng tôi không thể yêu một người mà tôi đã dùng cả tính mạng để đánh đổi, lại dùng quyền lực đẩy tôi và gia đình ra nước ngoài vĩnh viễn không được đặt chân về Trung Quốc...

Hồ Anh Vũ cứ thả mình, lần đầu tiên để tâm trạng làm chủ lý chí, nước mắt cô khi hồi tưởng về quá khứ liền không kìm được tuôn dài, người không trải qua, sẽ không bao giờ hiểu được đâu.

Ngô Sơn hoàn toàn sững người trước những gì Hồ Anh Vũ nói. Chuyện Tần Duệ Minh dùng Cúc Phương để đẩy Hồ Anh Vũ ra xa đã không còn là bí mật, nhưng còn buộc gia đình cô ra nước ngoài... ?

Khi đã bình tĩnh trở lại, Hồ Anh Vũ cúi đầu hít nột hơi thật sâu, cô tiếp tục nói, chỉ là giọng điệu đã có phần bình ổn hơn trước nhiều.

- Tôi biết cậu vì Duệ Minh mà nói ra những lời này, nhưng cậu biết một mà không biết hai, đó không phải là tình yêu, nó là sự ích kỉ.

Và cô... cũng đang ích kỉ cho riêng mình.

- Có thể chị nói đúng, nhưng lúc đó căn bệnh quái ác khiến anh ấy cận kề cái chết mà buộc lòng phải nói ra những lời rối lòng gạt người. Vì vậy em tin tưởng, để chị ra nước ngoài cũng bởi anh ấy có lý do riêng không thể nói.

Bệnh? Anh từng bị bệnh sao?

Sắc mặt Hồ Anh Vũ thay đổi đột ngột từ bình thản trở lên bàng hoàng, rất nhanh chỉ còn lại sự vô cảm, cô nói như một kẻ có trái tim sắc đá. - Giờ lục lại quá khứ cũng chỉ còn là những kí ức vô nghĩa. Ngày mai tôi kết hôn rồi, tôi không muốn vì những điều cậu nói mà khiến mình phải bận lòng. Tôi về trước!

Dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng anh cũng bức xúc thay cho Hồ Anh Vũ. Trước giờ, anh không nghĩ Duệ Minh lại là loại người đó dù khả năng anh có lý do riêng không thể không làm vậy.

Đứng trên lập trường của Hồ Anh Vũ mà nghĩ, trong chuyện này, Tần Duệ Minh đã sai rồi.

***

Chiếc thể thao vừa dừng lại trước cổng công ty. Ngô Sơn lập tức bước xuống xe đi thẳng lên tầng cao nhất mà không gặp phải bất kì trở ngại nào. Nhìn thấy người nào đó vẫn ung dung trước bàn làm việc, anh liền bước tới đập mạnh tay xuống bàn, xong, chẳng nói lời nào lại quay người bỏ đi.

Hàng lông mày Tần Duệ Minh tự cau lại như biết nghĩ. Nếu là trước đây, anh sẽ không bận lòng nhưng hành động của Ngô Sơn lần này cho anh một cảm giác không lành. Trực giác mách bảo, anh cần phải biết chuyện gì đang xảy ra.

Đưa tay ấn phím gọi trên bộ đàm, giọng anh lạnh nhạt ra lệnh. - Cậu điều tra cho tôi, Ngô tổng đã đi đâu, và làm những gì khi xuống máy bay.

Đặt bộ đàm xuống bàn, anh quay đầu nhìn qua khung cửa sổ sát đất. Bầu trời về đêm thật ảm đạm.

***

Tâm trạng không tốt ảnh hưởng đến tiến độ lái xe. Ngô Sơn cầm chắc vô lăng, anh đi trên đường mà cứ như đi ở chiến trường không người. Nhiều lần suýt đâm vào đuôi xe trước mặt, anh lại kịp thời xoay mạnh vô lăng. Chiếc xe rẽ nhánh một cách điêu luyện. Như chợt nhớ ra điều gì đó, anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe chuyển làn đường, quay đầu đi về hướng ngược lại, thẳng hướng sân bay phóng tới.

“shit, mình thế nhưng lại quên mất cô ấy vẫn còn ở sân bay đợi mình quay lại.”

- Hết


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.